Mục lục
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hi! what’s are you doing ?" Daniel đi vào phòng ăn, bật cười hỏi.

Hạ Tuyết đang dọn bàn ăn, quay đầu nhìn Daniel, người đàn ông này muốn cùng cô một đời một kiếp, vừa dịu dàng tao nhã đứng trước mặt của mình, cô mỉm cười nhìn hắn nói: "Thanh Nhã nghe nói chúng ta đính hôn, rất vui vẻ, Hi Văn cũng náo nhiệt cả buổi sáng, em nhìn thấy họ vui vẻ, nên nghĩ, bọn họ đi theo chúng ta đã lâu rồi, cơ hồ cũng chưa được nghỉ ngơi, cho nên hôm nay để cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, ra ngoài dạo chơi. . . . . . Chúng ta vui vẻ cũng nên để mọi người vui vẻ a. . . . . ."

"SO?" Daniel mỉm cười liếc mắt nhìn trên bàn ăn bày rất nhiều thức ăn, hỏi. . . . . .

"Cho nên em. . . . . ." Hạ Tuyết đang bày bàn ăn, mặt đỏ lên, cúi thấp đầu, có chút xấu hổ cười nói: "Em thấy người giúp việc cũng đi ra ngoài, lười gọi đầu bếp tới, nên muốn . . . . . . Làm cho anh một bữa trưa. . . . . . lúc em còn ở Pháp, không phải mẹ cũng đã nói thật ra anh rất thích ăn bữa trưa do bà nấu sao, em cũng muốn làm cho anh một bữa trưa a. . . . . . Mặc dù em làm có thể không ngon như mẹ, nhưng cũng có hương vị riêng. . . . . .về sau anh thích ăn cái gì, em sẽ học làm. . . . . . Làm đến khi anh ăn ngon mới thôi. . . . . ."

Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt dịu dàng, nụ cười tràn đầy cảm động, ngọt ngào. . . . . .

Hạ Tuyết không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, chỉ thở nhẹ, nói: "Ôi chao, anh đừng nhìn người ta như vậy! Thật giống như em không biết làm cơm ! Em cho anh biết, em nấu cơm ăn rất ngon, nhất là làm cánh gà coca. . . . . ."

Cô vừa nói, tim nhảy loạn, vừa xoay người, đem cánh gà bỏ vào trong dầu sắp sôi, sau đó cầm đũa khuấy nhẹ, để cho dầu thấm cánh gà. . . . . . Cô vừa chiên cánh gà, trong lòng đột nhiên xẹt qua cảm giác thực tế, cái loại hương vị cuộc sống gia đình làm cho cô có cảm giác tốt hơn và an toàn hơn. . . . . .

Daniel hứng thú nhìn rất nhiều thức ăn ngon đang bày biện trên bàn, thật sự làm cho người ta thèm thuồng, hắn hài lòng cười một tiếng, sắc mặt bình tĩnh đi tới sau lưng Hạ Tuyết, vươn tay ôm ngang hông của cô, hôn nhẹ vào gáy cô, bên tai của cô dịu dàng nói: "Cám ơn em. . . . . . bà xã. . . . . ."

Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cô giảm lửa, sau đó ở trong ngực Daniel, xoay người lại, có chút làm nũng nói: "Vẫn chưa gả mà ? đã gọi bà xã, không biết xấu hổ. . . . . ."

Daniel đột nhiên cười một tiếng, hai tay siết mạnh, khiến Hạ Tuyết càng dựa sát vào trong ngực mình, cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, nói: "Anh không thể chờ nổi, muốn kết hôn với em. . . . . . Không thể chờ nổi, muốn có được em . . . . . ."

Hạ Tuyết khẽ mỉm cười, có chút xấu hổ cúi đầu. . . . . .

Daniel lại vươn tay, nâng nhẹ nâng cằm của cô, chăm chú nhìn sắc mặt cô ửng hồng, hai mắt chứa chan tình cảm, nụ cười e thẹn, hắn dịu dàng cười một tiếng, cúi xuống cụng nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: "Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, ngủ có ngon không?"

"Không ngon ! Hơi nhức đầu, anh hôn em rất nhột, hơn nữa ôm em thật chặt, ngủ không thở nổi. . . . . ." Hạ Tuyết cười ngọt ngào nói.

Daniel ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, hai tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ sau lưng của cô, hưởng thụ thế giới hai người, trong lòng không ngăn cách, khẽ cắn bên tai của cô, thậm chí khẽ liếm vành tai hơi dầy của cô, nói: "Về sau anh sẽ cẩn thận, cẩn thận ôm em ngủ. . . . . Về sau gặp ác mộng, cũng không còn vội vàng chạy vào phòng của em, cứ như vậy ôm em ngủ là được rồi. . . . . ."

Trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, cảm thấy vành tai có chút ngứa ngáy, muốn đẩy nhẹ lồng ngực của hắn ra, nói: "Đừng như vậy. . . . . . Ngứa quá a. . . . . ."

Daniel cười say mê, tiếp tục hôn nhẹ vành tai của cô, hôn nhẹ cổ của cô, hai tay hơi dùng sức, xoay thân thể Hạ Tuyết để cho cô tựa vào bên cạnh bàn ăn, ép nhẹ trên người của cô, rồi ôm hôn cô vô cùng cuồng nhiệt, mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, nhưng vẫn vươn tay, ôm cổ của Daniel, đón nhận nụ hôn của hắn, trong phòng khách mùi thơm hoa hồng thoang thoảng, tràn ngập giữa bọn hắn. . . . . .

Daniel khó kìm lòng nổi, ôm chặt cổ của cô, thân thể càng ngày càng xuống thấp, hôn nhẹ cằm của cô, tới bả vai trơn bóng, rồi đến dọc theo ngực. . . . . .

Hạ Tuyết hơi sợ hãi, nhưng vẫn cắn môi, nhắm chặt hai mắt, cảm thụ nụ hôn của hắn ôn nhu rơi vào trên thân thể mình . . . . . . Daniel vừa hôn dọc theo ngực Hạ Tuyết, vừa vươn tay dò vào trong áo T shirt của cô, nhẹ nhàng bóp da mềm mại trên eo cô !

"Ừm! ! ! Nhột!" Hạ Tuyết vươn tay muốn kéo tay Daniel ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, sau đó mỉm cười bế ngang cả người cô, đi vào phòng . . . . . .

Hạ Tuyết có chút căng thẳng ôm cổ của hắn, nhìn hắn. . . . . .

Daniel cũng lộ ra hơi thở mập mờ nhìn Hạ Tuyết, càng nhìn càng cảm thấy cô xinh đẹp, càng nhìn càng cảm giác mình thật muốn cô, hắn ôm cô bước nhanh chân, đi vào phòng của mình, sau đó nhanh chóng đi tới giường, đặt cô lên trên giường mềm mại, vừa tiếp tục nụ hôn nóng bỏng trên môi mềm của cô, nhưng tay đã trượt nhẹ áo T shirt của Hạ Tuyết, lộ ra bờ vai vô cùng quyến rũ và dây áo lót màu trắng, Daniel cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai thơm của cô, hai tay khẽ vuốt bộ ngực sữa của cô, hôn dần xuống phía dưới. . . . . .

Hạ Tuyết ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt thở nhẹ một hơi, lại nghe ngoài cửa có tiếng chuông reo lên, hai người bọn họ ngạc nhiên, chậm rãi dừng lại động tác, nhìn nhau. . . . . .

"Nhanh như vậy họ đã trở về rồi sao ?" Hạ Tuyết đột nhiên cười nói.

Daniel thật sâu nhìn Hạ Tuyết, hai mắt lộ ra ý muốn tiếp tục chiếm lấy. . . . . .

Hạ Tuyết nhìn hắn như vậy, mặt lại đỏ lên. . . . . .

Daniel không nhịn được nữa, cúi đầu hôn nhẹ môi mềm của cô, tiếp tục dây dưa cùng cô . . . . .

Tiếng chuông lại vang lên.

Daniel rốt cuộc dừng lại động tác, khẽ cau mày, trên mặt thoáng qua nghi ngờ, nhưng vẫn là cúi đầu nhìn thoáng gương mặt hồng hồng của Hạ Tuyết, hắn lại cười một tiếng, rồi cúi đầu hôn nhẹ đôi môi mềm mại của cô, trầm giọng cưng chìu, dịu dàng nói: "SORRY. . . . . ."

"Sao lại nói xin lỗi. . . . . ." Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cười nói.

Daniel khẽ cười, đứng lên, có chút tiếc nuối thở dài, rốt cuộc đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, đi tới bên cạnh cửa chính, cửa vừa mở ra, đã thấy Hàn Văn Hạo dẫn theo trợ lý đứng trước mặt của mình. . . . . . Hắn đột nhiên cười một tiếng, nói: "Hàn Tổng Tài?"

Hàn Văn Hạo nhìn hắn mỉm cười gật đầu.

"Ai vậy?" Hạ Tuyết cười, chân trần đi ra, thật vui vẻ đi vào phòng khách hỏi, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, vẻ mặt của cô lập tức cứng đờ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK