"Thật sao?" Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Em bị ảo giác đó! Lúc nảy một mình anh có chút nhàm chán chơi bài!"
"Một mình chơi bài bài?" Hạ Tuyết mặc váy ngủ lụa mỏng màu xanh dương nhạt, ngồi trên ghế sa lon mỉm cười nói: "Một mình chơi có gì vui?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn Hạ Tuyết sau khi tắm, khuôn mặt ửng hồng thật mê người, mái tóc ướt đẫm rũ xuống cái cổ trắng nõn, mềm mại, bắp chân trắng như tuyết hơi lộ ra, thật hấp dẫn mê người, hắn lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Em muốn chơi không ?"
"Tốt! Em đánh bài xì phé rất lợi hại nha ———— Có muốn gọi bọn Văn Vũ cùng vào chơi hay không?" Hạ Tuyết vừa xào bài, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi.
"Bọn họ ngủ rồi, sáng mai, một đứa trực, một đứa phải quay phim!" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói!
"Thật sao?" Hạ Tuyết chia xong bài, lại vui vẻ cầm bài xì phé lên, xòe bài, Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười xòe bài, nhìn bài mình có ba con sĩ, hai con J, một đôi tám, một đôi năm! Ba con sáu!
Hạ Tuyết thật vui vẻ xếp hai chân lên, ra trước một đôi bốn!
Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sáu!
"Em cho anh biết nha! Em chơi bài rất lợi hại đấy! Em sẽ không để cho anh thắng đâu!" Hạ Tuyết nóng lòng ra một đôi J!
Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sĩ (con Ách của mình ấy các bạn)!
"Qua ————" Hạ Tuyết nắm bài, cười nói!
Hàn Văn Hạo lại ra một con năm!
"A sĩ!" Hạ Tuyết ha ha ha thật vui vẻ, ném bài ra!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tuyết ————
Hạ Tuyết ha ha ha cười, lại ra một đôi Q!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười, nói.
Hạ Tuyết lập tức ra một đôi K!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo cười nói.
"Ba con tám! !" Hạ Tuyết cao hứng kêu lên!
"Qua ————" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo tràn đầy mập mờ, nhìn Hạ Tuyết ————
"Một năm! Em thắng! ! Ha ha ha!" Hạ Tuyết thật vui vẻ vỗ tay, kêu to mình thắng!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng vứt bài, sau đó ôm cô lên, đi đến bên giường, lập tức đè cô lên giường, rồi nói: "Em thật lợi hại! Em thắng rồi! ! Anh thưởng cho em!"
Hắn vừa nói xong, liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi mềm của cô, cùng với cô cuồng nhiệt ôm hôn, tay lại xấu xa, dò vào bên trong váy của cô, lột quần lót ren của xuống, vừa muốn tiến vào thân thể của cô, lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, sắc mặt của hắn đông lại, thật sự tức giận, nắm điện thoại di động lên, đáp lời ————"Ừ————" Hắn vừa hôn Hạ Tuyết, vừa nghe điện thoại.
Hạ Tuyết cũng ôm cổ của hắn, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đã cởi áo một chiếc cúc áo sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo dùng đầu lưỡi hấp dẫn, trêu chọc Hạ Tuyết.
"Tổng Tài ———— Chúng ta đã xác nhận được thân phận của Trác Bách Quân!" Tả An Na lập tức nói!
"Ừ————" Hàn Văn Hạo vẫn nóng bỏng hôn Hạ Tuyết, tay khẽ xoa bộ ngực sữa của cô, phát hiện cô cũng không có mặc áo lót, hắn hài lòng cười một tiếng, cách lớp áo ngủ, nhẹ nhàng khẽ cắn!
"Hắn ———— Là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia ———— Văn Giai!" Tả An Na đột nhiên nói!
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo ngưng tụ, ngay sau đó ngồi dậy, nhanh chóng hỏi: "Cái gì? Ai ?"
Hắn là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia ———— Văn Giai! Con trai độc nhất!" Tả An Na lập tức nói!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !
Trong phòng truyền đến một loạt tiếng thay quần áo, Hạ Tuyết có hơi thất vọng, nằm trên giường, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trước kính toàn thân, mặc âu phục vào, vẻ mặt đông lạnh, cầm áo khoác mặc vào, đeo bao tay da, hắn vừa mang bao tay da, vừa hơi quay đầu nhìn Hạ Tuyết một cái, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, liền mỉm cười đi tới bên giường, cúi đầu ở trên môi của cô, nhẹ nhàng vừa hôn, vừa nói: "Xin lỗi ———— Thật sự là có chút việc gấp, phải xử lý ngay ———— Tha thứ cho anh, được không?"
Hạ Tuyết có chút đáng thương khẽ cắn môi dưới.
Hàn Văn Hạo cố ý chau mày, nhìn cô, cười nói: "Lại cắn môi! Không cho cắn!"
Hạ Tuyết mất mát đành buông lỏng bờ môi ra, cúi đầu lầu bầu nói: "Tối nay anh trở không?"
"Ừ ————Sẽ về, nhưng hơi trễ ———— Em ngủ trước đi ————" Hàn Văn Hạo cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, Hạ Tuyết lập tức ôm cổ của hắn, hôn hắn, đầu lưỡi xông vào bên trong môi của hắn, hắn khẽ mỉm cười, cùng với cô triền miên một lúc lâu, mới cúi đầu ở bên tai của cô, cưng chìu nói: "Vợ ơi ———— Đừng giận nhé ————"
Trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, ôm cổ của hắn, đỏ mặt cười lên, nói: "Ai là vợ của anh chứ? Còn chưa có gả cho anh !"
"Em không gả cho anh, thì gả cho ai? Gả cho hai tên đáng ghét ngoài phòng sao? Đồ hai tên vô dụng!" Hàn Văn Hạo lại liên tục hôn Hạ Tuyết một lúc, Hạ Tuyết thật sự không nở thôi, ôm cổ của hắn, làm nũng nói: "Nhất định phải tối nay sao?"
"Ừ ———— Thật có chút việc gấp ————" Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm của Hạ Tuyết, hai tròng mắt dịu dàng nhìn cô, nói: "Không cần chờ anh ———— Ngoan ngoãn ngủ một giấc ———— Hả?"
Hạ Tuyết thất vọng cười, nhìn hắn nói: "Được rồi ————"
"Vậy anh đi đây ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười đứng lên.
"Em đưa anh đi ————" Hạ Tuyết muốn đứng lên.
"Không cần! Bên ngoài tuyết xuống rồi ————" Hàn Văn Hạo nói.
"Em muốn đưa anh đi ————" Hạ Tuyết đứng lên, nhấc áo ngủ bông vải dày cộm.
Tuyết rơi tán loạn, tất cả mọi thứ như mơ hồ.
Hàn Văn Hạo ôm nhẹ Hạ Tuyết đi ra cái sân lớn nhà họ Hàn, sau đó đội tuyết mịn đi ra vườn hoa, đi tới bên xe, Hàn Văn Hạo mỉm cười khẽ kéo áo ngủ cho Hạ Tuyết, hôn lên trán của cô, rồi bưng mặt của cô nói: "Trở về đi thôi ————"
"Ừm ——— Vậy anh phải cẩn thận một chút ———— Cho dù xảy ra chuyện gì, có thể tha thứ được cho người, thì cố gắng tha thứ ————" Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, nhìn Hàn Văn Hạo, đầy thâm ý nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhìn khuôn mặt khả ái, sáng lạn của Hạ Tuyết, trầm mặc gật đầu nói: "Được ————"
***
Xe trong màn đêm, chạy về phía trước, cuối cùng dừng lại một toà cao ốc thần bí!
Nhậm Phong, Hứa Mặc, Hi Thần và Chính Hách đã sớm chờ lâu!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh mà xuống xe, im lặng không lên tiếng, đi trước tới cao ốc, sau đó đi vào đại sảnh, trong sự hộ tống của bọn hắn, cuối cùng đi tới một căn phòng bí mật ở tầng 2, Tả An Na đã đứng một bên, tay cầm tài liệu, chờ đợi đã lâu!
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhận lấy tài liệu của Tả An Na, mở ra xem! !