• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đoàn người đều là cao thủ, mặc dù Mộ Cửu... người nào cũng không bằng, nhưng nàng cũng không để ý, không mấy chốc đã đến địa giới Đông Côn Luân.

Lục Áp điều khiển đám mây bay chậm lại: " Ngao Sâm bị tập kích ở nơi nào?"

" Ở phía Tây!" Ngao Sâm vội vã chỉ về phía Tây.

" Đầm Tam Mộc?" Lục Áp lập tức nheo mắt hỏi.

Ngao Sâm vội đáp: " Tiểu nhân không rõ vị trí cụ thể, nhưng cánh rừng nơi đó u ám thâm ảo, vô cùng quỷ quyệt."

Lục Áp nhìn hắn một lúc, quay đám mây đi về hướng đầm Tam Mộc mà khi trước đã được hổ đốm vàng dẫn đường.

Hắn đã dò xét toàn bộ Đông Côn Luân ba lần, duy chỉ có đầm Tam Mộc này là chưa tới kịp, nếu nơi Ngao Sâm chỉ không phải nơi đó, hắn ngược lại sẽ hoài nghi không biết địa giới Đông Côn Luân này có ẩn giấu không gian thứ hai hay không.

Rất nhanh đã đến được ngọn núi cao nhất phía Tây, dãy núi phía Tây phần lớn cao hơn phía Đông, địa hình như vậy khiến cho phần lớn nơi này lộ rõ dưới ánh mặt trời, đại đại lợi cho linh vật sống trong núi sinh trưởng. Nhưng cũng vì vậy, hẻm núi phía Tây bởi thiếu đi ánh sáng mặt trời mà trở nên âm u, u ám hơn.

Hơn nữa, dưới đáy vực có mây mù lượn quanh, không thấy được độ sâu cụ thể, càng không rõ địa thế dưới đó như thế nào.

Lục Áp chỉ dừng lại tại chân núi một chút, tạo một lớp kết giới bao phủ tất cả mọi người, sau đó đưa mây từ từ hạ xuống.

Tốc độ hạ xuống không tính là quá chậm, thế nhưng lại khiến Mộ Cửu cảm hấy hẻm núi này dài như thể đi từ nhân gian đến địa ngục vậy.

Quang cảnh ven đường lướt qua trước mặt như bình thường, nhưng không biết là bởi thung lũng này quá khác hay vì sao, một đường hạ xuống, hai chân nàng đều như dẫm trên không trung, dạ dày có chút nhộn nhạo. Nàng đã đi qua không ít núi cao, tính hình như thế này đúng là cực kì hiếm thấy.

" Nàng làm sao vậy?"

Nàng nghĩ rằng mình đã khống chế rất tốt, không nghĩ sẽ bị Lục Áp phát hiện.

Nàng vội nói: " Không sao, chắc là vì đã rất lâu không ngự kiếm, không chịu nổi độ cao này."

Đám mây dưới chân liền lập tức chậm lại, bay với tốc độ như khi chạy bộ bình thường.

Mộ Cửu nhìn hắn có chút phức tạp.

Như thế này tốt hơn một chút, nhưng dù sao cảm giác ấy vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, không mất đi được. Có điều nàng lựa chọn quên nó đi, nàng cũng không yếu ớt như vậy, trước kia cho dù là khi đơn độc đấu với yêu thú, khắp người đều là thương tích nàng cũng chưa từng lùi bước, huống hồ trước mắt có nhiều người vì việc quan trọng mà đến như vậy, nàng làm sao có thể động một chút là làm chậm hành trình.

Việc Lục Áp ép đám mây bay chậm lại lại khiến đám người phía sau kinh ngạc, Ngao Sâm biết họ lấy danh nghĩa vợ chồng chưa cưới xuất hiện tại Long Cung, bây giờ lại biết Lục Áp chính là Lục Áp kia, nhìn lại cặp đôi có sự chênh lệch không biết mấy chục bối, trong lòng dậy sóng như mãnh long vượt sông, sợ thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Sao hắn có thể quên bản thân đã cắn Mộ Cửu không tha, bắt ép muốn nàng liều mình tạ tội?

Mà hai tháng họ sống ở Long cung này thì càng khỏi phải nói!

Hắn chưa từng có cảm giác muốn chết như thế này, nếu thời gian có thể chảy ngược, hắn cho dù có mười nhi tử chết cũng sẽ không lên Thiên Đình gây sự.

Vân Tha cũng là người từng trải, trong ấn tượng chưa từng nghe nói Lục Áp có vợ chưa cưới, lúc này thấy hai người như vậy, không khỏi vui mừng khi ngày ấy, lúc Vân Tích nói nàng lén lút đến thăm dò nơi ở của hắn cũng không hạ lệnh gây khó dễ cho nàng.

Ngao Khương chỉ mang theo tia u sầu nhìn Mộ Cửu, không hề có những tâm tư phức tạp như những người kia.

Hạ xuống không biết đã bao lâu, cảnh vật bốn phía dần dần rõ ràng, dựa vào ánh chiều tà cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi, có thể thấy rõ xung quanh kết giới là chi chít cây mọc thành rừng, hình thù vặn vẹo quái lạ, cây mây leo đầy mặt đất và thân cây, nhìn về phía xa, tất cả đều là một màu xanh lục, mà xung quanh lại yên tĩnh đến mức thanh âm của một con muỗi cũng không có.

Sauk hi đáp xuống mặt đất, Lục Áp thu hồi kết giới, A Phục gầm gừ một tiếng thể hiện hổ uy.

Thượng Quan Duẩn cũng lôi kiếm ra: " Nơi này âm khí quá thịnh, e rằng không phải một nơi tốt lành."

Ngao Sâm nhìn xung quanh, xác nhận: " Đúng là nơi này không thể nghi ngờ! Ta nhớ đó là một thung lũng!"

Lục Áp bấm ngón tay tính toán một lúc, nói: " Đi qua khe núi phía trước có một hồ nước."

Nói xong, hắn liền đi dầu để dẫn đường.

Đoàn người vội vã đuổi theo.

Mộ Cửu và A Phục đi bên trái, vừa đi vừa đánh giá quang cảnh ven đường.

Thực ra, bốn phía ngoại trừ cây mây cũng chỉ có cây mây, mặt đất ngoại trừ rêu xanh cũng chỉ có rêu xanh, trong ánh sáng u ám, cảnh vật phía xa dù có bất động chân khí cũng không nhìn rõ được. Thế nhưng, trên đoạn đường đi tới đó lại không hề gặp phải thú dữ, không chỉ có thu dữ, nói một cách chính xác hơn là tất cả các loài động vật đều không có tăm hơi.

Vậy thì có chút bất thường, theo lý thuyết, những khu vực ẩm thấp tối tăm rất thích hợp cho yêu vật sinh trưởng, nếu đến một con muỗi cũng không có, rốt cục là vì lí do gì?

" Grào gừ..."

A Phục không biết phát hiện được điều gì, bỗng nhiên vô cùng mạnh mẽ xông về phía trước.

" A Phục, đừng chạy!"

Mộ Cửu rất sợ nó gặp nguy hiểm, vội vã đuổi theo, đuổi được non nửa dặm đường, nàng liền thấy phía cuối rừng xuất hiện một bức tường cây...

Sở dĩ gọi là tường cây, là bởi chắn trước mặt nàng toàn bộ là một cái thân cây, không phải là một hàng cây!

" Tam Mộc?"

Lục Áp đến sau híp mắt nhìn gốc đại thụ rộng chừng hai, ba trượng này, cất bước đi vòng qua nó, lên tiếng: " Hổ đốm vàng quả nhiên không lừa ta!"

Mộ Cửu nghi ngờ bước theo sau hắn, lập tức cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình!

Phía sau thân cây đại thụ là một đầm nước rộng ước chừng ba trượng, mà phía bên kia đầm là hai cây cổ thụ to lớn tương tự, ngoài ra, trong vòng bán kính một trượng xung quanh đầm không có lấy một ngọn cỏ. Nước trong đầm đen như mực tàu, mặt đầm phẳng lặng không hề lay động, cũng không có hơi nước, nhìn qua giống như một nghiên mực mới tinh khổng lồ.

" Đây là nơi nào?" Nàng hỏi. Thế nhưng, vừa mở miệng, nàng liền cảm thấy khí huyết trào lên trong lồng ngực, vội vã điều chỉnh khí tức mới ép xuống được.

Tình huồng này của nàng, nếu như nói vừa rồi gây ra bởi tốc độ hạ xuống quá nhanh, vậy bây giờ là vì sao?

" Trong đầm này không có yêu vật, cũng không có linh lực toả ra, không biết thượng thần có thể phát hiện ra điều gì quái lạ?" Lúc này đám người Vân Tha đã đến bờ đầm, Mộ Cửu hít sâu vài hơi ngăn lại sự khó chịu trong người, cũng ngưng thần quan sát đầm nước.

Toàn bộ sự chú ý của Lục Áp đều đặt vào đầm nước, hắn nhíu mi nói: " Bề ngoài thoạt nhìn tuy không có cảnh tượng kì dị, nhưng đầm nước này có màu đen, là nơi rất tốt để tụ linh, nếu có người chọn nơi này để tu luyện hoặc độ kiếp, chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều."

Ngao Sâm vội hỏi: " Vậy linh lực cực mạnh mà ta gặp ngày đó, chính là do đầm nước này tác quái?"

" Bây giờ còn khó nói. Chỉ có điều linh lực của đầm nước này vô cùng tinh khiết, nếu khi đó vừa vặn có người tu luyện ở nơi này, mà người đó vừa vặn có tu vi cực cao, linh lực chứa trong đầm sẽ bị kích thích bộc phát, xác thực sẽ không bình thường."

Lục Áp đưa tay lên muốn chạm vào đầm nước, vốn mặt nước đang tĩnh như gương, hắn vừa tiến đến gần liền lập tức xuất hiện một luồng sóng lớn chậm chạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK