• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nói vậy xong, Lưu Tuấn ngược lại lại yên lặng.

Nhìn chằm chằm nàng một chút, hắn nói: " Nếu ngươi đi xin Ti Mệnh Tinh Quân, không bằng trực tiếp đi xin Ngọc Đế."

" Ngọc Đế?" Mộ Cửu cho rằng mình nghe lầm. Nàng đến đi xin Ti Mệnh Tinh Quân còn không có lá gân, vậy mà bảo nàng đi xin Ngọc Đế?

" Ngài không tính sai chứ?"

" Bảo ngươi đi thì đi đi, không thì dẹp! Cho rằng ta đang cầu xin ngươi chắc." Lưu Tuấn phất tay áo đứng lên, liếc nàng một chút rồi đi ra ngoài, để lại Mộ Cửu đầu óc mơ hồ.

Nha môn Đô Úy thự ít nhiều cũng có hai phó Đô Ti, đa số thời gian Mộ Cửu không ở đây, hai người họ cũng quen rồi, bởi vậy an bài mọi chuyện đều ngay ngắn rõ ràng. Khoảng chừng là bởi không có sóng gió to gì xảy ra, Lưu Tuấn mới không phạt nàng thật nặng.

Nàng xử lí công vụ chất đống trên bàn, đến đêm mới về đến nhà. Lục Áp liền hỏi: " Hắn có làm khó dễ nàng không?"

Mộ Cửu kể cho Lục Áp chuyện Lưu Tuấn nói với nàng, sau đó than thở: " Hắn lại để ta đi tìm Ngọc Đế."

Lục Áp suy nghĩ một chút, nói rằng: " Ngọc Đế cũng không phải người không biết lí lẽ, đi thi đi chứ."

Chuyện Trần Bình thế nào hắn không để ý, mấu chốt là nếu nhất định phải có kết quả thỏa đáng mới công nhận công lao của nàng, vậy cũng chỉ có thể làm theo. Càng tích công đức sớm một chút cũng là cách thời điểm phi thăng gần một chút, nàng phi thăng rồi, họ mới có thể chân chính ở cùng nhau, vì thế, hiện tại hắn so với bất kì ai đều ngóng trông nàng sớm ngày rèn luyện, xong xuôi nghênh đón ngày đắc đạo.

Có điều nói tới phi thăng, hắn vẫn nhớ đến chuyện ở Đông Côn Luân.

Hôm qua nhìn nhau đến sáng sớm, quá bận rộn lời chàng ý thiếp, căn bản chưa kịp nói gì khác, việc này quan trọng, hắn nên thận trọng.

Hắn liền vẫy tay bảo nàng ngồi xuống, đặt tay lên mạch tượng của nàng, nói: " Gần đây có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

" Cũng không có." Mộ Cửu thành thật nói, " Sư phụ cũng đã mang ta đến mảnh rừng Đông Côn Luân, nói linh lực trong cơ thể ta có lẽ là một cỗ linh lực phong ấn, nhưng không có ngoại lực kích thích và tâm tình dẫn dẵn thì sẽ không xuất hiện. Trước đó người cũng không cảm nhận được trong cơ thể ta có gì kì lạ, để ta đánh xuống đầm nước mới khẳng định được."

Nói rồi, nàng liền kể cho hắn Lưu Dương mang nàng đến Đông Côn Luân thế nào.

" Sư phụ nàng?"

Lục Áp trầm ngâm một chút, hắn nhớ nàng đã nói, sư phụ nàng là Kim Tiên, sống ở núi Hồng Thương. Địa vị Kim Tiên ở Tiên giới phải có tu vi không thấp, chỉ là hắn cũng có thể mang nàng đến Đông Côn Luân kiểm tra linh lực, điều này khiến hắn có chút bất ngờ. Dù sao linh lực của Hắc Thủy Đàm hùng hậu, Kim Tiên có tu vi cao đến đó cũng chưa chắc đã chịu nổi.

Ngao Sâm và Vân Tha chính là ví dụ, mỗi người họ có mười vạn năm tu vi, nhưng vẫn bị linh lực đó gây thương tích... Đương nhiên, họ là bị công kích, không giống nhau.

Thế nhưng, hắn đã gặp Lưu Dương khi đến Hồng Thương ngày đó, dù chưa tra cứu, nhưng trong chốc lát đó cũng không nhìn ra hắn có cỡ nào đặc biệt.

" Ta đã sớm nói sư phụ ta rất lợi hại." Mộ Cửu cường điệu, " Không chỉ vậy, người còn tra được ta không có những kiếp trước, chỉ tra được kiếp trước của ta là ở Nhân giới."

Lại còn biết cách khoác lác.

Lục Áp không phản đối, có điều không thể để nàng tự hào quá được.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: " Nếu hắn tra không sai, việc không có những kiếp trước thể hiện rõ ràng, có khả năng linh hồn nàng thuộc về Nguyên Linh. Vậy thì có thể giải thích rõ được việc linh lực và tâm tính nàng đều đặc biệt tinh khiết, vừa vặn phù hợp với đặc tính tinh khiết của Thiên Địa Hỗn Độn sơ kỳ Nguyên Linh. Chỉ là trong trời đất này, linh chủng thuộc về Nguyên Linh rất nhiều, hiện nay không có cách nào biết được nàng thuộc về loại nào thôi."

Mộ Cửu ngồi xuống ghế, chống cằm: " Ta cảm thấy ta không đặc biệt như thế."

" Khó nói." Lục Áp bưng chén, " Có điều mặc kệ nàng là ai, đối với ta mà nói cũng không có khác biệt.'

Mộ Cửu nhún vai: " Chàng nói vậy, ta cũng chỉ hi vọng thế." Lại nói, " Vậy ta rốt cục còn nên tích đức phi thăng không?"

Lục Áp cầm sách gõ lên đầu nàng một cái: " Đương nhiên."

Sáng hôm sau đến nha môn, Mộ Cửu vẫn băn khoăn chuyện Lưu Tuấn nói hôm qua.

Nhìn hắn khi đó cũng không giống nói đùa, lẽ nào thật sự có thể đi tìm Ngọc Đế?

Nàng cầm bút suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định liều mạng ra khỏi cửa, đi đến Lăng Tiêu Điện.

Mặc kệ có được hay không, nàng cũng sẽ thử hỏi một chút. Không phải nàng chưa từng gặp Ngọc Đế, da mặt nên dày hơn.

Lăng Tiêu Điện đã bãi triều, Mộ Cửu đưa tiên tịch bài cho chấp sự quan, bảo có việc muốn bẩm báo. Hắn liền thay nàng đi thông báo với Ngọc Đế.

Một lát sau, hắn đi ra: " Bệ hạ đang ở Hiên Viên Cung."

Dứt lời liền đi về phía trước dẫn đường.

Mộ Cửu theo sau hắn, đi về hướng Hiên Viên Cung.

Cung vũ Thiên Đình hoa lệ tinh mỹ không phải nói, chấp sự quan đi chậm rãi, vừa vặn cho Mộ Cửu cơ hội ngắm cảnh ven đường. Lăng Tiêu Điện nằm chính giữa Thiên Đình, toàn bộ phía Nam là các khu nha thự, phía Bắc là hậu cung. Đông Đường hậu cung là nơi ở của các hoàng tử, Tây Đường là nơi ở của các công chúa, phía Bắc là nơi Đế Hậu và các phi tần sinh sống.

Đương nhiên trên thực tế, khu vực cũng không phân chia cực kì nghiêm ngặt, hơn nữa diện tích nơi ở mỗi người không giống nhau. Tẩm cung của Ngọc Đế và Vương Mẫu còn lớn hơn so với ba cung phi tần gộp lại, bởi vậy cũng thể hiện quyền uy tuyệt đối của Ngọc Đế và Vương Mẫu.

Hiên Viên Cung nằm ở phía Tây Dao Trì, lúc này bên trong Dao Trì, mây mù lượn lờ, hoa sen đang nở rất đẹp, từ chiếc đình ở bờ bên kia truyền đến tiếng sáo du dương của các nữ tử. Nhìn qua màn sương nhàn nhạt, nữ tử ngồi dựa vào lan can, trên người mặc hoàng bào, đầu xuyên châu ngọc chính là Vương Mẫu, Hoa Liên Tiên Tử dẫn theo vài vũ cơ đang múa cho nàng xem, có thể thấy Vương Mẫu rất hứng thú.

Xuyên qua Dao Trì, đi qua cầu ngọc là đã đến Hiên Viên Cung.

Ngọc Đế đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, hai tiên nga cực kì mỹ lệ đang quạt cho hắn.

Chấp sự quan tiến đến nói một câu, Ngọc Đế liền mở mắt ra, sau đó nhìn sang Mộ Cửu.

Mộ Cửu bước tới, hành lễ: " Thần Quách Mộ Cửu tham kiến bệ hạ."

Ngọc Đế không nhúc nhích, nhướn mày: " Ngươi có chuyện gì?"

Mộ Cửu đã sớm chuẩn bị trước, dựa theo đó, trước hết bẩm báo vụ án của Ngao gia và Vân gia, sau đó mới nhắc đến chính sự: " Hiện tại cũng chỉ còn lại Trần Bình chết oan không có công đạo, bởi vậy vi thần muốn xin bệ hạ khai ân, ban thưởng cho Trần Bình một xuất thân tốt."

" Trần Bình?" Ngọc Đế nghe thấy cái tên này, trầm ngâm một lúc, chậm rãi ngồi dậy, " Hắn không phải là gian sinh tử của Ngao Sâm và Vân Khiển sao, chết thì chết, còn muốn an bài thế nào nữa?"

Mộ Cửu nghe hắn tuy từ chối, thế nhưng vẫn còn chỗ cho nàng thương lượng, lập tức lên tinh thần, giải thích: " Tuy Trần Bình là gian sinh tử, thế nhưng hắn chưa từng làm chuyện ác, coi như có làm thì cũng đã bị vi thần giết chết. Ý vi thần không phải là để hắn phục sinh, mà là muốn thay hắn cầu kiếp sau an ổn. Còn mong bệ hạ nể tình phần tận tâm của vi thần, cho vi thần mặt mũi."

" Vậy à." Ngọc Đế vuốt vuốt tay áo, hướng mắt nhìn về phía Dao Trì một chút, sau đó đứng lên, vuốt cằm, " Việc này nương nương bên kia biết rồi chỉ sợ sẽ không đáp ứng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK