• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng hắn, nàng ta như không có xương, mà tay nàng ta ban đầu giãy dụa giờ cũng trở thành tóm chặt cổ áo của hắn mà khóc rống. Nước mắt ướt đẫm kề sát vào cổ hắn, điều này khiến hắn càng căm ghét.

Hắn bắt đầu tin nàng ta thật sự động tâm tư với mình, nàng ta kiêu ngạo như khổng tước, lại động tình với gian sinh tử bị nàng ta xem thường miệt thị?

Hai tay hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta để an ủi, nhưng khoé miệng lại lạnh lùng nhếch lên.

Trước kia hắn cho rằng Cơ Vịnh Phương đã quá ngu ngốc, không ngờ nàng ta còn ngu xuẩn hơn.

Nàng ta chẳng lẽ không biết xưa nay hắn chưa từng coi nàng ta là sư tỷ?

Không chỉ không coi nàng ta là sư tỷ, ngay cả nữ nhân tầm thường cũng không bằng.

Hắn nhận hết sỉ nhục từ nàng ta, chẳng lẽ còn hi vọng hắn ta sẽ cảm kích phần tình ý buồn cười này?

Đời này của hắn, nếu như nhất định phải tìm người bầu bạn, chắn chắn phải là một nữ tử có tâm địa tinh khiết thuận lương chân chính.

" Là ta sai rồi, là ta không để ý lòng tốt của sư tỷ mấy ngày nay, ta đáng chết. Thế nhưng hôm nay ta đã biết được tâm ý của sư tỷ, nếu sư tỷ không thích ta thân cận cùng nữ nhân khác, lần sau ta sẽ chú ý." Hắn không nhanh không chậm nói bên tai nàng ta, ngữ khí thật ôn nhu, ánh mắt hững hờ.

Hắn và Minh Nguyên Tông sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến, đang lo không có kẻ chịu tội thay, nếu nàng ta tự nguyên đi đến cửa, sao hắn có lí do để từ chối?

Minh Nguyên Tông trên dưới, tất cả đều khiến hắn chịu nhục nhã, một ngày nào đó, hắn sẽ trả lại gấp bội.

Lương Thu Thiền dựa vào hõm vai hắn, tiếng gào khóc lớn dần dần biến thành khóc rung rức.

Đến khi đuổi nàng ta về Tây Đường đã là sáng hôm sau.

Hắn trở về phòng, ngồi cạnh cửa sổ, bắt đầu thanh lý tâm tư một lần nữa.

Hắn vì không muốn Minh Nguyên Tông biết bí mật hắn liên tục tấn hai cấp nên cũng coi như giấu tài, biết điều làm người, chỉ sợ có vạn nhất, Lương Thu Thiền không nói, nhưng người khác cũng có thể nhận ra điểm dị thường của hắn. Trong Thiên Binh Doanh có rất nhiều tông phái giao hảo với Minh Nguyên Tông, nếu truyền về đó, hắn liền chẳng khác nào nâng đá đập chân mình.

Huống hồ Hoa Thanh trên Thiên Đình cũng có vài tiên hữu có giao tình tốt, tỷ như Vũ Đức Tinh Quân cũng có giao tình với hắn.

Ở tình huống bình thường, Hoa Thanh đương nhiên sẽ không để ý tới hắn, thế nhưng vài ngày nữa, nếu có phong thanh truyền đến tai hắn thì sao?

Vì thế, vài tháng gần đây, hắn dành thời gian để chuẩn bị ứng phó.

Mà hôm nay, Lương Thu Thiền lại biểu đạt ý tứ đó với hắn, như vậy hắn có thể tìm cơ hội trù tính cho tương lai rồi.

Đầu tiên, chuyện hắn ăn Đại Mãn Kim Đan nhất định sẽ lộ ra, một khi lộ, Hoa Thanh tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào. Trên thực tế, coi như hắn có cơ hội, biết Cơ Vịnh Phương và Lâm Tiếp đều chết trên tay hắn, Cơ Mẫn Quân cũng nhất định sẽ không bỏ qua, vì thế, nếu hắn không muốn tất cả những chuyện đó phát sinh, hắn phải nghĩ cách có thêm năng lực tự vệ.

Đạt được năng lực đó có rất nhiều cách, nhưng hắn có một việc chưa hoàn thành được, chính là mẫu thân của hắn, Khâu thị, dù hắn có thể nghĩ cách bảo toàn chính mình, nhưng bà thì sao bây giờ? Hắn nỗ lực được đến ngày hôm nay, một nửa là vì Khâu thị, hắn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này trước.

Nhưng tu vi hiện tại của hắn không đủ để tìm kiếm tia hồn phách thất lạc của bà, lại càng không đủ để xuống Địa phủ Minh giới để tìm kiếm trong sổ tử... Khâu thị phàm là người thì sinh tử luân hồi đều do Địa phủ quản lí, muốn thay bà bồi đắp nguyên thần còn phải xuống Địa phủ ghi chép lại, nếu hắn không làm được hai chuyện này, có làm nhiều hơn nữa cũng là uổng phí khí lực.

Thế nhưng có là chuyện khó hơn nữa thì hắn cũng phải làm.

Hơn nữa nhất định phải bắt đầu làm ngay.

Hắn đối với người như Lương Thu Thiền vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, không nên vội vàng thừa dịp ngay cả bản thân nàng ta còn chưa rõ ràng tâm tư của mình mà thiết kế đường lui, vạn nhất có gì thay đổi, đến lúc đó làm gì có thuốc hối hận để ăn?

Trước mắt là cơ hội, chí ít lấy sức ảnh hưởng của Lương Thu Thiền ở Minh Nguyên Tông và đối với Hoa Thanh, ít nhất hắn có thể đánh cược. Chỉ cần giải quyết vấn đề nguyên thần cho mẫu thân Khâu thị, như vậy hắn cũng coi như vô hậu cố chi ưu.

Đối với Lương Thu Thiền, hắn không mảy may có chút thương tiếc nào, cả hai đều không phải người tốt, chỉ là tâm ai cứng rắn hơn mà thôi.

Nhíu mày nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ một lúc, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thong thả bước vài bước về phía môn hạm, khi đến cửa chợt chần chừ một lúc, sau đó mới bước ra ngoài.

Cuộc sống về đêm của Mộ Cửu luôn rất đơn điệu.

Nàng vốn không phải người thích náo nhiệt, khi còn ở Hồng Thương, Lưu Dương quản nàng vô cùng nghiêm khắc, sinh hoạt thường ngày, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy định nghiêm ngặt, thẳng cho đến khi nàng tấn cấp Hoá Thần kỳ, được sống trong Lưu Vân Động, hắn mới dần dần cho phép nàng thoải mái hơn. Nhưng dù là như vậy, nàng nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài trò chuyện với hoa cỏ chim muông trong động phủ, nghe họ nói một chút về những chuyện bát quái xung quanh núi.

Đến Thiên Đình, nàng cũng không khám phá ra việc gì thú vị để làm, sau khi từ nha môn về, khi trước nàng còn có thể giúp Tiểu Tinh làm đồ ăn, bây giờ có Thượng Quan Duẩn, cơ bản cũng không cần nàng tự thân ra tay. Nàng chỉ uống trà, hoặc ngắm hoa, khi Lục Áp ngứa miệng chạy đến tìm nàng đấu võ miệng, nàng cũng phụng bồi.

Sau khi ăn tối, Lục Áp mang Duệ Kiệt và A Phục đi thổ nạp tinh hoa nhật nguyệt. Nàng theo Tiểu Tinh học thêu, vì thế ở lại, muốn thêu xong một chiếc khăn để tặng Lục Áp, không thể để một lão già như hắn cầm một chiếc khăn thêu hoa mai được.

Nàng đang thêu hai cành tùng, châu quang bỗng trở nên ảm đạm.

Ban đầu nàng cũng không để ý, nhưng khi đâm kim xuống, châu quang lại tối thêm một chút, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên.

Dạ Minh Châu này là do Hồ Vương tặng khi trước, một viên khổng lồ, có thể đem căn phòng của nàng chiếu sáng lên như ban ngày, nhưng cũng vì vậy, tia sáng chiếu từ bên ngoài vào càng trở nên tối tăm.

Nàng ló đầu nhìn về phía cửa lớn, liền thấy Tiểu Tinh chạy đến: " Cửu Cửu, Lâm Kiến Nho ở ngoài cửa, muốn gặp ngươi."

Lâm Kiến Nho?

Mộ Cửu hơi sửng sốt, hắn đến tìm nàng? Chuyện này cũng hiếm thấy.

Nàng trầm ngâm ba giây, cuối cùng vẫn buông kim chỉ xuống, đi ra khỏi cửa.

Đến ngoài cửa viện, quả nhiên nàng thấy dưới cây ngô đồng lớn phía đối diện có một người, hắn vốn anh tuấn cao lớn, ánh trăng chiếu xuống càng khiến bóng hắn được kéo dài ra, chỉ là không nhìn rõ sắc mặt hắn.

Mộ Cửu mới xuất hiện ở cửa, hắn đã đi tới, dừng lại ở trước mặt nàng.

Nàng hỏi: " Muộn thế này còn có việc sao?"

Hắn gật đầu.

Mộ Cửu nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc cũng không khỏi tự thêm nghiêm túc mấy phần.

Lâm Kiến Nho cầm chặt chuôi kiếm, mím mím môi: " Chuyện Ngao gia đã xử lý xong hết rồi?"

Nàng hàm hồ ừm một tiếng.

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: " Ta cũng nghe nói, nhưng còn chưa kịp chúc mừng ngươi, lại lập công rồi."

Mộ Cửu mỉm cười, nói: " Ngươi cũng không kém đâu. Ta nghe Lưu đại nhân nói, ngươi bảo vệ địa giới Thiên Đình vô cùng bình an, hơn nữa danh tiếng với các đồng liêu cũng rất tốt. Ta nghĩ việc thăng chức của ngươi sẽ không lâu nữa đâu."

Những lời này của nàng là lời thật lòng, trên thực tế, ngoại trừ chuyện hắn đã gây ra ở Minh Nguyên Tông kia, những phương diện khác của hắn thực sự ưu tú, ngộ tính cao, lại có chí tiến thủ, mấu chốt là công việc được phân cho dù xấu hay tốt vẫn luôn có thể tận tâm tận lực hoàn thành. Hơn nữa, hắn cũng nhẫn nại, không hề hấp tấp. Đối với nha môn mà nói, không phải cần người như thế này sao?

" Ta cũng không quá nghiêm khắc với bản thân." Hắn vung vung tay, có chút chần chừ nói, " Ta đến, thật ra là vì muốn nhờ ngươi một chuyện."

" Ngươi nói đi." Nàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK