• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi rửa mặt, Mộ Cửu trực tiếp đi tới Tuần Sát Ty.

Lưu Tuấn đang xem công văn, nhìn dáng dấp cũng không quá bận, vì vẻ mặt hắn đang thả lỏng.

Mộ Cửu vừa xuất hiện ở cửa hắn đã nhìn thấy, đầu tiên là không hề phản ứng liếc nàng một chút, sau đó mới quan sát sâu xa: " Sáng sớm đã vác cái mặt này tới cho ai nhìn đây?"

Mộ Cửu không hé răng, đi thẳng tới trước bàn xử án của hắn mới lên tiếng: " Đại nhân, ta muốn xin nghỉ mấy ngày."

" Xin nghỉ? Làm gì?" Lưu Tuấn buông công văn xuống.

Mộ Cửu không lên tiếng. Không phải nàng cố ý ngông cuồng, mà là trong lòng nàng đang sợ hãi, trạng thái của nàng thế này, nào có tâm tư làm thiên binh? Nàng phải về Hồng Thương tìm Lưu Dương, Lưu Dương nhất định có thể giúp nàng biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

" Nói chuyện a!" Lưu Tuấn thúc giục.

Nàng vẫn không lên tiếng, ngược lại viền mắt hơi nhói đau, bắt đầu rơi lệ.

Lưu Tuấn lập tức phát hoảng, vội vàng đứng lên: " Ngươi làm sao? Chịu ủy khuất chỗ nào? Ta vừa rồi cũng không mắng ngươi a!"

Mộ Cửu cũng không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ, ban đầu nàng vì Lục Áp ở lại mới có thể nhận chức ở Đình Úy, mới nhắm mắt nói với Lưu Tuấn và Trường Diễn rằng mình lĩnh nhận vụ án Thanh Khâu, hiện tại tất cả xem ra đều là phù vân, không nói đã muốn rơi nước mắt.

Lưu Tuấn gấp đến nỗi cuống cuồng không biết làm gì, muốn rút khăn đưa cho nàng để lau nước mắt, nghĩ thấy có chút không thích hợp, lại muốn nhấc tay áo trực tiếp giúp nàng lau, vậy thì lại càng không thích hợp! Tiểu nha đầu này bình thường mặc cho hắn rống, hắn mắng đều không hề đỏ mặt, hôm nay lại trực tiếp khóc ra ở đây!

" Ngươi gặp phải chuyện gì thì phải nói a! Ngươi khóc với ta, người khác lại tưởng rằng ta lại mắng ngươi!"

Mộ Cửu càng thương tâm, nghẹn ngào nói: " Ta... ta muốn về thôn viếng mồ mả."

Hồ sơ của nàng đã bị Lưu Dương bóp méo đi, không thể nói muốn về sư môn.

" Có mỗi chuyện đó thôi à!" Lưu Tuấn hết chỗ nói, " Thế thì có gì phải khóc? Ngươi muốn xin nghỉ bao nhiêu ngày? Một tháng có đủ không? Nếu không thì hai tháng? Ngươi đừng khóc! Ba tháng là hết cỡ rồi."

" Vậy thì ba tháng đi."

Mộ Cửu thu hồi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, thành giao.

Nàng đến Đình Úy giao việc cho hai phó Đô Ti, lại đến chợ bên ngoài Nam Thiên Môn mua hai chậu Quân Tử Lan, sau đó liền chạy về nhà thu thập hành trang.

Sau nửa canh giờ, Mộ Cửu để lại một phong thư cho Thượng Quan Duẩn, liền mang theo Tiểu Tinh, Duệ Kiệt và A Phục quay về Hồng Thương.

Lục Áp đáp mây bay trở lại Tam Thập Cửu Trọng Thiên, nhìn quanh một vòng, sau đó trực tiếp bay về phía Tây Linh Tê Cung.

Thị vệ, cung nữ đứng ngoài cửa trông coi nhìn thấy hắn liền lập tức quỳ rạp xuống dưới thềm ngọc: " Cung nghênh Thánh Tôn!"

" Nhị ca đâu?" Lục Áp hỏi.

" Bẩm Tứ Thánh Tôn, Thánh Tôn của chúng thần đã đến vườn bảo địa rồi."

Thị vệ nói như vậy thật ra cũng không có ý tốt, hảo hảo làm một Thượng Thần sống trong nhung lụa lại không làm, lại tại tầng trời cao cao tại thương này trồng một vườn rau, điều này thật khiến người ta không nghĩ đến nổi. Thế nhưng hành vi của các Thánh Tôn đều có lí do, cảnh giới của họ không phải thứ mà nô tài như họ có thể nghĩ thông, muốn nôn muốn khinh bỉ thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

Lục Áp nghe xong, trực tiếp đi vào trong điện, một đường đi qua nhiều hàng lang, qua một chiếc cầu ngọc, cuối cùng đến một toa tiểu lâu bằng ngọc hai tầng. Hắn đẩy cửa đi vào, giống như đã thăm dò phương hướng rõ ràng, rẽ trái đến một cái giá phía Tây.

Trong phòng bày nhiều cái giá, trên mỗi giá đều pháp khí to nhỏ được đặt chỉnh tề.

Cái giá phía Tây này chỉ có ba tầng, tầng thấp nhất là Chỉ Kim Bát, tầng giữa là Thừa Ảnh Kiếm, tầng trên cùng chỉ đặt một con Linh Đang cao nửa thước.

Hắn vừa đến trước mặt, Linh Đang không khỏi giật mình!

Thị vệ trong cung không dám ngăn cản, người nào không biết Hỗn Côn của họ luôn coi Lục Áp là bảo bối? Hắn muốn gì chẳng lẽ Hỗn Côn sẽ không cho? Đỡ phải phiền phức.

Lục Áp híp mắt nhìn Linh Đang, đưa tay, năm ngón tay lập tức tỏa ra năm đạo kim quang, năm đạo kim quang này quyện vào nhau, biến thành một tấm lưới không ngừng biến hóa, trong phút chốc bao Linh Đang lại, một chút khí tức cũng không thể lộ ra mảy may!

Lục Áp đem theo Linh Đang ra khỏi cửa, bay về Thanh Huyền Cung.

Hồng Thương nằm ở phía Tây, đó cũng là một mảnh phúc địa. Nơi này tiếp giáp với một ốc đảo, quanh năm xanh tươi, trên núi sinh vật đa dạng, yên tĩnh hài hòa, có thể gọi là thắng cảnh.

Lưu Dương đang tĩnh tọa ở Tùng Ngâm Hiên, bên cạnh đốt một lư hương, sau lư hương là cửa trúc đang mở một nửa.

Tòa tiểu viện của hắn toàn bộ đều được dựng thành từ trúc, nhưng lại được đặt tên là Tùng Ngâm Hiên, cái tên này khi trước còn từng bị Mộ Cửu nhổ nước bọt, nói sư phụ không nên đặt tên, làm hỏng cả sự phong nhã.

Hắn chỉ liếc nàng một cái rồi thôi.

Nàng từ bé đến lớn không hề ngoan ngoãn, đến nói xấu sư phụ cũng dám nói, đúng là đã bị đám huynh đệ Mộ Hoa chiều hư rồi.

Bên cửa bỗng truyền đến tiếng chuông gió leng keng, đây là chuông đón khách, hẳn là có người đến thăm.

Tâm trạng hắn hơi động, bỗng nhiên mở mắt ra.

Mộ Hoa đứng ngoài cửa lễ phép bẩm báo: " Sư phụ, tiểu sư muội trở về."

Lưu Dương ngồi trên bồ đoàn sững lại một chút, còn chưa mở miệng, ngoài cửa liền tiến vào một người, hai tay bắt sau lưng, cười khanh khách đi đến nằm nhoài xuống tâm khảm.

" Mộ Cửu khấu kiến sư phụ."

Lưu Dương nhìn nàng, trong lòng mềm mại vô cùng, nhưng ngoài miệng lại thong thả nói: " Đang khỏe mạnh làm thiên binh trên Thiên Đình, tại sao lại quay về?"

Mộ Cửu đáp: " Đại nhân của con khai ân, cho phép con nghỉ ba tháng, con liền quay về với sư phụ."

Lưu Dương đánh giá nàng một lúc, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa liền chen vào hai, ba cái đầu. Lưu Dương nhìn thấy Tiểu Tinh thì cũng thôi đi, chuyện con thỏ tinh này đi theo nàng hắn đã biết rồi. Nhưng khi nhìn thấy Duệ Kiệt, hắn liền thoáng kinh hãi, khi nhìn thấy A Phục, hắn lại càng trở nên kinh hãi hơn! Hắn nhướn mày: " Đây là..."

Mộ Cửu vội nói: " Chúng về với con. Là một Cửu Vĩ Hồ và một con Bạch Hổ." Sau đó lại nói, " Duệ Kiệt, A Phục, mau đến gặp sư phụ ta!"

Phí lời! Ai mà không thấy đó là Cửu Vĩ Hồ và Bạch Hổ? Hắn là hỏi tại sao chúng lại về với nàng!

Lưu Dương nhìn Cửu Vĩ Hồ đang hành lễ và Bạch Hổ đang nằm dài dưới mặt đất đung đưa cái đuôi, lại nhìn Mộ Cửu một chút, hít sâu một hơi: " Về nghỉ ngơi trước đi."

Mộ Cửu đáp vâng, đứng dậy mang theo một nhà già trẻ ra khỏi cửa.

Lưu Dương nhìn theo bóng lưng của nàng, nhíu mày bấm tay tính toán.

Bất kể nói thế nào, được trở lại núi khiến nàng rất vui, Mộ Cửu trước khi quay về Lưu Vân Đông liền đến xuyên môn Đại sư huynh và Nhị sư huynh. Đám sư huynh của nàng đều là lưu manh, hỏi nàng 800 câu chuyện về các tiên nữ trên Thiên Đình, nháo loạn hồi lâu mới để nàng quay về Lưu Vân Động.

Bên này, Tiểu Tinh dưới sự hỗ trợ của đám Thanh Trúc đã thu dọn xong động phủ của nàng.

Lưu Vân Động vẫn thật rộng rãi, trên dưới hai tầng.

Trước kia chỉ có hai người Mộ Cửu và Tiểu Tinh, trong động phủ tuy có hoa, có cỏ, có chim chóc nhưng chúng không sống trong phòng, hiện tại có thêm A Phục và Duệ Kiệt thì cũng không khác xưa mấy. Đám Thanh Trúc không phụ sự giao phó của nàng, không chỉ dọn dẹp các gian phòng sạch sẽ mà còn khiến ngay cả đám hoa linh cũng hài lòng. Hai cây Mẫu Đơn ngoài sân thượng khi nhìn thấy Mộ Cửu liền lò do thò mặt ra, cao hứng khiêu vũ trong gió.

A Phục và Duệ Kiệt không có gì không khỏe.

Sau bữa cơm tối, Mộ Cửu liền ôm hai chậu Quân Tử Lan, lần thứ hai đến Tùng Ngâm Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK