• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái y kia chiếu theo đơn thuốc trị thương của Nhạc Cẩn Ngôn, quả nhiên miệng vết thương lành rất nhanh. Thái y chậc chậc lấy làm lạ, mỗi lần đến xem bệnh cho Nhạc Cẩn Ngôn đều phải cùng Nhạc Cẩn Ngôn lý luận một phen, Lục Thận Hành ngại lão phiền, vừa thấy lão là xem thường, nếu không phải có Nhạc Cẩn Ngôn ở trước mặt thì đã sớm trói lão thái y kia thành bánh chưng ném ra ngoài.

Thuốc trị thương kia thần hiệu, vết thương của Nhạc Cẩn Ngôn sau mấy ngày liền tốt hơn phân nửa, y có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng. Khánh Vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn tốt hơn liền yên lòng, lúc này mới nhớ ra nhiều ngày nay Thụy Vương chưa lại đây, âm thầm khó hiểu, sai người đến Thụy Vương phủ hỏi thăm, người nọ trỏ về bẩm, Thụy Vương bị ốm.

Khánh Vương nghe xong liền hồ đồ, thật đúng là sóng gió này chưa qua, sóng gió kia đã ập đến, phân phó Lăng Tiêu một tiếng, thay đổi y phục chạy tới Thụy Vương phủ. Tới cửa phủ thấy vài người đứng ở đằng xa, nhận ra được là nội vệ trong cung, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hoàng huynh đến đây?

Gã tiểu tư trông cửa thấy Khánh Vương, bước lên giúp hắn dắt ngựa, thông báo đi vào. Khánh Vương vừa vào cửa, Lưu bá liền ra đón: “Vương gia.” Khánh Vương gật gật đầu, thấy thần sắc Lưu bá liền biết phán đoán của mình không sai, nói: “Ngươi dẫn ta vào đi.”

Vừa vào phòng Thụy Vương, quả nhiên gặp Hoàng đế ngồi ở một bên giường, Khánh Vương cúi người hành lễ: “Hoàng huynh.” Hai đạo ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế bắn lại đây, trầm giọng hỏi: “Lão Tứ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Trong lòng Khánh Vương căng thẳng, nói: “Thần đệ không biết hoàng huynh nói chuyện gì.” Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, hắn là vua của một nước, cả người đều có một cỗ uy nghi của thiên tử, mặc dù ngày thường đối đãi với mấy vị huynh đệ đều là ôn hòa nhưng thấy Khánh Vương qua loa tắc trách như vậy liền không khỏi có vài phần không vui, đúng là không giận mà uy, cười lạnh một tiếng nói: “Lão Tứ, ngươi giả bộ hồ độ trước mặt trẫm sao? Lão Lục sinh bênh, đại phu trong phủ thế nhưng lại chỗ của ngươi, ngươi còn muốn nói ngươi không biết gì sao?”

Khánh Vương lúc này mới dám giương mắt nhìn Thụy Vương trên giường, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mấy ngày ngắn ngủi mà hai má đã hóp lại, không khỏi một trận khổ sở, biết việc của Nhạc Cẩn Ngôn hôm nay là không gạt được, đang suy nghĩ thì Thụy Vương mở mắt ra, nói với Hoàng đế: “Nhị ca, bệnh này của ta không liên quan đến Tứ ca cùng Nhạc Cẩn Ngôn. Là mấy hôm trước ta đến rừng mai nên dính phong hàn thôi.” Thân thể hắn suy yếu, nói hai câu đã bắt đầu thở dốc.

Hoàng đế ngày thường hiểu rõ nhất là bào đệ ruột thịt này, thấy tình trạng của Thụy Vương, đau  lòng không thôi lại có chút tức giận, nói: “Lão Lục, ngươi cũng gạt trẫm phải không? Cho dù ngươi bị phong hàn thì vì sao lại không uống thuốc? Nhạc Cẩn Ngôn vì sao chạy tới quý phủ của lão Tứ?”

Thụy Vương thở hổn hển một trận, miễn cưỡng cười nói: “Nhị ca, nhiều ngày nay tâm tình ta không tốt, liền đem Nhạc Cẩn Ngôn đuổi ra ngoài, là Tứ ca thu lưu y.”

Hoàng đế cũng biết mấy ngày trước là sinh nhật Tề Hạo Cẩm, bộ dạng Nhạc Cẩn Ngôn giống Tề Hạo Cẩm như vậy, Thụy Vương chắc chắn sẽ khổ sở trong lòng, liền tin đến bảy phần, thở dài nói: “Lão Lục, việc này cũng không trách được Nhạc Cẩn Ngôn, sau này y còn phải chữa bệnh cho đại ca, ngươi ngày khác đến xin lỗi y đi rồi đón về, đừng làm cho người ta nói hoàng gia chúng ta không tốt.” Hắn xoa xoa mặt Thụy Vương, nhíu mày nói: “Trẫm về phân phó Vương ngự y của thái y viện đến xem cho ngươi. Bọn họ nói ngươi không chịu uống thuốc, ngươi đã qua lễ trưởng thành rồi, đã là người lớn, không thể trẻ con mãi được, phải hảo hảo uống thuốc.”

Thụy Vương gật đầu đồng ý, Hoàng đế phân phó người bưng thuốc của Thụy Vương lên, tự mình nhìn Thụy Vương uống vào, nói: “Ngươi tạm nghỉ mấy ngày đi.” Rồi rém góc chăn cho Thụy Vương, nói với Khánh Vương: “Ngươi đi theo trẫm.”

Khánh Vương đi theo Hoàng đế ra khỏi phòng của Thụy Vương, Hoàng đế vừa đi vừa nói: “Mấy ngày trước lão Tam tới gặp ta, nói là Giang Nam gần đây có một số việc phát sinh, mấy ngày nay chắc ngươi đã có thêm chút tin tức, nói lại tỉ mỉ cho trẫm.” Khánh Vương đáp: “Vâng” rồi lập tức kể lại cho Hoàng đế một lần.

Hoàng đế nghe xong mày cũng nhăn lại, nói: “Ngươi nói thương nhân buôn muối lớn nhất Dương Châu Hoàng Chi Diễn âm thầm thu mua thiết khí? Hắn mua dùng làm gì?”

Khánh Vương lắc đầu: “Trước mắt còn chưa điều tra rõ, chỉ biết những thiết khí đó đều được vận chuyển bí mật ra biển, sau đó liền không biết đi về đâu. Thần đệ nghi ngờ” Khánh Vương chần chừ một chút, vẫn nói ra: “Những thiết khí đó được rèn thành vũ khí ở hải ngoại, sau đó bán cho người Oa.”

Hoàng đế kinh hãi: “Cung cấp cho người Oa? Đó không phải là thông đồng với địch sao? Chỉ là một thương nhân buôn muối sẽ có lá gan lớn như vậy?”

Khánh Vương nói: “Trước mắt thần đệ còn thấy nghi ngờ, nhưng đủ loại dấu vết để lại đã cho thấy đây là khả năng lớn nhất. Thính Phong Lâu hiện đã đuổi kịp một con thuyền, ít ngày nữa có thể có tin tức xác thực. Giang Nam gần đây không yên bình, lần này thần đệ đi Giang Nam cứ cảm thấy tứ đại thế gia cũng rất kỳ quái, xin hoàng huynh cẩn thận một chút.”

“Tứ đại thế gia có gì kỳ lạ?” Tứ đại thế gia của Giang Nam đều là đại sĩ tộc, nhân tài tầng tầng lớp lớp, có rất nhiều người nhậm chức trong triều, môn sinh vô số, quan viên sáu bộ trong kinh có một nửa có quan hệ với tứ đại thế gia. Bốn gia tộc lớn thế lực thâm hậu, Hoàng đế khôn khéo hơn người, cùng lúc cực lực lung lạc, nạp nữ nhi của họ Trần, Tạ, Trịnh vào cung làm quý phi, cùng lúc đó lại cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, cân bằng thế lực. Hoàng đế biết rõ tầm quan trọng của  tứ đại thế gia này trong triều, lúc này nghe được Khánh Vương nói như vậy, trong lòng không khỏi cả kinh.

Khánh Vương nghĩ lại tình hình lần này đi Giang Nam, nói: “Cụ thể ta cũng chưa nói rõ được, chỉ là thấy họ ẩn ẩn có cảm giác cổ quái, giống như đang sợ cái gì. Thính Phong Lâu đang điều tra chuyện này, nhưng vẫn chưa có tiến triển lớn. Đúng rồi,” hắn nghĩ tới một chuyện, “Hoàng huynh, trong cung dạo này có chuyện gì không bình thường không?”

Hoàng đế nghĩ, lắc đầu nói: “Việc hậu cung ta không quản, đều giao cho hoàng hậu, có điều hoàng hậu hiền đức, trong cung vẫn thật bình thường.” Hoàng đế cười khổ, “Mà trẫm, vì xử lý việc công bằng nên đến chỗ các quý phi cũng là thay phiên, không có nửa điểm thiên vị.”

Khánh Vương thấy sắc mặt Hoàng đế buồn bực, vội hỏi: “Thần đệ cũng chỉ hỏi như vậy thôi. Đúng rồi, thần đệ cho người tìm một số biểu diễn mới mẻ ở hải ngoài, mấy ngày nữa có thể đưa đến, lúc đó ta sẽ mang vào cung cho Mẫn nhi chơi.” Hoàng đế trước mắt mới chỉ có một đứa con do Trần quý phi sinh, năm nay bốn tuổi, ngày thường ngọc tuyết thông minh khiến mọi người đều yêu thương. Trong mấy vị thúc bá, Mẫn nhi thích Khánh Vương nhất, vì Khánh Vương giao du rộng lớn, thường có nhiều thứ mới mẻ mang đến cho nó chơi, tính cách lại hào sảng, không câu nệ lễ nghi.

Hoàng đế nghĩ đến đứa con hoạt bát thông minh kia của mình, trên mặt liền lộ ra một tia cười yêu thương, nói: “Lão Tứ, việc Giang Nam này liền giao toàn quyền cho ngươi, có phát hiện gì thì cấp tốc bẩm báo cho trẫm.” Khánh Vương cúi người: “Thần đệ tuân chỉ.”

Hoàng đế phất tay: “Giờ ngươi làm bộ này, đừng tưởng trẫm không biết ngươi cùng Lão Lục vì Nhạc Cẩn Ngôn kia đều giả bộ ngớ ngẩn để lừa trẫm, chỉ cần hai ngươi đừng vì loại chuyện này mà làm thương tổn tình huynh đệ là tốt rồi.”

Khánh Vương biết hoàng huynh luôn coi trọng tình huynh đệ, trong lòng cảm động vội đáp: “Thần đệ hiểu.”

Hoàng đế nói: “Vậy tốt rồi. Ngươi cũng biết Lão Lục được nuông chiều quen, làm việc thì nhường hắn chút đi.”

Khánh Vương đồng ý. Hoàng đế nói: “Trầm liền trở về, ngươi vào xem lão Lục đi.” Hắn cũng là người tập võ, không ngồi liễn mà tự cưỡi ngựa dẫn theo nội vệ. Khánh Vương tiễn Hoàng đế rồi quay lại, Thụy Vương nằm ở trên giường, vừa uống thuốc xong nên đầu đầy mồ hôi, thấy Khánh Vương tiến vào vội ngồi xuống. Khánh Vương xông lên đè hắn xuống, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần lộn xộn.”

Khánh Vương từ nhỏ cùng lớn lên với Thụy Vương, tình nghĩa so với các vị huynh đệ khác lại không giống, thấy Thụy Vương tiều tụy suy yếu, trong lòng cũng khổ sở không nói lên lời, giúp Thụy Vương đắp chăn xong, thấy hắn đổ mồ hôi liền rót trà cho hắn. Thụy Vương yên lặng uống nước xong, đột nhiên kéo tay Khánh Vương, hỏi: “Tứ ca, ngươi, ngươi thích Nhạc Cẩn Ngôn phải không?”

Khánh Vương ngạc nhiên, lập tức trấn định xuống, gật đầu nói: “Đúng” hắn không muốn giấu diếm, thấy Thụy Vương hỏi cũng liền thản nhiên thừa nhận.

Thụy Vương buông tay Khánh Vương ra, suy sụp nói: “Đây là sự thực a.” Ngày ấy hắn thấy Khánh Vương vì Nhạc Cẩn Ngôn mà lo lắng đau lòng liền đã hiểu được, chỉ là vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.

Thụy Vương ngây người một lúc lâu, lại ôm tay Khánh Vương, vội vàng nói: “Tứ ca, ngươi tặng y cho ta được không? Ta, ta cũng thích y a.”

Khánh Vương nghe vậy giận dữ, gỡ tay Thụy Vương ra, lạnh lùng nói: “Ngươi cho Tiểu Nhạc là đồ vật sao? Còn muốn cho đến cho đi?”

Thụy Vương thấy Khánh Vương tức giận, nếu trước đây khẳng định không dám lên tiếng, hiện giờ lại thản nhiên cười rộ, chỉ vào ngực mình nói: “Nhạc Cẩn Ngôn đương nhiên không phải là đồ vật, y, y là một miếng thịt trong lòng ta a.” Thụy Vương có chút cuồng loạn ôm ngực, “Y đi rồi, nơi này của vẫn rất đau, đau đến không thở được. Tứ ca, ngươi xem xem, ngực ta có phải thiếu mất một mảnh rồi không?”

Khánh Vương thấy Thụy Vương ánh mắt tán loạn, ngực đã bị cào ra máu lại vẫn không hề hay biết, cảm thấy kinh hãi vội giữ lấy hai tay của hắn, tát hắn một cái: “Lão lục, ngươi tỉnh lại đi!”

Thụy Vương bị một chưởng này đánh tỉnh, ghé vào giường thở dốc. Khánh Vương nâng hắn dậy, thấy trên mặt tái nhợt là một vết tay đỏ tươi, đau lòng không thôi, nói nhẹ: “Lão Lục, ngươi rốt cục có hiểu rõ tâm tư của mình với Tiểu Nhạc không? Ngươi không phải đem y trở thành thế thân của Quang Hoa chứ?”

Thụy Vương thở hổn hển một hồi, lắc đầu nói: “Hai người bọn họ, trừ bỏ tướng mạo giống nhau thì không có chỗ nào tương tự, ta làm sao có thể nhận sai? A Cẩm cùng ta mười bốn năm, chúng ta trong lúc đó tình ý sâu nặng, có thể thấy Nhạc Cẩn Ngôn, ta mới biết được cái kia kỳ thật giống như tình thân, không phải tình yêu. Với A Cẩm, ta kính trọng y, mọi chuyện đều nhân nhượng y, coi y là bảo bối, không muốn y chịu chút buồn giận nào; còn với Nhạc Cẩn Ngôn, ta nếu không thấy y trong lòng liền vắng vẻ, thấy y, trong lòng liền kiên định, ta cũng thích trêu đùa y, bắt nạt y, nhìn y đỏ mặt, sốt ruột, sau đó muốn ôm y vào trong ngực, hảo hảo yêu thương y.” Thụy Vương cười đến ảm đạm, “Chính là ta đã hủy đi tất cả, làm y tổn thương, ta bị trừng phạt cũng là đúng tội.” Hắn nhắm mắt, nước mắt chảy xuống.

Khánh Vương đứng dậy, trong lòng không biết là tư vị gì, nói: “Ngươi cố gắng dưỡng bệnh đi, hôm khác ta đến thăm ngươi.” Ra khỏi Thụy Vương phủ trở về, dọc đường tâm loạn như tơ rối, về phủ rồi lại vào thẳng trong phòng.

Nhạc Cẩn Ngôn đang nói chuyện với Lục Thận Hành, thấy Khánh Vương tiến vào, vội đứng lên gọi: “Vương gia”. Lục Thận Hành đang thao thao bất tuyệt nói chuyện trên đường đi với Nhạc Cẩn Ngôn, hoa chân múa tay vui sướng, rất náo nhiệt, đột nhiên bị Khánh Vương cắt ngang, trong lòng lão Đại không vui, một cái liếc mắt xem thường đưa qua, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Nhạc Cẩn Ngôn vội nói: “Thận Hành, không được vô lý với Vương gia.” Khánh Vương không thèm so đo cùng Lục Thận Hành, đi tới, nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn Ngôn nửa ngày không nói lời nào. Lục Thận Hành tức giận trong lòng, sấn đến trước mặt Khánh Vương nói: “Ê, ngươi xem đủ chưa? Như thế nào lại không nói gì, câm điếc rồi sao?” Nhạc Cẩn Ngôn vội kéo Lục Thận Hành về phía sau, cười làm lành với Khánh Vương: “Vương gia, sư đệ của ta không biết lễ phép, đây là do ta không tốt, ngày thường không dạy dỗ y, ngày đại nhân đại lượng đừng so đo cùng hắn.” Trong lời nói là thân thiết cùng Lục Thận Hành.

Khánh Vương vốn tâm thần không yên, nghe Nhạc Cẩn Ngôn với Lục Thận Hành là bảo vệ, đối với hắn lại có vẻ xa lạ, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Lục huynh đệ khờ dại vô tư, ta làm sao có thể so đo cùng y.” Trong lòng lại một trận chua xót, thầm nghĩ: “Ta cứ tưởng ngươi đối với ta không giống người khác, hóa ra ngươi đối với ai cũng tốt, hóa ra là ta tự mình đa tình. Kỳ thật ngươi cùng Lão Lục là hòa hợp, hiện nay nếu cho ngươi đi cứu lão Lục, chỉ sợ ngươi sẽ đi ngay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK