Khánh vương tuy không đành lòng nhưng rốt cục vẫn phải lay Nhạc Cẩn Ngôn tỉnh. Nhạc Cẩn Ngôn mơ màng, Khánh vương liền bón canh cho y, uống xong lại rúc vào ngực hắn ngủ. Lục Thận Hành bưng bát muốn đi, nhìn Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn, thần sắc ôn nhu, chần chờ một chút, ngồi xuống nói:
“Này, Khánh vương, ngươi tính toán với Cẩn Cẩn như thế nào?”
Khánh vương đưa mắt nhìn Lục Thận Hành, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ khinh khỉnh như bình thường, liền cũng đáp: “Ta muốn ở bên Ngôn nhi cả đời.”
Lục Thận Hành nói: “Nhưng Cẩn Cẩn theo ngươi một chỗ sẽ thương tâm. Cẩn Cẩn mặc dù không nói, nhưng ta biết trong lòng y rất buồn, mỗi lần gặp mấy cơ thiếp kia của ngươi, trong lòng y khẳng định khó chịu như kim châm. Nhưng sợ là ngươi cùng những cơ thiếp kia không phải là không có chút tình cảm nào đi? Khánh vương phong lưu, tên này cũng không phải là để không, năm đó Vương gia thu những mỹ cơ này, chẳng phải lại là một hồi chuyện xưa tài tử giai nhân phấn khích? Các nàng đối với ngươi chỉ sợ cũng là khăng khăng một mực đi? Vậy ngươi định xử trí như thế nào?”
Khánh vương trong nhất thời cũng nói không ra lời, Lục Thận Hành lại nói: “Cẩn Cẩn cố chấp lại rất ngốc, phải chịu thua thiệt cũng không kêu ca, nếu ngươi không thể toàn tâm toàn ý với y thì để y về Tây Tương sống đi.”
Khánh vương theo bản năng ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, “Ta đối với Ngôn nhi đương nhiên là toàn tâm toàn ý, nếu Ngôn nhi muốn về Tương Tây, ta cũng sẽ đi theo.”
Lục Thận Hành đứng lên nói: “Lấy thân phận của ngươi mà nói, có một số việc sợ không phải ngươi nghĩ như thế nào liền như thế. Ta đi trước, ngươi thử nghĩ lại xem.” Cầm lấy chén đi ra ngoài.
Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn hồi lâu liền đặt y xuống, đắp kín chăn, ra khỏi phòng trực tiếp đến phòng Nghênh Lam. Nghênh Lam còn chưa ngủ, đang cùng tiểu nha đầu Trụy nhi dán đèn nguyên tiêu, nghe được tiếng gõ cửa, Trụy nhi mở ra thấy Khánh vương, vỗ tay một cái nói: “Ôi Vương gia của ta, không ngờ là ngài đến.” xoay người lại cười với Nghênh Lam “Lam tỷ tỷ, Vương gia tới.”
Khánh vương vừa sải bước vào, Nghênh Lam đã châm trà tới, Trụy nhi ra ngoài đóng cửa đi. Khánh vương ngồi bên bàn, cầm lấy chiếc đèn còn chưa làm xong, cười nói: “Trên này là hoa cỏ bốn mùa ngươi vẻ phải không, càng ngày càng có hồn.”
Nghênh Lam cười nói: “Đây chẳng qua là vẽ chơi chút.” Thấy Khánh vương uống trà, Nghênh Lam vừa bận rộn làm vừa nói: “Vương gia hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến đây? Ta thấy mấy ngày nay tiểu Nhạc công tử rất bận, sao không ở trong phòng cùng y.”
Khánh vương nói: “Ngôn nhi cần ngủ nhiều.” Nghênh Lam lại nói: “Mấy ngày nay chắc y mệt muốn chết rồi.” thấy bộ dạng Khánh vương muốn nói lại thôi, mỉm cười: “Vương gia có gì muốn nói sao?”
Khánh vương há hốc mồm, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp tươi cười của Nghênh Lam, những lời nói đã nghĩ ra lại nuốt xuống, đứng lên nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ là thuận đường tới thăm ngươi một chút. Đêm đã khuya, ngươi đi nghỉ sớm đi.” Xoay người ra cửa.
Nghênh Lam ở phía sao kêu lên: “Hiếm khi Vương gia tới một chuyến, ngồi thêm một chút nữa đi.” Khánh vương chần chờ một chút, lại đi ra cửa, Nghênh Lam nói: “Vương gia, ta có điều muốn nói.” Rồi lôi kéo tay Khánh vương cười nói: “Vương gia, hôm nay nếu ngài không nghe sẽ hối hận.”
Khánh vương đành trở lại ngồi xuống, nghe Nghênh Lam nói: “Vương gia, ngài còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Khánh vương gật đầu nói: “Đương nhiên là nhớ.”
Nghênh Lam nói: “Đó là chuyện sáu năm về trước rồi. Ta nhớ hôm đó theo mẫu thân lên Báo Quốc tự dâng hương, trên đường xuống núi bị mấy tên lưu manh ngăn cản, người nhà đi theo cũng bị đánh ngã, là Vương gia ngươi đi ngang qua ra tay giúp đỡ.” Nghênh Lam cười, “Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền hiểu được đời này trừ ngươi ra sẽ không thích được người khác nữa, cho dù là làm thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện.”
Nghênh Lam thấy Khánh vương lộ bất an, nói tiếp: “Năm đó cha ta thấy ta cố ý gả làm thiếp, giận dữ, nhốt ta lại, ngươi tới cửa muốn cha ta thả người, đem ta đón về vương phủ, luôn đối tốt với ta.”
Khánh vương thở dài nói: “Năm đó tài nữ vang danh kinh thành, thiên kim tiểu thư của hộ bộ thị lang, tài mạo song tuyệt lại đối với ta coi trọng có thừa, thậm chí không tiếc ngỗ nghịch phụ thân. Lam nhi, tại ngược lại lại không đối xử tốt với ngươi.”
Nghênh Lam nói: “Trong lòng ta biết, Vương gia thích ta, nhưng thích này không phải là cái loại ta muốn kia… những năm gần đây, ta nhìn một đám bọn Lăng Tiêu vào phủ, ngươi đối với tỷ muội chúng ta cũng rất dịu dàng, nhưng chúng ta cũng rõ, trong lòng ngươi không có chỗ cho chúng ta.”
Khánh vương cả người chấn động, lại không nói gì. Nghênh Lam nói: “Tỷ muội chúng ta cũng hiểu được, một ngày kia khi ngươi gặp được người trong lòng, vậy cũng là lúc tỷ muội chúng ta tan vỡ.” nàng nhìn Khánh vương cười một tiếng, “Vương gia ngươi nhìn qua rất phong lưu lại đa tình, thật ra lại rất chung tình. Cái nghiên mực ngươi dùng kia, chẳng phải đã mười năm rồi sao? Đáy đều sắp bị mài thủng, lại không đổi đi.”
“Lăng Tiêu đã sớm nói cho chúng ta chuyện tiểu Nhạc, nói ánh mắt ngươi nhìn tiểu Nhạc không giống với người khác, nhất định là thật sự động lòng. Chúng ta lúc ấy nửa tin nửa ngờ, cho đến hôm trừ tịch tận mắt nhìn thấy, lúc này mới tin, tiểu Nhạc chính là người trong lòng ngươi.”
“Hôm trừ tịch đó sau khi ngươi đi, tỷ muội chúng ta đã bàn bạc xong rồi, Lăng Tiêu và Doanh Nguyệt vốn là người của Thính Phong lâu, còn lại những người khác cũng là một thân tài nghệ, đến Thính Phong lâu cũng có thể được phân làm đàn chủ phân đàn.” Nghênh Lam đẩy Khánh vương, “Chúng ta cũng đến Thính Phong lâu thôi, Vương gia ngươi cho chúng ta chỗ nghỉ yên tĩnh a?” thấy Khánh vương không lên tiếng, quyệt miệng nói: “Làm sao, không được sao?”
Khánh vương miễn cưỡng cười nói: “Dĩ nhiên là được.” đứng dậy, “Ta đi đây, ngươi nghỉ sớm đi.” Tới cửa do dự một chút, cũng không xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Lam nhi, thật xin lỗi.” mở cửa đi ra ngoài.
Nghênh Lam nghe Khánh vương đi xa rồi, tới mở cửa sổ nói: “Đi ra đi, mấy người các ngươi không lạnh à?” Lăng Tiêu cùng mấy người đứng bên cửa sổ nhảy vào.
Xuân Ý kéo tay Nghênh Lam hỏi: “Lam tỷ tỷ, mới vừa rồi ngươi đã nói cùng Vương gia rồi sao?” Nghênh Lam cười nhạt: “Nói rồi.”
“Vậy Vương gia nói thế nào?” mấy người đồng thanh hỏi.
Nghênh Lam gẩy gẩy ngọn đèn, nhẹ giọng nói: “Vương gia nói, thật xin lỗi.”
Mọi người yên tĩnh lại, Chiếu Ảnh nhịn không được khóc lên, Nghênh Lam kéo tay nàng nói: “Muội muội ngốc, tại sao lại khóc? Chúng ta không phải sớm biết sẽ có ngày này sao?” nhưng chính mình cũng rơi lệ.
Bích Văn cười khổ nói: “Ta được xưng tụng là không có vật gì không lấy cắp được, lại không thể trộm được trái tim ta muốn.”
Xuân Ý nghe cười khúc khích: “Bích Văn ngươi trở lên chua ngoa như vậy từ bao giờ thế.” Phất Liễu nhìn nàng một chút, “Xuân Ý ngươi đừng cười, so với khóc còn khó coi hơn, ta nhìn khổ sở.”
Lăng Tiêu thở dài một tiếng nói: “Giải tán thôi, tỷ muội chúng ta mấy năm này đều được Vương gia quan tam, hôm nay nếu có thể làm cho Vương gia bớt lo thì nên làm.” Ngáp một cái, “ta trở về ngủ đây.” Xoay người rời đi, khóe mắt cũng chợt lóe lệ quang.
Nghênh Lam lau nước mắt nói: “Lăng Tiêu nói rất đúng, chúng ta có thể khiến Vương gia bớt lo đi là điều tốt. Cũng về ngủ đi.” Nhìn tất cả mọi người, trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy chụp đèn còn chưa làm xong kia nhìn thoáng qua, vung tay quét xuống đất, phục trên bàn, cúi đầu khóc thút thít.
Nhạc Cẩn Ngôn châm chiếc kim cuối cùng lên người Khang vương, thật sự không chống đỡ nổi, thoáng cái ngã ngồi xuống đất, Lục Thận Hành bận rộn ôm y vào thính đường, mở miệng đút thuốc vào, lại để tay sau lưng y, đẩy ít chân khí vào, thấy sắc mặt trắng xanh trở nên hồng hơn một chút, lúc này mới thu tay.
Nhạc Cẩn Ngôn gục trên người Lục Thận Hành thở hổn hển một lúc, nhẹ giọng nói: “Thận Hành, thật xin lỗi, hại ngươi hao phí chân khí.”
Lục Thận Hành hừ một tiếng, điểm lên trán Nhạc Cẩn Ngôn một cái, “Ngươi tiểu ngu ngốc này, lại còn nói xin lỗi với ta, có phải muốn ta cù cho ngứa không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Thận Hành ngươi thật là tốt với ta.” Lục Thận Hành trừng y một cái: “Ngươi là sư huynh của ta, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai?”
Nhạc Cẩn Ngôn không nói, tựa vào ngực Lục Thận Hành nhắm mắt lại, Lục Thận Hành bỗng nhiên nói: “Mấy ngày nay Khánh vương buổi tối đều truyền chân khí cho ngươi đấy.”
Nhạc Cẩn Ngôn thoáng cái mở mắt ra, nói: “Thật sao? Ta không biết gì hết, nhưng đúng là mấy ngày nay tinh thần khá hơn rất nhiều.”
Lục Thận Hành giúp y vén tóc mai tán loạn trước trán, nói: “Đúng vậy. Tên Khánh vương đối ngươi không tồi, ta còn nghe Tiêu Hoài Thực nói, mấy ngày nữa hắn sẽ thả tất cả các cơ thiếp đi đó.”
Nhạc Cẩn Ngôn ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Tại sao? Mấy người Lăng tiêu tỷ tỷ phải đi nơi nào?”
Lục Thận Hành nói: “Bởi vì mấy người đó không còn là cơ thiếp của Khánh vương nữa, tự nhiên không thể ở tiếp trong phủ.”
Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu: “Nhưng mà tại sao các nàng không phải là cơ thiếp của Vương gia nữa?”
Lục Thận Hành nhịn không được lớn tiếng nói: “Khánh vương không thích các nàng, cho nên không giữ các nàng ấy nữa, hiểu chưa hả?”
Nhạc Cẩn Ngôn bị Lục Thận Hành làm hết hồn, bịt tai nói: “Thận Hành, tiếng của ngươi to quá.”
Lục Thận Hành thoáng cái hết giận, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào trong ngực, nói: “Được rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi nghỉ một lát đi, tí nữa phải châm cứu tiếp rồi.”
Nhạc Cẩn Ngôn lẳng lặng gục trong ngực Lục Thận Hành, lát sau bỗng nhiên nói: “Ngày mai có thể bài trừ độc rồi, ngày kia là nguyên tiêu, Khang vương có thể không châm cứu nữa. Sau đó lại dùng thuốc điều trị, còn cần mất nửa thảng. Thận Hành, đầu xuân là chúng ta có thể về nhà rồi.”
Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, ngươi thật sự muốn trở về sao? Khánh vương rất thích ngươi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn cùng hắn một chỗ nha. Nhưng mà ta là nam nhân, hắn là Vương gia, sau này còn phải cưới vương phi, ta đây sẽ trở thành cái gì, ngay cả cơ thiếp cũng không phải a.”
Lục Thận Hành có chút muốn khóc, khàn khàn nói: “Ngươi hiện tại nghĩ rõ ràng rồi, vậy tại sao lúc đó không thông suốt, không muốn thích hắn?”
Nhạc Cẩn Ngôn mờ mịt nói: “Ta cũng không hiểu được a. Ta cũng biết như vậy là không đúng, nhưng trong lòng rất nhớ hắn, không hiểu làm thế nào mới tốt. Ta nghĩ nếu không nhìn thấy thì sẽ không nhớ tới nữa, sẽ tốt thôi.”
Lục Thận Hành ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng thở dài, miệng nói: “Ngươi cái đồ Cẩn Cẩn đần, bây giờ còn nuôi tinh thần mà châm cứu cho Khang vương đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn cười: “Đúng vậy, ta muốn chợp mắt.” gục trong ngực Lục Thận Hành, liền ngủ một lúc.
Buổi tối lúc ăn cơm Khánh vương nhìn có bát móng giò hầm, cười nói: “Ăn gì bổ nấy, cho ngươi bồi bổ cánh tay.” Cẩn thận tách thịt bón cho Nhạc Cẩn Ngôn, hỏi: “Ngon không?”
Nhạc Cẩn Ngôn trong miệng bận rộn nhai thịt, ừ đại một tiếng, Khánh vương nở nụ cười, giơ đũa, siết cánh tay Nhạc Cẩn Ngôn: “Ta xem có bổ hay không.”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu: “Làm gì đã bổ nhanh vậy, phải ăn hàng ngày mở bổ thành tay heo được.”
Khánh vương cười đến gục xuống bàn, Nhạc Cẩn Ngôn không để ý tới hắn, tìm một vòng trên bàn, chỉ vào chân giò hun khói nấu măng, nói: “Ta muốn ăn cái này.”
Khánh vương nói: “Ta cười đến không còn sức, ngươi một mình ăn đi.” Nhạc Cẩn Ngôn ồ một tiếng, dùng tay cầm măng đút vào miệng. Khánh vương vừa buồn cười vừa bực mình, đánh tay của y một chút, nói: “Tại sao lại bốc bằng tay? Ngươi thế mà cũng là đại phu hả, bẩn muốn chết.”
Nhạc Cẩn Ngôn ủy khuất nói: “Ta không có đũa nha.” Khánh vương lúc này mới nhớ ra hắn đang bón cho Nhạc Cẩn Ngôn, cầm mất đũa của người ta, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn dùng tay nhón thức ăn bỏ vào miệng, còn liếm liếm tay, bộ dáng đáng yêu nói không lên lời, đem chiếc đũa đặt lên bàn, kéo Nhạc Cẩn Ngôn qua hôn lên.