Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu vì sao, vừa ngồi xuống nghỉ một hồi, mặt trời liền lặn xuống, bóng đêm bao phủ khắp nơi, một vầng trăng tròn sáng tỏ giữa bầu trời đêm. Y ngửa đầu nhìn trăng sáng, quay đầu lại thấy Khánh vương đã đi đến cạnh ao, hướng y cười nhẹ một cái, bắt đầu cởi quần áo.
Khánh vương không chút hoang mang cởi áo ngoài, áo trong, lộ ra thân thể cao lớn kiện mỹ, lại đem quần áo xếp chỉnh tề, cầm dầu tắm trên tay từ từ đi vào trong ao. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Khánh vương từng bước hướng về phía này, cảm thấy trái tim nhảy thình thịch, có chút sợ lại có chút mong đợi, trong đầu không ngừng hò hét, miệng há ra ngây ngốc nhìn Khánh vương.
Khánh vương đến bên cạnh Nhạc Cẩn Ngôn, đặt dầu tắm lên đài đá, nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Nhạc Cẩn Ngôn, vỗ đầu y cười: “Ngôn nhi, ta thấy ngươi nhìn trăng ngẩn người, nghĩ gì thế?”
Nhạc Cẩn Ngôn a một tiếng, cười ngốc một chút, gãi gãi đầu nói: “Ta nghĩ tới lúc bé đón nguyên tiêu.” Khánh vương cầm tóc dài của Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Ngươi xoay đi chỗ khác, ta gội đầu cho ngươi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe lời xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu lên, đem cả đầu tóc đen ngâm vào trong nước. Khánh vương nhìn cần cổ thon dài của y, làn da dưới ánh trăng lóe lên như tơ lụa, nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng dời mắt đi, xoa dầu lên tóc Nhạc Cẩn Ngôn rồi gội, trong miệng hỏi: “Lúc bé, tết nguyên tiêu của ngươi qua như thế nào?”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn trăng sáng, cười nói: “Khi đó Thận Hành còn chưa tới, Nhạc sư phụ cùng sư phụ cũng không biết nấu cơm, toàn là Ngô đại ca tự mình làm, nấu mì gạo nếp, làm bánh vừng, một lúc là làm xong bữa cơm nguyên tiêu, khi đó ta còn nhỏ, luôn ngồi nhìn chằm chằm ở góc bếp, mỗi lần nấu xong một món, Ngô đại ca đều múc ra bát nhỏ cho ta ăn trước.”
Khánh vương nói: “Ngô đại ca đối với ngươi không tồi chút nào.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đúng vậy, Ngô đại ca là người đối xử tốt với ta nhất trên đời này, à, còn có Nhạc sư phụ, sư phụ, Thận hành cũng đối với ta rất tốt.” Khánh vương cười nói: “Còn ta thì sao? Có tốt không?”
Nhạc Cẩn Ngôn thấy mặt nóng bừng, không nói chuyện. Khánh vương thả tóc Nhạc Cẩn Ngôn, kéo y qua, cúi đầu nhìn mắt y, nhẹ giọng hỏi: “Ngôn nhi, ngươi nói xem, ta đối với ngươi có tốt không?”
Nhạc Cẩn Ngôn sợ hãi nhìn xung quanh, Khánh vương lấy tay giữ lấy mặt của y, buộc y đối diện với mình, lại hỏi một lần: “Ngôn nhi, ta có đối tốt với ngươi không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt Khánh vương, tối tăm thâm trầm như muốn hút cả hồn phách của y vào, hốt hoảng nói: “Tốt.”
Khánh vương cười, cúi đầu hôn lên môi Nhạc Cẩn Ngôn, ôm y vào lòng, thở dài nói: “Ngôn nhi, ta thật thích ngươi. Ngươi có thích ta không?”
Da thịt hai người kề cận, Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy thân thể Khánh vương nóng rực, còn nóng hơn cả nước ôn tuyền, làm thân thể y không tự chủ được cũng nóng lên theo, trong lòng có chút ngọt ngào lại có chút lo sợ nghi hoặc, nhìn trăng trên trời một chút, trăng sáng tỏ, tâm ý của y cũng không có chỗ nào để ẩn nấp. Y nghĩ: “Chính là sai, sai lầm rồi.” thở dài một hơi, nắm chặt tay Khánh vương, tựa vào lồng ngực hắn, thấp giọng nói: “Thích.”
Khánh vương hôn miệng Nhạc Cẩn Ngôn, nụ hôn này vô cùng dịu dàng lại cũng bá đạo, trằn trọc, liếm mút, truy đuổi, cướp đoạt, Nhạc Cẩn Ngôn không có cách nào hô hấp, không cách nào suy nghĩ, toàn thân như nhũn ra, may mà Khánh vương nắm chặt hông của y, nếu không nhất định sẽ ngã vào nước. Đợi Khánh vương hôn xong, Nhạc Cẩn Ngôn không thể đứng yên, chỉ có thể dựa vào người Khánh vương há miệng thở dốc.
Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực, sắc mặt ửng hồng, hô hấp không yên, trong mắt nhiễm một tầng hơi nước, ánh trăng chiếu lên phát sáng giống như sao trên trời. Khánh vương nhẹ vuốt mặt y, giọng khàn khàn: “Ngôn nhi, ta muốn ngươi, có thể không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ run một cái, hai mắt nhắm lại, rất nhỏ giọng nói: “Không nên ở đây, về phòng đi.” Trên mặt đã hồng thấu.
Khánh vương nghe một tiếng này như nghe thấy tiếng trời, linh hồn cũng muốn bay ra, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn bước ra khỏi ao, lấy ngoại bào của mình bọc y lại, lung tung choàng áo lên liền lao vào phòng nhỏ.
Khánh vương vừa trở về lúc trước là để đốt lò than, đẩy cửa ra liền cảm giác căn phòng ấm áp như mùa xuân. Nhạc Cẩn Ngôn nhắm mắt, cảm giác mình được thả lên giường, phía dưới là đệm giường mềm mại, tiếp theo là Khánh vương nhẹ nhàng đè lên, trong lòng dâng lên một trận bối rối, toàn thân không thể ức chế mà khẽ run.
Khánh vương cảm thấy Nhạc Cẩn Ngôn bối rối, ôn nhu nói: “Ngôn nhi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Ngôn nhi, ngươi mở mắt nhìn ta đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Khánh vương ôn nhu nhìn mình, bối rối trong lòng chợt giảm đi phân nửa, nhẹ giọng gọi: “Tứ ca.”
Khánh vương đáp một tiếng, hôn lên trán Nhạc Cẩn Ngôn, hỏi: “Ngôn nhi còn sợ sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu, Khánh vương cười nhẹ một tiếng, môi dần dần rời xuống hôn lên cổ Nhạc Cẩn Ngôn, lưu luyến một hồi lâu lại xuống xương quai xanh, nhẹ nhàng gặm cắn. Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy toàn thân chưa bao giờ nóng như thế, chỗ bị Khánh vương hôn qua lại càng giống như có ngọn lửa cháy, đầu có chút váng vất, ngượng ngùng không dứt, nhắm mắt thật chặt, đột nhiên Khánh vương tán thưởng nói: “Quả là màu hồng phấn xinh đẹp nha.”
Khánh vương cảm giác toàn thân Nhạc Cẩn Ngôn nóng lên, tiếp theo thấy thân thể Nhạc Cẩn Ngôn từ từ biến thành màu hồng phấn xinh đẹp, da thịt trơn bóng như tỏa sáng, không khỏi than nhẹ một tiếng, lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn co người lại, vùi mặt vào gối, biết là y xấu hổ nên vừa vỗ nhẹ, vừa tinh tế hôn lên phía sau lưng y, khi Khánh vương hôn đến xương cùng, Nhạc Cẩn Ngôn thở nhẹ một tiếng, lật người nói: “Đừng!”
Khánh vương tà tà cười một tiếng, nói: “Được, vậy ta hôn đằng trước.”
Nói xong liền hôn lên môi y, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn đặt lên đùi mình, một bên cùng y môi lưỡi giao triền, một bên đốt lửa xung quanh thân thể y. Khánh vương lăn lộn trên tình trường nhiều năm, kỹ thuật hôn quả thực cao siêu vô cùng, Nhạc Cẩn Ngôn lại hoàn toàn là tờ giấy trắng, làm sao chống lại thủ đoạn của hắn được. Nhiều lần bị hôn đến đầu óc choáng váng, cảm thấy bụng vừa nóng vừa khó chịu, không khỏi nắm chặt cánh tay Khánh vương, khó nhịn giãy dụa thân thể.
Khánh vương sớm nhiệt tình như lửa, nơi đó cũng đã cứng rắn như sát, bị Nhạc Cẩn Ngôn cọ như vậy thiếu chút nữa đầu hàng, muốn trực đảo hoàng long, nhưng trong lòng yêu thương Nhạc Cẩn Ngôn, rốt cục nhịn xuống kiên nhẫn lấy lòng y, một tay đặt lên tiểu huynh đệ của Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhạc Cẩn Ngôn lúc nhỏ bị nhiễm lạnh khiến cho nơi đó của y phát triển chậm so với người khác, đến nay còn chưa từng xuất t***, trước kia các sư phụ vì sợ y thương tâm khổ sở nên cũng không nhắc đến những thứ này, giờ bị Khánh vương cầm lấy vuốt ve, càng ngày càng nóng, càng ngày càng trướng, không biết làm thế nào, trong lòng sợ hãi, cảm giác tiểu huynh đệ trướng không nhịn được, có cảm giác buồn tiểu liền mạng chịu đựng, vừa thẹn lại vừa vội vừa sợ, nhịn không được ô ô khóc lên.
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn đã trướng, nảy lên hai cái, mắt thấy sẽ xuất tinh rồi lại không có động tĩnh, Nhạc Cẩn Ngôn cũng khóc lên, hắn liền kinh hãi, thả tay ra ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi, ngươi làm sao vậy? Khó chịu à?”
Nhạc Cẩn Ngôn khói nói: “Nơi đó thật trướng khó chịu, ta sợ.”
Khánh vương nghe vậy không dám tin, hỏi lại Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngôn nhi, trước kia ngươi chưa từng xuất t*** sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi dầu, nhỏ giọng nói: “Chưa từng.” y tự nhiên biết nam tử đến tuổi này mà còn chưa từng xuất t*** thì không phải là chuyện gì đáng khoe.
Khánh vương thở dài: “Ngươi là đại phu, chẳng lẽ không biết khi nam tử động tình sẽ xuất t*** sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu thấp hơn nữa: “Ta biết, nhưng trên sách nói nam tử xuất ra sẽ rất thoải mái, nhưng vừa rồi ta thấy trướng, rất khó chịu, hơn nữa, hơn nữa…” y ngập ngừng hồi lâu: “Ta còn cảm giác buồn tiểu.”
Trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn cực kỳ khổ sở, y biết mình dậy thì muộn, đối với nam tử mà nói thì đây cũng coi là một loại sỉ nhục, hôm nay bị vạch trần trước mặt Khánh vương, làm y càng thương tâm, cúi đầu không dám ngẩng lên, vành mắt đã sớm đỏ, lại chỉ lấy tay vò lấy đệm giường.
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn ủ rũ, trong lòng thương yêu ôm chặt lấy y nói: “Ngôn nhi chớ vội, ta nói cho ngươi biết, vừa rồi lúc ngươi muốn đi tiểu chính là sắp xuất t***, ngươi đừng chịu đựng, để nó ra ngoài là tốt rồi.” hắn hôn Nhạc Cẩn Ngôn, nói tiếp: “Chúng ta lại đến.” vừa nói chuyện đã hôn một đường từ ngực xuống bụng Nhạc Cẩn Ngôn.
Nhạc Cẩn Ngôn nhắm hai mắt, cảm giác môi lưỡi của Khánh vương đang dao động trên người mình, thân thể lại nóng lên, tiểu huynh đệ lại trước, dodojot nhiên bị bao trùm ở một nơi ấm áp ẩm ướt, thoáng chốc một cảm giác tê dại khó tả đánh lên não, Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi hừ một cái. Trong lúc hoảng hốt, Nhạc Cẩn Ngôn cảm nhận được nơi ấm áp bao bọc lấy mình kia bắt đầu hoạt động, loại cảm giác kích thích này khiến Nhạc Cẩn Ngôn toàn thân run sợ, thở hổn hển mở mắt ra, lại khiếp sợ thấy Khánh vương đang ở giữa hai chân mình, ngậm lấy nơi đó, dao động lên xuống, y không khỏi hoảng loạn kéo Khánh vương ra, kêu lên: “Tứ ca, đừng ngậm nơi đó, bẩn lắm.”
Khánh vương đưa mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn cười một tiếng, nói: “Trên người Ngôn nhi không có chỗ nào bẩn cả.” tiếp tục ngậm nơi đó của Nhạc Cẩn Ngôn mà dao động, hình ảnh dâm mỹ vô cùng, Nhạc Cẩn Ngôn đã bao giờ gặp qua cảnh này, không thể kiềm chế được, tiểu huynh đệ nhảy lên hai cái trong miệng Khánh vương, thân thể co rút một trận, một cỗ nhiệt lưu phun ra, hẳn là bắn vào miệng Khánh vương.
Khánh vương vội vàng không kịp chuẩn bị, sặc đến ho lên, trong miệng tràn ra dịch trắng, không nói lên lời. Nhạc Cẩn Ngôn co quắp chân tay, thần chí có chút mơ hồ, nghe được tiếng ho của Khánh vương mới hồi phục lại, xấu hổ không dứt, lung tung lau cho Khánh vương, Khánh vương để y lau, cười hỏi: “Ngôn nhi, thoải mái không?”
Nhạc Cẩn Ngôn chảy nước mắt, gật đầu, nức nở nói: “Tứ ca, ngươi đừng đối tốt với ta như vậy.”