• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khánh vương gỡ Nhạc Cẩn Ngôn ra khỏi cái chăn, cười nói: “Ngôn nhi đần, không phải ta thì là ai.” Nhạc Cẩn Ngôn mở to hai mắt: “Nhưng Tứ ca, không phải mấy ngày trước ngươi còn ở Hàng Châu sao?” Khánh vương nói: “Ta đến Hàng Châu rồi về luôn, tối nay vừa về tới nơi.” Ngô Chinh nói: “Vương gia là thay ngựa không đổi người, chạy một mạch sáu ngày đó.” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn tư thế bước đi của Khánh vương có chút lạ, nghĩ một chút liền hiểu, trong lòng quýnh lên, vội nói: “Tứ ca, ngươi mau cởi quần ra.”

Ngô Chinh ngồi một bên uống trà, nghe vậy liền sặc một ngụm, ho không ngừng, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng giúp hắn vỗ lưng, Ngô Chinh thả chén trà xuống đứng lên, buồn cười, nói: “Ta đi ra ngoài trước đây.” Nhạc Cẩn Ngôn ngạc nhiên nói: “Ngô đại ca sao lại muốn ra ngoài? Bên ngoài lạnh lắm.” Ngô Chinh nói: “Ta đi tìm phòng khác, hai người cứ từ từ nói chuyện đi.” Nói rồi đẩy cửa ra ngoài. Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười: “Ngôn nhi, ngươi muốn ta cởi quần làm gì? Nhìn ngươi hù Ngô đại ca của ngươi chạy mất kìa.” Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới phản ứng lại, mặt thoáng cái đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Ta giúp ngươi xem chỗ bị thương.” Khánh vương nói: “Không sao, ta bôi thuốc rồi.” Tay của Nhạc Cẩn Ngôn vẫn kiên cường duỗi ra, lột quần Khánh vương xuống. ( =)))

Bắp đùi Khánh vương lộ ra, Nhạc Cẩn Ngôn liền hít một hơi, nơi đó tuy đã bọc băng vải thật dày nhưng vẫn có vết máu lộ ra, hẳn là bị thương không nhẹ. Nhạc Cẩn Ngôn yên lặng không lên tiếng tháo băng kia ra, Khánh vương vội vàng nắm lấy tay y, cười nói: “Ngôn nhi, đã bôi thuốc rồi, ngươi đừng lo.” Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nói: “Tứ ca, để cho ta xem đi.” Khánh vương thấy trong mắt y nổi lên một tầng nước mắt, giật mình, thả tay. Băng vải kia đã dính vào da thịt, Nhạc Cẩn Ngôn thấy bồn trên kệ có đựng nước trong liền bưng tới thấm ướt, nhẹ nhàng tháo băng ra, thấy đùi Khánh vương đã bị mài đến máu thịt mơ hồ, nước mắt kia liền nhịn không được. Khánh vương giơ tay giúp y lau nước mắt, lại hôn lên mặt y một cái, cười nói: “Đứa ngốc, đừng khóc, chút thương này thì tính là gì.”

Nhạc Cẩn Ngôn lau nước mắt, lấy một cái hộp nhỏ trong ngực ra, lấy ít thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Trong nhà chuẩn bị sẵn bông băng, Nhạc Cẩn Ngôn bọc lại vết thương cho Khánh vương. Khánh vương nói: “Thuốc cao này của người thật tốt, xoa vào hơi mát lạnh, không đau chút nào.” Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ cười nói: “Thuốc này là ta mới chế ra gần đây, còn chưa thử qua.” Khánh vương niết mặt của y, giả vời giận dữ nói: “Vậy là ngươi lấy ta thí nghiệm sao?” Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu cười nói: “Đúng vậy.”

Khánh vương cắn một ngụm lên cổ Nhạc Cẩn Ngôn, hàm hồ nói: “Thuốc này có vấn đề, hiện tại ta muốn bắt nạt ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn co cổ cười không ngừng, Khánh vương hôn lên môi y, thấp giọng nói: “Ngôn nhi, ta rất nhớ ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn không nói lời nào, chẳng qua là toàn tâm đáp lại Khánh vương, hai người dây dưa không nghỉ, như muốn bù đắp lại hai mươi ngày xa cách này. Càng về sau, Nhạc Cẩn Ngôn càng hít thở không thông, toàn thân vô lực dựa vào ngực Khánh vương, Khánh vương lúc này mới buông môi y ra, cười nói: “Ngôn nhi, ngươi vẫn kém hơn ta một chút.” Nhạc Cẩn Ngôn không phục, mở to hai mắt, quyệt miệng nói: “Lại đến.”

Khánh vương nhìn bộ dạng Nhạc Cẩn Ngôn, thực sự là yêu không cầm lòng được, ngón tay dài kẹp lấy đôi môi y, cười nói: “Lát nữa ta xào môi heo nhỏ này lên, nhất định sẽ thơm nức mũi.” Nhạc Cẩn Ngôn ô ô kháng nghị, nhắm trúng miệng Khánh vương hôn lên, hai người cọ xát một trận, Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn hỏi: “Ngôn nhi, sao ngươi lại chạy vào cung?”

Nhạc Cẩn Ngôn đem chuyện tiến cung kể một lần, Khánh vương nghe là Cảnh vương gọi Nhạc Cẩn Ngôn vào cung liền cau mày: “Tam ca sao lại hồ đồ như vậy, đẩy ngươi vào.” Sau đó lại nghe hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đại biến, vội hỏi: “Ngôn nhi, tình hình hoàng huynh ta rốt cục là như thế nào?” Nhạc Cẩn Ngôn đảo con mắt, cười hì hì nói: “Hoàng thượng không có chuyện gì.” Cũng không nói tiếp. Khánh vương biết Nhạc Cẩn Ngôn cố ý thừa nước đục thả câu, nghe được y nói hoàng thượng không có chuyện gì đã là yên lòng, buồn cười cọ cọ mũi y, nói: “Nói mau, không ta kỳ ngươi giờ.” Ra vẻ giơ tay xuống nách Nhạc Cẩn Ngôn, y vội nói: “Ta nói ta nói, hoàng thượng là trúng độc nên mới hôn mê bất tỉnh, ta đã cho hoàng thượng dùng thuốc, lại đem bức độc ra. Có điều ta không biết ai hạ độc hoàng thượng nên không dám để cho ngài tỉnh lại, đã phong bế tâm mạch của ngài, hiện nay hoàng thượng thoạt nhìn giống như bị trúng gió vậy.”

Khánh vương hôn Nhạc Cẩn Ngôn một cái, cười nói: “Ngôn nhi của ta thì ra cũng có tâm kế ghê.” Nhạc Cẩn Ngôn nghiêm nghị nói: “hoàng thượng trúng một loại độc gọi là Túy phấn. Lúc vào điện ta ngửi thấy trong mùi hương đốt có mùi long não, long não vốn là hương liệu thường dùng, nhưng người trúng Túy phấn chính là ngửi phải long não thì mới phát tác, lúc phát tác hôn mê bất tỉnh, bệnh trạng giống như bị trúng gió, chỉ là xung quanh móng tay sẽ có một vòng vết đỏ rất nhạt. Hoàng thượng chắc là trước khi trở về tẩm cung thì trúng độc, trong tẩm cung đốt hương có long não, lúc này mới bị hôn mê. Ta sợ hoàng thượng sau khi tỉnh lại, người kia còn muốn hạ độc thủ nên mới để hoàng thượng tiếp tục mê man, vốn muốn xuất cung tìm Ngô đại ca bàn bạc, ai ngờ Thái hậu không cho ta xuất cung, đang gấp gáp thì Ngô đại ca đã đến.”

Khánh vương trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ chính bọn họ cách ly ta ra là để hành động, nhưng không nghĩ là nhanh như vậy. Nếu hoàng huynh trúng độc ở trong cung thì hẳn bọn họ đã sắp xếp không ít người trong cung.” Lại ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi, trong hai ngày tới ngươi ở đây nhé, nơi này an toàn hơn.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta còn muốn vào cung.” Khánh vương ngẩn ra, nói: “Không được, hiện tại tình hình trong cung rất nguy hiểm, ngươi không được trở lại.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nhưng nếu ta không về, người hạ độc kia sẽ nghi ngờ, ngộ nhỡ hắn xuống tay với hoàng thượng thì làm thế nào?” Khánh vương lắc đầu nói: “không được, ta không quan tâm nhiều như vậy, dù sao ngươi cũng không được về.”

Nhạc Cẩn Ngôn cười hì hì kéo tay Khánh vương nói: “Tứ ca, ta rất có khả năng, ngươi cứ yên tâm.” Thấy Khánh vương lắc đầu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ hô to: “Ai?” Khánh vương không khỏi nhìn sang, Nhạc Cẩn Ngôn đã rút ba cái châm từ trong ngực ra, nhanh như chớp điểm huyệt của Khánh vương, Khánh vương lập tức không thể động đậy, kinh ngạc hô: “Ngôn nhi, ngươi muốn làm gì?”

Nhạc Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên môi Khánh vương, mỉm cười nói: “Tứ ca, ngươi nhìn xem, chỉ cần trong tay ta có châm thì người khác sẽ không làm gì được a. Ta muốn hồi cung, ta muốn giúp ngươi.” Khánh vương nói: “Ngô Chinh sẽ không đưa ngươi trở về.” Nhạc Cẩn Ngôn chắc chắn: “Ngô đại ca sẽ đưa ta về.” nhẹ gọi trước cửa: “Ngô đại ca!”

Ngô Chinh lập tức đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dáng Khánh vương cũng lấy làm kinh hãi, Nhạc Cẩn Ngôn không đợi hắn hỏi liền nói: “Ngô huynh, ngươi dẫn ta về cung đi.” Khánh vương kêu lên: “Ngô huynh, không thể để Ngôn nhi trở về!” Nhạc Cẩn Ngôn kéo kéo ống tay Ngô Chinh nói: “Ta phải trở về, nếu không trong cung loạn, tình hình sẽ không thể khống chế được.” Ngô Chinh nhìn Nhạc Cẩn Ngôn một chút, lại nhìn Khánh vương một chút, gật đầu nói: “Được, ta đưa ngươi về.” Nhạc Cẩn Ngôn lấy ngân châm trên người Khánh vương, ôn nhu nói: “Tứ ca, qua nửa canh giờ nữa ngươi sẽ có thể cử động. Ngươi yên tâm, ta sẽ bình an trở về.” Khánh vương vừa vội vừa tức, lớn tiếng nói: “Ngô Chinh ngươi hồ đồ sao?! Trong cung loạn như vậy, ngươi không lo cho Ngôn nhi sao?”

Ngô Chinh cầm chăn quấn lấy người Nhạc Cẩn Ngôn, nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ vào cung cùng Tiểu Ngôn.” Nói rồi ôm Nhạc Cẩn Ngôn ra cửa. Khánh vương ngồi một mình ở đó, muốn dùng chân khí giải huyệt nhưng thủ pháp của Nhạc Cẩn Ngôn đặc biệt, đành phải kiềm chế lo lắng tràn đầy trong lòng, ngồi chờ huyệt đạo tự giải khai.

Ngô Chinh mang Nhạc Cẩn Ngôn vào cung, lặng yên thu người vào góc phòng, nội lực của hắn thâm hậu, nhãn lực vô cùng tốt, dò xét trong phòng một lúc, nói: “Không có ai tới.” quay đầu nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Ngôn, thừa dịp trời chưa sáng, ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe lời trèo lên giường, mở chăn chui vào, biết Ngô Chinh sẽ ở bên người, trong lòng yên ổn liền ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Thụy vương đến đánh thức Nhạc Cẩn Ngôn, hắn một đêm lo lắng cho hoàng thượng, gần như là không chợp mắt, dưới mắt có hai cái vành đen sì, thấy Nhạc Cẩn Ngôn ra sức ngáp, miễn cưỡng cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, đêm qua ngươi ngủ không ngon à?” Nhạc Cẩn Ngôn liếc một cái, nói: “Lạ giường liền không ngủ được.” Thụy vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn rửa mặt, gọi đồ ăn sáng, hai người đều có tâm sự, ăn vội vàng một chút, Thụy vương đứng dậy nói: “Chúng ta đi qua xem hoàng thượng chút đi.”

Hoàng thượng đang nằm trên giường không nhúc nhích, mấy ngự y giỏi nhất trong cung cũng đến, thay phiên khám một phen, đều là lắc đầu rồi cáo lỗi với Thụy vương. Thụy vương phất tay cho bọn họ lui xuống, quay đầu nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đầy hy vọng, Nhạc Cẩn Ngôn tiến lên sờ mạch hoàng đế, thấy mạch yếu hơn, trong lòng liền hiểu rõ, sắc mặt trầm xuống, thối lui đến chỗ Thụy vương, nhẹ giọng nói: “Vương gia, hiện nay đã không cần châm cứu cho hoàng thượng nữa rồi.”

Thụy vương liếc mắt, thân hình lung lay, run giọng nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương bi thương như thế, thầm cảm thấy có lỗi, cúi đầu nói: “Hoàng thượng sợ là không qua được trưa nay.” Thụy vương lấy tay ôm ngực, há miệng thở dốc, Nhạc Cẩn Ngôn giúp hắn vô lưng, cảm thấy người hắn phát run, rất không đành lòng, thiếu chút nữa nói ra chân tướng nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Thụy vương từ từ bình tĩnh lại, hít thật sâu, phân phó tổng quản thái giám: “Mời thái hậu, Mẫn điện hạ cùng ba vị Vương gia nhanh chóng đến tẩm cung. Nhớ, tin tức này chỉ có thể truyền trực tiếp, tuyệt đối không thể để rò rỉ chút tiếng gió nào ra ngoài.”

Tổng quản thái giám lui xuống, Thụy vương ngồi xuống, Nhạc Cẩn Ngôn vô cùng lo lắng, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngài muốn ra ngoài một chút không?” Thụy vương lắc đầu, đi tới bên long sang nhìn hoàng thượng, thấp giọng nói: “Ta muốn ở cùng nhị ca. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa thái hậu sẽ đến.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta phụng bồi ngài.” Thụy vương nhìn y cười nhẹ một cái: “Ngươi cứ đi đi, không nên can dự vào chuyện của hoàng gia.” Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ chốc lát, nói: “Được, Vương gia ngài cẩn thận.” Nói rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thụy vương ngồi trong tẩm cung, ngơ ngác nhìn hoàng đế hơi thở mong manh, qua một lát nghe tiếng bước chân dồn dập đi vào, quay đầu nhìn thấy thái hậu dẫn Mẫn nhi đi vào, tiến ra đón, gọi một tiếng “Mẫu hậu” liền nghẹn ngào. Thái hậu cũng là vẻ mặt trấn định, nói: “Ai gia đã nghe Vương ngự y nói, Tuyên nhi, ngươi đã làm rất khá, một lát nữa bọn họ tới, phải để bọn họ ủng hộ Mẫn nhi kế vị. Nội vệ trong cung đã bố trí tốt rồi chứ?”

Thụy vương gật đầu nói: “Nội vệ trong cung đã truyền lệnh xuống, vũ lâm quân bên kia đã ở ngoài cửa cung, nếu như có dị động thì có thể lập tức tiến cung.” Thái hậu gật đầu, nắm tay Mẫn nhi đi tới long sang, nhìn sắc mặt hoàng đế trắng bệnh, nhịn không được rơi lệ. Mẫn nhi làm sao hiểu được tình hình lúc này, thấy hoàng đế nhắm mắt nằm yên liền chạy lên sờ sờ mặt hoàng đến, gọi: “Phụ hoàng mau rời giường, mang Mẫn nhi đi chơi.”

Thụy vương vội lên ôm Mẫn nhi, nhịn nước mắt nói: “Mẫn nhi, phụ hoàng ngủ mất rồi, chúng ta không làm ầm ỹ nhé?” Mẫn nhi hiểu chuyện gật đầu, Thụy vương dẫn nó sang một bên ngồi, không lâu sau, Cảnh vương vội vã tới, tiếp theo là Khang vương và Thành vương, thỉnh an thái hậu xong liền đứng lên một bên.

Thái hậu ngồi trên ghế, ôm Mẫn nhi vào lòng, nhìn bốn vị Vương gia một lần, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay ta mời chư vị Vương gia đến chỗ này chính là có một chuyện trọng đại muốn nói. Hoàng thượng hôm qua bị trúng gió hôn mê bất tỉnh đến nay, tình hình hết sức nguy hiểm. hoàng thượng đến nay chưa lập thái tử, chỉ có Mẫn nhi là hoàng tử duy nhất, nếu thật có ngộ nhỡ, theo lý Mẫn nhi sẽ thừa kế  sự nghiệp. Ai gia mời các vị Vương gia đến chỗ này chính là hy vọng chư vị Vương gia có thể cam đoan trước mặt hoàng thượng, tận tâm phụ tá Mẫn nhi, bảo vệ giang sơn của tổ tiên.”

Khang vương mở miệng trước: “Thái hậu, nếu như hoàng thượng có bất trắc, Mẫn điện hạ là trưởng hoàng tử, đúng lý được thừa kế ngôi vị hoàng đế, bổn vương chắc chắn dốc lực phụ tá, tuyệt không hai lòng.” Thái hậu gật đầu nói: “Đa ta Khang vương gia.”

Cảnh vương suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói: “Bổn vương cũng toàn lực ủng hộ Mẫn điện hạ.” Thái hậu mỉm cười nói: “Ai gia thay Mẫn nhi cảm ơn Vương gia.” Nói với Thụy vương: “Tuyên nhi, ngươi nói đi?” Thụy vương nói: “Bổn vương cũng toàn tâm ủng hộ Mẫn điện hạ.” Thái hậu nói: “Đa tạ mấy vị Vương gia. Mong rằng mấy vị nhớ kỹ lời hôm nay, trên dưới một lòng.” Vừa nói xong, lại nghe một âm thanh lười nhác nói: “Bổn vương lại chưa nói muốn ủng hộ Mẫn điện hạ.” chính là Thành vương.

Mọi người nghe vậy liền kinh ngạc, đồng thời nhìn lại phía Thành vương, Thụy vương vội la lên: “Ngũ ca, ngươi nói vớ vẩn gì đó?” Hắn cùng với Thành vương bình thường coi như không tệ, không khỏi lo lắng cho hắn. Mặt thái hậu như phủ băng, lạnh lùng nhìn về phía Thành vương, trầm giọng nói: “A, vậy Thành vương ngài có lựa chọn khác?” Thành vương không chút hoang mang, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.” Trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, cả người mang theo khí phách, nào có chút bộ dạng khúm núm ngày thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK