• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Khang vương cho Nhạc Cẩn Ngôn biết, Khánh vương đã đến Chiết Giang, đang trên đường đến doanh trại thủy quân, thấy trên mặt Nhạc Cẩn Ngôn lộ ra thần sắc lo lắng liền an ủi: “Chương nhi, ngươi không cần lo lắng, từ trước đến nay lão Tứ là người mưu trí, võ công lại cao, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn cười nhẹ một tiếng nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi. Khang vương đưa cho y một tờ giấy nhỏ, cười nói: “Đây là lão Tứ đưa cho ngươi, ta cũng không đọc lén đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn mừng rỡ không thôi, nhận tờ giấy kia mở ra một cái liền đỏ mặt, vội vàng chạy ra ngoài.

Khang vương nhìn bóng lưng Nhạc Cẩn Ngôn cười cười, Khang vương phi đi vào: “Vương gia, Chương nhi vừa rồi vội vàng chạy đi thấy ta cũng không ngẩng đầu, ngươi có biết là chuyện gì không?”

Khang vương cười cười: “Ta cũng không biết.” giúp vương phi ngồi xuống, “Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Trong lòng thầm nghĩ: “Lão Tứ a lão Tứ, hai tờ giấy bồ câu đưa đến này, tờ cho Chương nhi còn to hơn tờ cho hoàng thượng, rồi xem hắn cho ngươi biết mặt.”

Nhạc Cẩn Ngôn một mạch chạy đến đình viện, ngồi lên tảng đá bên cạnh hồ, mở tờ giấy kia ra xem, Khánh vương chỉ viết một câu, bên cạnh vẽ hai cái mặt. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn hai cái mặt kia, mặt lại bắt đầu đỏ lên, thình lình có một cánh tay thò ra từ sau lưng, cướp lấy tờ giấy.

Lục Thận Hành bắt được tờ giấy kia, nhảy qua một bên, lớn tiếng đọc lên: “Ngôn nhi, ta nhớ ngươi lắm.” Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng đuổi theo, Lục Thận Hành giơ cao tờ giấy lên, cười ha ha nói: “Ha ha, còn có hai đứa bé đang hôn nhau, vẽ thật đẹp, a? Cẩn Cẩn, đứa bé này thật giống như ngươi a.” mặt Nhạc Cẩn Ngôn đã hồng thấu, liều mạng nắm chặt tay Lục Thận Hành đoạt lại tờ giấy. Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn gấp quá cũng không trêu nữa, để y cướp lại tờ giấy.

Nhạc Cẩn Ngôn thu tờ giấy vào trong ngực, trợn mắt nhìn Lục Thận Hành một cái. Lục Thận Hành cười ôm y nói: “Cẩn Cẩn, đừng tức giận a.” Nhạc Cẩn Ngôn buồn bực một hồi, thấy Lục Thận Hành không ngừng nháy mắt, rốt cục bật cười, gõ đầu y một cái, oán giận nói: “Hừ, đúng là không có biện pháp với ngươi.” Nghĩ tới một chuyện, hỏi Lục Thận Hành: “Thận Hành, ngươi muốn trở về Tương Tây à?”

Lục Thận Hành ngẩn ra, nói: “Ngươi về thì ta về.” Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Nếu ta không về thì sao?” Lục Thận Hành ôm Nhạc Cẩn Ngôn, lớn tiếng nói: “Ngươi đi đâu ta liền đi đó, ta là kẹo da trâu, ngươi không vứt đi được đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn vỗ tay của y, cười nói: “Ta làm sao muốn bỏ ngươi a. Ta chỉ là nghĩ, sợ rằng ta sẽ phải ở lại kinh thành một thời gian, chúng ta mở y quán ở kinh thành được không?”

Lục Thận Hành phấn chấn nói: “Được, có điều” y gãi gãi đầu: “Chúng ta không có tiền a, cũng không có mặt bằng.” Nhạc Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, nói: “Không ngại a, ta đã nói với Đinh đại ca, hắn nói chúng ta có thể đến chỗ hắn mở bàn chẩn bệnh, đợi sau này có tiền vốn thì mướn mặt tiền làm cửa hàng.”

Lục Thận Hành ‘a’ một tiếng, nhớ tới Tiểu Thúy, có chút hụt hơi, nhưng thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười như không cười nhìn mình, có chút cuống, đầu óc nóng lên, cắn răng ưỡn ngực nói: “Được thôi.” Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ nói, “Tốt lắm, ta nói với Vương gia một tiếng, chúng ta liền qua thôi.”

Khang vương nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói muốn ra ngoài khám bệnh liền hô to không ổn, Tề Chá An cũng lắc đầu liên tục. Khang vương nói: “Chương nhi, y thuật của ngươi cao minh, muốn hành y cứu đời cũng không tệ, nhưng dù sao thân phận ngươi khác biệt, không bằng ta tiến cử với Hoàng thượng để ngươi vào thái y viện nhậm chức nhé?” Tề Chá An gật đầu đồng ý, nói: “Chương nhi, hiện tại dù thế nào ngươi cũng là thông gia với Vương gia, ra ngoài khám bệnh thật không ổn. Vương gia nói đúng, thỉnh Vương gia tiến cử với Hoàng thượng một chút a.”

Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm nghĩ tới bọn họ sẽ nói như vậy, không vội vàng mà nói: “Vương gia, cha, ta hiểu các ngươi là vì muốn tốt cho ta. Nhưng từ nhỏ ta lớn lên ở nông thôn, quen tự do, nếu vào Thái y viện, mỗi ngày đội mũ chờ chuông, sợ là sẽ bị nghẹn phát bệnh. Hơn nữa ta chỉ biết xem bệnh cho người ta, những cái khác không biết, nếu mà vào triều, những thứ minh tranh ám đấu kia ta không hiểu, không chừng ngày nào đó lại rước họa vào thân. Cho nên ta nghĩ, hay là làm đại phu bình thường thôi, trị bệnh cứu người cũng là công đức.

Khang vương nói: “Chương nhi, nếu ngươi muốn làm đại phu, ta nói với hoàng thượng để ngươi làm ngự y cũng được mà.” Nhạc Cẩn Ngôn còn chưa nói tiếp, Tề Chá An đã nói: “Cái này cũng không được!” Khang vương vừa nghĩ thấy chính mình lỡ lời, trong cung quá mức hung hiểm, Nhạc Cẩn Ngôn làm sao ứng phó được, sửa lời nói: “Chương nhi, ngươi nếu không thích vào thái y viện vậy thì ở nhà, học thi từ thư họa, ngươi thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ làm một nhà thơ nha.”

Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Nhưng mà ta chỉ thích y thuật, chỉ muốn làm đại phu thôi.” Giọng nói ôn hòa nhưng cũng mang theo kiên quyết. Khang vương cùng Tề Chá An liếc mắt nhìn nhau, Khang vương thở dài dài nói: “Chương nhi, ngươi để chúng ta suy nghĩ được không.” Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Được, có điều ta muốn mau đi khám, Vương gia cùng cha nghĩ mau một chút nha.” Trong giọng nói mang theo chút đắc ý, Tề Chá An lập tức mềm lòng, thiếu chút nữa là đồng ý. Nhạc Cẩn Ngôn trở về phòng, Tề Chá An liền nói: “Ta thấy tâm ý của Chương nhi đã quyết, sợ là không ngăn được.” Khang vương cũng có chút buồn rầu, đang nghĩ ngợi thì hạ nhân vào thông báo, Cảnh vương tới chơi.

Cảnh vương cùng Khang vương xưa nay quen thuộc, không cần người dẫn đã tự đi tới thư phòng, thấy Tề Chá An cũng cung kính chào, han người hàn huyên một hồi, Tề Chá An cáo từ rời đi. Cảnh vương ngồi xuống, cầm chén trà uống, nói: “Đại ca, sao mặt ngươi u sầu thế? Giờ thân thể đã tốt, lại sắp làm cha, mọi việc suôn sẻ, còn buồn cái gì?” Khang vương nói: “Ta buồn là vì chuyện của Chương nhi a.”

Cảnh vương sửng sốt một hồi, “Chương nhi?” rồi mới nhớ ra, cười nói: “Là cậu em vợ của ngươi a. Ngươi cũng lão Tứ mỗi người gọi một tên, người thì Chương nhi, người thì Ngôn nhi làm cho người ta không phân rõ là người nào.” Lại uống một ngụm trà, nói: “Vì chuyện gì của y mà rầu rĩ a?”

Khang vương liền kể chuyện Nhạc Cẩn Ngôn muốn ra ngoài khám bệnh, Cảnh vương nghe xong trừng lớn mắt, cười khúc khích nói: “Tiểu đại phu này của lão Tứ đúng là người thú vị.” Khang vương vẻ mặt đau khổ nói: “Chương nhi này thật là, hảo hảo làm công tử Tề phủ không làm, lại muốn ra ngoài mở y quán cái gì. Bên nhạc phụ ta còn dễ nói, chứ lúc lão Tứ đi đã nhờ cậy ta chăm sóc y, nếu mà biết Chương nhi ra ngoài khám bệnh, mất mặt như vậy, hắn trở về liệu có tha cho ta không a?”

Cảnh vương cười nói: “Lão Tứ cũng không phải là người hay để ý như vậy đâu. Ngươi cứ để cho em vợ ra ngoài khám bệnh đi, không có chuyện gì đâu, lão Tứ chỉ cần tiểu đại phu kia vui vẻ, cái gì đều được hết.” Khang vương bừng tỉnh nói” “Ngươi nói đúng, lát nữa ta nói cho Chương nhi vậy.” xong việc, lòng sảng khoái, uống trà hỏi Cảnh vương: “Hôm nay ngươi tới có việc gì sao?”

Cảnh vương miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, nói: “Không có chuyện gì. Mới từ trong cung về, quá mệt mỏi, nhớ trà ngon của ngươi nên đến. Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có vẽ gì mới không? Lấy ra cho ta xem.” Khang vương cười nói: “Hôm qua ta có vẽ một bức, cho ngươi xem.” Cầm bức họa kia ra, đặt lên bàn. Cảnh vương nhìn một lần, khen: “Vẽ đẹp lắm, bút pháp lưu loát, phong cảnh dào dạt, đúng là một cảnh xuân ý mê lòng người a.” Hai người đang hứng thú nói chuyện, hạ nhân lại tới thông báo: Thành vương tới.

Khang vương cười nói: “Lão Ngũ mang hoa tới tặng.” Cảnh vương nhíu mày, hắn luôn không thích Thành vương, thấy Thành vương không chút khí khái nam tử, suốt ngày ở trong nhà trồng hoa. Lúc này Thành vương tiến vào, trong ngực ôm chậu hoa, hưng phấn mà nói với Khang vương: “Đại ca, tuyết tố của ta nở rồi, ngươi xem có phải là rất đẹp không?” nhìn thấy Cảnh vương ngồi bên cạnh, hưng phấn thoáng chốc mất sạch, ấp úng hướng Cảnh vương chào: “Tam ca.”

Cảnh vương thản nhiên nói: “Lão Ngũ, lần này lại có hoa lạ gì vậy? Cho ta xem với, hoa lan à, đang tiếc là ngươi không nuôi ra được cái phẩm chất cao thượng kia.” Khang vương lạnh lùng nói: “Lão Tam đừng nói nhảm.” Cảnh vương nhướn lông mày: “Ta nói sai cái gì? Nghe trong thành nói hoa của Bách hoa vương có thể bán tới ngàn vàng, đường đường là Vương gia, nếu chỉ hứng thú không thôi thì còn được, lại còn lấy bán kiếm lời, không sợ làm tham lam quá sao.” Trên trán Thành vương chảy mồ hôi, thấp giọng nói: “Thật ra ta chưa từng bán hoa của mình, những thứ kia chỉ là bọn họ đánh giá như vậy…”

Cảnh vương không nhịn được cắt ngang Thành vương: “Không có lửa làm sao có khói, nói tóm lại là ngươi cẩn thận chút, thường ngày đọc thêm ít sách, đừng có suốt ngày quanh quẩn hoa hoa cỏ cỏ…” Thành vương cúi đầu: “Tam ca dạy rất đúng.” Cảnh vương đứng dậy, “Đại ca, ta về đây.” Cũng không để ý Thành vương, không cần Khang vương tiễn, tự nhiên mà đi.

Thành vương bị Cảnh vương dạy dỗ một trận, vốn là muốn mang hoa lan đến cùng Khang vương thưởng thức, lần này mất đi toàn bộ hăng hái, Khang vương an ủi cũng không được, ngồi một lúc liền cáo từ. Khang vương vốn muốn tiễn hắn, hắn sống chết không chịu, tự mình đi ra cổng, đi qua trung đình, nhìn thấy một người ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang mân mê cái gì, nhất thời tò mò đi tới. Người nọ nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, vội vàng đứng lên hành lễ: “Vương gia.” Thành vương cười nói: “Tề công tử, ngươi đang làm gì đấy?”

Người nọ chính là Nhạc Cẩn Ngôn, y và Thành vương đã gặp mấy lần, vì vậy nhận ra. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thành vương hỏi, vội nói: “Ta đang bắt sâu,” thấy vẻ mặt Thành vương lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: “Sáng nay ta nhặt được một con chim nhỏ bị gẫy cánh, ta nối xương cho nó, giờ bắt cho nó ít sâu ăn.” Thành vương vừa nhìn, trên mặt đất quả thật có một cái bát nhỏ, bên trong đã có một đống sâu, không khỏi bật cười nói: “Ngươi đúng là có tâm.” Vừa định đi tiếp lại đứng lại, nói: “Ta với ngươi đi xem con chim kia một chút đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc lại không nói gì, cầm bát nhỏ kia mang theo Thành vương về phòng. Con chim kia màu xám tro, một cánh vô lực rũ xuống, phía trên đã được quấn băng vải cẩn thận. Nhạc Cẩn Ngôn đặt ít cỏ trong khay, làm ổ cho nó. Con chim kia thấy người, kinh hoàng muốn vỗ cánh chạy trốn, Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng cầm vào tay, nhẹ nói: “Ngoan nào, đừng sờ, ta cho ngươi ăn nha.” Trong âm thanh có một loại sức mạnh làm cho lòng người an tâm, con chim kia từ từ bình tĩnh lại, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn y. Nhạc Cẩn Ngôn đặt bát lên bàn, con chim lộ vẻ đói bụng, đứng trên bàn bắt đầu mổ sâu. Thành vương thấy thú vị, cười nói: “Con chim này ngoan ghê. Cánh của nó tốt chưa?”

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đã băng bó tốt rồi, mấy ngày nữa là có thể bay.” Thành vương thấy con chim kia ăn vui vẻ, đưa tay ra sờ, con chim thoáng cái kinh hoảng nhảy dựng lên, ngã trên bàn giãy dụa. Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Con chim này sợ người lạ a.” đỡ nó dậy, vuốt ve lông, con chim kia lại bắt đầu ăn sâu, nhưng thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Thành vương, dường như trách cứ hắn vì sao lại làm mình ngã vậy, thật là thú vị, Thành vương nhịn không được bật cười.

Thành vương lớn lên cũng là tuấn tú, nhưng mà lẫn ở giữa một đám huynh đệ vẻ ngoài xuất sắc thì coi như chìm ngỉm, lúc này cười lên, thần thái phi dương, tiêu sái tuấn dật. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn liền nghĩ tới lời Tề Chá An nói, không khỏi trong lòng vừa động, Thành vương lấy hoa cỏ làm vui, Nhạc Cẩn Ngôn tinh thông dược thảo, hai người nói đến bí quyết làm vườn, hẳn là có chút hợp, hàn huyên nửa ngày, Thành vương lúc này mới cáo từ rời đi. Nhạc Cẩn Ngôn tiễn Thành vương đến cổng, nhìn hắn lên kiệu rồi mới trở về.

Nhạc Cẩn Ngôn vừa đi về vừa nghĩ, đột nhiên vai bị vỗ một cái, sợ hết hồn quay đầu nhìn lại, Khang vương cười híp mắt đứng phía sau. Khang vương hỏi: “Chương nhi nghĩ gì mà nhập thần thế.” Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Không nghĩ gì.” Khang vương cười ha ha, nhẹ giọng nói: “Nhất định là nghĩ về lão Tứ rồi.” Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Không phải mà.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy y đỏ mặt, nói: “Ta có việc muốn nói với ngươi. Chuyện hôm nay ngươi nói với ta, ta nghĩ rồi, ngươi muốn đi khám thì cứ khám đi, chẳng qua là đi tiệm của người khác làm có vẻ không thỏa đáng, không bằng ta giúp ngươi mướn cửa hàng, một mình mở y quán được không?”

Nhạc Cẩn Ngôn biết đó đã là nhượng bộ lớn nhất của Khang vương, mặc dù không muốn nhờ hắn xuất tiền lại không thể làm hắn phật ý nữa, liền gật đầu nói được. Khang vương nói: “Ta liền cho người tìm cửa hàng trước, đợi chuẩn bị tốt thì ngươi đến khám nha.” Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, tạ ơn Khang vương, đem tin tức này nói cho Lục Thận Hành. Lục Thận Hành hét lớn: “Đây chẳng phải là sẽ phải đợi rất nhiều ngày sau?” ngã chỏng vó lên giường, hừ nói: “Buồn chết mất.” Nhạc Cẩn Ngôn kéo Lục Thận Hành: “Đứng lên, ta dẫn ngươi đến chỗ này, đảm bảo không nhàm chán.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK