Chương 21: Cô Học Được Cách Lạt Mềm Buộc Chặt Rồi Sao? (1)
Hôm nay đã là lần thứ ba cô và hắn không hẹn mà gặp.
Buổi sáng ở trên đường ra sân bay, hắn vừa nhìn thấy cô đang nhìn hắn liền lập tức kéo cửa kính xe.
Buổi trưa ở trên bàn ăn, cô không cẩn thận làm đổ rượu vào tay áo của hắn, hắn giống như phản xạ có điều kiện bỏ đi.
Hai lần trước không hẹn mà gặp có thể đủ chứng minh, hắn rất ghét cô xuất hiện trước mặt hắn.
Người ta nói quá tam ba bận, mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhẫn nại với cô…
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn quay trở lại xe.
Nào ngờ người gọi điện thoại cho cô, Chu Tịnh lúc này lại bỗng nhiên từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được xe của cô đứng trước cửa biệt thự, lập tức vừa giơ tay lên, vừa vẫy, vừa gọi: “Tiểu Khấu, ở đây.”
Cố Dư Sinh đang nhận điện thoại nghe thấy liền nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nhìn tới nơi Tần Chỉ Ái đang đứng.
Cách một khoảng rất xa, Tần Chỉ Ái cũng có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của Cố Dư Sinh đang nhìn cô, ánh mắt rõ ràng chìm xuống.
Tần Chỉ Ái trở nên hồi hộp, quên phải nói chuyện với Chu Tịnh.
Chu Tịnh nôn nóng, thấy cô không phản ứng, liền loạng choạng đi đến cổng biệt thự.
Chu Tịnh uống hơi nhiều, bước chân như nhũn ra, lúc đi đến nửa đường lảo đảo té xuống đất.
Dù Tần Chỉ Ái đang sợ Cố Dư Sinh nhưng vẫn không do dự chạy vào biệt thự.
Chu Tịnh ngã xuống sân cỏ trong biệt thự, cũng không có gì nghiêm trọng, Tần Chỉ Ái vất vả lắm mới đỡ được Chu Tịnh lên, nhìn cũng không dám nhìn đến Cố Dư Sinh đang đứng cách đó một mét, đơn giản phủi bụi trên người Chu Tịnh, sau đó liền muốn đưa cô đi.
Tuy rằng Chu Tịnh say rồi nhưng ý thức vẫn còn nhớ: “Chờ một chút, tôi vào lấy túi xách…”
Nói xong, Chu Tịnh lại chỉ chỉ phía trong biệt thự.
Tần Chỉ Ái không còn cách nào khác hơn là phải đỡ cô đi vào trong phòng.
Cửa biệt thự mở ra, phòng khách to lớn, được bày trí thành một sàn nhảy, trong đó có một đám người đang uốn tới ẹo lui.
“Túi của cô để ở đâu?”
Chu Tịnh nghe Tần Chỉ Ái hỏi, lại chỉ lên lầu.
Thân hình Chu Tịnh cao, hơi mập, Tần Chỉ Ái đỡ cô đi rất vất vả, lúc chật vật lắm mới đến được cầu thang, Chu Tịnh bỗng nhiên đẩy Tần Chỉ Ái ra, chạy về phía nhà vệ sinh.
Tần Chỉ Ái chạy theo cô, đến khi vào được nhà vệ sinh, Chu Tịnh đang ôm bồn cầu nôn đến tối tăm mặt mũi.
Tần Chỉ Ái vỗ vỗ sau lưng Chu Tịnh, làm cho cô ta thoải mái hơn một chút, sau khi cô ta nôn xong, Tần Chỉ Ái quay lại phòng khách của biệt thự lấy một bình nước khoáng ướp lạnh, mang đến nhà vệ sinh.
Chu Tịnh đã không còn ở trong đó.
Tần Chỉ Ái nhíu mày, chỉ có thể quay trở lại phòng khách.
Trong sảnh có rất nhiều người, Tần Chỉ Ái tìm một lúc lâu mới tìm thấy Chu Tịnh.
Chu Tịnh uống đến say mèm, Tần Chỉ Ái vừa mới kéo cánh tay cô, cô ta lập tức lay người Tần Chỉ Ái: “Tiểu Khấu, đi khiêu vũ, nhảy với tôi đi!”
Nói xong, Chu Tịnh còn kéo tay của Tần Chỉ Ái nâng cao lên, vung loạn xạ.
=======
Chương 22: Cô Học Ðược Cách Lạt Mềm Buộc Chặt Rồi Sao? (2)
Tần Chỉ Ái phải dùng sức mạnh thật lớn mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Tịnh, sau đó lại cố hết sức lôi cô ra khỏi đám người đang khiêu vũ kia.
Chu Tịnh chơi chưa đủ, sống chết không khịu rời đi, có điều cô ta uống rượu nên sức cũng không mạnh nên chỉ có thể bị Tần Chỉ Ái kéo đi.
Đến lúc sắp đi ra, không biết là ai đã đụng phải Chu Tịnh, khiến Chu Tịnh bị va vào Tần Chỉ Ái, mà Tần Chỉ Ái lại đang dùng sức kéo cô, cho nên cả người đều ngã nhào về phía trước, va vào một lồng ngực bền chắc.
Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu lên, trong miệng chuẩn bị sẵn câu “Xin lỗi” , vừa mới nói được chữ “Xin…” đã nhìn thấy khuôn mặt ngưng sương lạnh lẽo mà tuấn tú của Cố Dư Sinh, cô liền lập tức giống như bị cái gì đó chặn họng, không nói nổi chữ “lỗi” còn lại.
Tần Chỉ Ái nhìn ra được sự ác liệt và sắc bén trong tầm mắt của Cố Dư Sinh, giống như hận không thể đâm cô mấy dao.
Thậm chí trong nháy mắt như vậy, cô còn cho rằng một giây sau Cố Dư Sinh sẽ trở mặt với cô trước mắt bao nhiêu người trong căn nhà này.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức nín thở, không dám nhúc nhích.
Chu Tịnh say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không ý thức được bầu không khí lúc này cứng nhắc như thế nào, vừa nấc một tiếng, cô ta còn nói thầm: “Tiểu Khấu, nhảy đi, khiêu vũ đi a!”
Tần Chỉ Ái đột nhiên hoàn hồn, ý thức được mặt của mình còn dán chặt trong ngực Cố Dư Sinh, mới vội vàng lui về phía sau hai bước.
Cô vừa rời khỏi người hắn, hắn cũng lui một bước.
Hắn và cô không giống nhau, cô vẫn còn đứng tại chỗ, mà hắn đã quay lưng rời đi.
Va vào ngực của Cố Dư Sinh như vậy, Tần Chỉ Ái mạnh mẽ kéo Chu Tịnh đi.
Cô chật vật kéo Chu Tịnh lên lầu không nổi, lại chạm mặt Lục Bán Thành, cô giao Chu Tịnh cho Lục Bán Thành chăm sóc, mới hỏi túi xách của cô ta ở phòng nào, ngay lập tức chạy lên lầu.
Túi của Chu Tịnh nằm trong phòng đầu tiên trên lầu hai, bên trái.
Cửa phòng này nửa mở chứ không đóng.
So với sự náo nhiệt ở dưới lầu, trên này có vẻ im lặng lạ thường.
Tần Chỉ Ái nhìn qua khe cửa, trong phòng trống rỗng, không có người, đối diện cửa trên ghế sa lon có vài túi vải, trong đó có túi LV màu đỏ nhìn qua liền biết của Chu Tịnh.
Tần Chỉ Ái biết mình đã tìm đúng phòng, mới mở cửa nhanh chóng chạy vào phòng.
Lúc sắp đến được ghế sa lon, cô mới phát giác trong phòng này có một người đang ngồi trên ghế salon.
Mà người này, chính là người cô vừa va vào lúc nãy, Cố Dư Sinh.
Một lần hai lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng ba bốn lần đều liên tiếp chạm mặt nhau, đừng nói là Cố Dư Sinh, ngay cả cô cũng cảm thấy hết sức trùng hợp.
Tần Chỉ Ái cắn môi, trực tiếp giả vờ như không phát hiện ra Cố Dư Sinh, nhanh chóng vọt tới ghế salon, cầm túi của Chu Tịnh bỏ chạy.