• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Bể kế hoạch (1)

“Chị Khấu?” Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Tần Chỉ Ái, khiến cho cô không dám xác định, âm thanh có chút chần chừ.

Muốn trốn cô ta, lại không để cho cô trốn sao?

Vừa nghe đến âm thanh này, đầu Tần Chỉ Ái tê rần, lại ra vẻ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi nơi thị phi này nhanh một chút.

Nhưng mà người kia gọi cô như không muốn cho cô cô hội rời đi, lại gọi lớn hơn: “Chị Khấu”, sau đó liền đuổi theo.

Đã đuổi đến nơi, nhất định không tránh khỏi… Tần Chỉ Ái nhíu mi, sau đó liền quay đầu lại, mặt cười cười nhìn về phía Tưởng Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm.”

Chị Khấu, thật là chị sao, gọi chị lớn như vậy chị cũng không nghe thấy, làm em còn nghĩ em nhìn lầm người.” Tưởng Tiêm Tiêm vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tội nghiệp.

Tần Chỉ Ái dùng thân phận của Lương Đậu Khấu có liên lạc với Tưởng Tiêm Tiêm mấy lần, khá hiểu rõ cô ta, cô ta chủ động sáp lại mình như vậy, nhất định là đã nắm chắc nhược điểm gì đó của Lương Đậu Khấu, phải làm cho Lương Đậu Khấu lúng túng.

Tần Chỉ Ái vừa nhổ nước bọt trong lòng, phát chán hai chị em họ Lương Đậu Khấu Tưởng Tưởng Tiêm Tiêm, ngoài mặt lại tươi cười: “Nhiều người như vậy, chị không nghe thấy.”

Tần Chỉ Ái vốn tưởng rằng chuyện cô giả vờ không nghe thấy Tưởng Tiêm Tiêm gọi sẽ bị làm khó dễ, không ngờ lần này cô ta lại rất dễ nói chuyện: “Vậy sao ạ,… đúng thật là trong phòng ồn ào quá…”

Nói xong, Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay Tần Chỉ Ái, như là lo cô sẽ từ chối, kéo cô đi, vừa đi vừa cùng cô nói chuyện mấy câu: “Chị Khấu, lâu không gặp, tất cả mọi người đều nhớ chị, lại đây cùng mọi người nói chuyện một chút đi.”

Tới nơi, Tần Chỉ Ái mới biết mấy người đang tụ lại là đang nói về chồng của mình. nguoonf : thich .com

“Chồng tôi mấy ngày trước đây đi Pháp, mua cho tôi một cái túi, vừa lớn vừa xấu, chính là cái này, mọi người nói xem, có phải thẩm mỹ của đàn ông đều chỉ có như vậy không?”

Đứng đối diện Tần Chỉ Ái là một người phụ nữ hơi mập, chỉ vào chiếc túi sản xuất số lượng có hạn trong thàng này nói, nhìn có vẻ ghét bỏ, nhưng thực chất là đang khoe khoang.

“Tôi cho rằng thẩm mỹ của ông xã tôi không tốt, thì ra mọi người đều như vậy sao, nhìn xem cái dây chuyền này đi, kim cương lớn như vậy, không hài hòa chút nào…” Một người phụ nữ hơi có tuổi giơ tay lên sờ sờ dây chuyền kim cương trên cổ mình, cố ý dừng lại trên viên kim cương xanh lấp lánh.

Ngay sau đó người phụ nữ đang đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái đã mở miệng ra vẻ khó chịu: “Đúng là như vậy, ông xã của tôi mỗi lần đi công tác về tất nhiên sẽ mua quà cho tôi, là đôi giày tôi đang mang trên chân này, hơn sáu tấc đó, bày đặc bày điều, đi giẫm trúng quần áo thật không tốt…”

“Vậy đó, chồng của tôi cũng như vậy…”

=======

Chương 42: Bể kế hoạch (2)

Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân vừa trẻ vừa đẹp chính là niềm tự hào của họ.

Tương tự đối với nữ nhân mà nói, một người chồng yêu thương mình chính là có được tất cả mọi thứ.

Mấy nữ nhân tụ tập một chỗ, bầu không khí khá hòa hợp, kỳ thật là đang so bì với nhau.

Tưởng Tiêm Tiêm chưa kết hôn, không có bạn trai, thỉnh thoảng sẽ tỏ vẻ mơ ước xen vào vài câu, lời nói ra ngọt như mật: “Chị Tôn, chồng chị đối xử với chị thật tốt nha!”, “Chị Dương, đôi giày cao gót đẹp quá.”, “Dì Hạ, dì mặc bộ đồ này trẻ ra rất nhiều đó!”

Chỉ có Tần Chỉ Ái nhàn nhạt cười, từ đầu tới cuối không nói lời nào.

Hành động của Tần Chỉ Ái là do, người đàn ông mà cô yêu nhiều năm, lúc này không chỉ lấy người phụ nữ khác làm vợ mà còn quên cô là ai, cô có cái gì để khoe khoang chứ.

Đóng giả làm Lương Đậu Khấu, cứng ngắc gả cho người ta, người ta hận cô thấu xương, chưa bao giờ coi cô là vợ, đừng nói là quà, ngay cả mặt hắn cũng mãi mãi không muốn nhìn thấy.

Khởi đầu vẫn còn tốt, dần dần không nói xen vào được câu nào, Tần Chỉ Ái hơi lúng túng, cô nhìn xung quanh, muốn kiếm cớ rời đi, kết quả cũng không nhúc nhích, Tưởng Tiêm Tiêm kéo cánh tay cô cười tươi rói, bỗng nhiên nghiêng đầu lẳng lặng nói thầm bên tai cô: “Chị Khấu, ngày hôm nay trên đường đến dự sinh nhật của Cố lão gia em đã nhìn thấy chị.”

Thân thể Tần Chỉ Ái cứng đờ, dự cảm không tốt xuất hiện. nguồn thich .com

“Từ lúc ba giờ em đã từ nhà chạy đến đây rồi, em ngồi trong xe, nhìn chị rất lâu đó…” Tưởng Tiêm Tiêm nói tới đây, cười duyên hai tiếng: “Chị Khấu, trời nóng như vậy, chị nói xem sao anh Sinh lại nhẫn tâm để cho chị đứng trong căn hẻm nhỏ cũ nát chờ lâu như vậy chứ?”

Cô có linh cảm dường như bộ dạng chật vật như thế nào đều bị cô ấy nhìn thấy… Thì ra Tưởng Tiêm Tiêm lần này nắm chặt nhược điểm này của Lương Đậu Khấu rồi, bị Cố Dư Sinh lạnh nhạt ghét bỏ…

Ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, trên mặt như là không xảy ra chuyện gì, vẫn là bộ dạng hững hờ.

“Hơn nữa, chị Khấu, em còn nhìn thấy, sau khi chị lên xe của anh Sinh, anh ấy cũng không nói chuyện với chị, hơn nữa khi đến nhà, lúc anh Sinh xuống xe, cũng không chờ chị…”

Tưởng Tiêm Tiêm vừa mới nói được một nửa, người phụ nữ hơi mập khoe khoang chiếc túi limited bỗng nhiên mở miệng: “Tiêm Tiêm, các người đang thì thầm cái gì vậy?”

“Không, tụi em có nói thầm đâu?” Tiêm Tiêm lập tức quay đầu, nhìn những người phụ nữ xung quanh mình và Tần Chỉ Ái, cười khanh khách mở miệng nói: “Không phải mọi người đều có quà sao? Em đang len lén hỏi xem anh Sinh đã tặng quà gì cho chị Khấu.”

Những người này đã đến dự sinh nhật của Cố lão gia, tất nhiên đều muốn tạo mối quan hệ với Cố Gia, Tưởng Tiêm Tiêm chỉ hờ hững hỏi một câu như vậy, nguyên một vòng tròn những người đang khoe khoang đều đem mọi sự chú ý đặt lên người Tần Chỉ Ái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK