Chương 9: Sau Tường Ngăn Có Nam Thần (9)
Cố lão gia không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: “Có đúng như ngươi nói, tiểu thiếu gia vẫn thường về nhà?”
Quản gia vừa mới chuẩn bị trả lời: “Đúng vậy”, Cố lão tiên sinh lại mở miệng: “Tuy rằng ngươi là người do Tiểu thiếu gia tuyển, nhưng ta cũng có thể cho ngươi rời khỏi đây bất cứ lúc nào, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng rồi hẵn trả lời câu hỏi của ta.”
Quản gia chần chừ, cuối cùng vẫn trả lời: “Đúng như vậy.”, chữ này của bà còn chưa dứt lời, Cố lão gia đã quay đầu trừng mắt nhìn bà, quản gia im bặt, theo bản năng liền cúi đầu, sau một lúc mới mở miệng tiếp tục nói: “Thiếu gia tuy không phải mỗi ngày đều về, nhưng thường thường…”
“Ta thấy ngươi hiện tại đã biết mình bị sa thải rồi phải không?” Cố lão gia lên tiếng ngắt lời hắn.
Quản gia sợ đến mức im miệng, qua một hồi lâu mới thành thật khai báo: “Cố thiếu gia có trở về nhà một lần…”
Sắc mặt Cố lão gia trong nháy mắt trở nên tức giận.
“Chính là ngày đầu tiên ngài đi Nam Hải.”
Ngày đầu tiên đi Nam Hải? Đến nay đã là một tháng rồi… Cố lão gia ngày càng tức giận: “Nói cách khác, tiểu thiếu gia đã một tháng nay không về nhà?”
“… Vâng!” Âm thanh của quản gia ngày một nhỏ đến khó nghe.
Lão gia cực kỳ tức giận, quay về phía má Trương, lên tiếng: “Đi tìm tiểu thiếu gia!”
–
Có thể vì gặp Cố Dư Sinh, trong lòng của Tần Chỉ Ái cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa về tới phòng ngủ đã nằm xụi lơ trên giường, không muốn nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái còn chưa tắm rửa, không dám ngủ, chỉ nghỉ ngơi một chút, lại ủ rũ bò dậy đi tắm nước nóng, lúc ngồi trong bồn tắm rồi lại phát hiện mình quên không mang áo lót vào, lại đi ra tìm.
Phòng thay quần áo ở đối diện phòng tắm, Tần Chỉ Ái tiện tay cầm một bộ đồ lót đi về phía phòng tắm, đi chưa được hai bước, cửa phòng ngủ lại bị đá văng nghe “Ầm” một tiếng đinh tai nhức óc.
Tần Chỉ Ái bị âm thanh kia làm hoảng sợ đến run cầm cập, qua một hồi mới quay lại nhìn, nhìn thấy Cố Dư Sinh lúc này đang đứng ở cửa, hai mắt ửng hồng, đang nhìn cô chằm chằm.
Hắn không nói chuyện, môi mím thành một đường, chỉ nhìn cô chằm chằm, hai mắt đen kịt, trong mắt hiện lên tức giận, dưới mắt lộ ra một sóng nước, mạnh mẽ dọa người.
Cố Dư Sinh như vậy, Tần Chỉ Ái thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau.
Quản gia còn chưa ngủ, ở dưới lầu nghe được âm thanh lớn như vậy, tưởng Tần Chỉ Ái xảy ra chuyện gì, vừa gọi: “Tiểu thư” vừa chạy lên lầu.
Lúc chạy đến khúc quanh thấy Cố Dư Sinh, bước chân bỗng trở nên chậm lại, cẩn thận mở miệng: “Cố tiên sinh, chào…”
Lời chào của quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh quay đầu lại lạnh lùng nói: “Trở về phòng của bà, đừng đi ra!”
=======
Chương 10: Sau Tường Ngăn Có Nam Thần (10)
Toàn thân quản gia giống như bị đóng băng, chân liền dừng bước, nhìn Cố Dư Sinh tức giận điên cuồng, có chút lo lắng cho Tần Chỉ Ái, mới to gan mở miệng muốn khuyên nhủ Cố Dư Sinh: “Cố…”
“Cút!”
Cố Dư Sinh chỉ nói một chữ, toàn thân quản gia đều dựng tóc gáy, lao nhanh xuống lầu.
Cửa phòng đóng sầm lại, Cố Dư Sinh đi về phía Tần Chỉ Ái.
Hắn bước rất chậm, đạp trên tấm thảm dày, không phát ra tiếng động nào.
Cố Dư Sinh như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn lúc này khiến cho người ta thật sự muốn chạy trốn.
Tần Chỉ Ái hoảng sợ nắm chặt áo lót trong tay, hai chân run run từ từ di chuyển.
Nhưng cô không đi nổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước từng bước rồi dừng lại trước mặt mình.
Hắn gần cô như vậy, làm cho cô càng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu, nhìn mông lung.
Cô thấp hơn hắn rất nhiều, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lúc, bỗng đưa tay ra kéo tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đau đớn ập đến, Tần Chỉ Ái nhịn không được thốt lên: “Dư Sinh…”
Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến con ngươi của Cố Dư Sinh co rút, giật tóc cô càng mạnh: “Cô gọi tôi là gì?”
Tần Chỉ Ái đau đến mức mặt trắng bệch, giật giật môi đổi giọng: “Cố… Cố tiên sinh…”
Cố Dư Sinh cười gằng một tiếng, hắn không tiếp tục nói chuyện với cô, trực tiếp cúi người hôn lên môi cô.
Không phải hôn, nói đúng hơn là cắn.
Hắn không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ mạnh mẽ cạy đôi môi đóng chặt của cô, dùng sức lực rất lớn để trả thù, có điều, hai ba lần cô vẫn không hé miệng, môi bị hắn cắn đến chảy máu, mùi máu tanh lập tức hòa vào nụ hôn kia.
Tần Chỉ Ái bị đau, muốn chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, hắn lại càng mạnh tay, khiến cho mùi máu trong miệng hai người ngày một nồng.
Tần Chỉ Ái cảm thấy buồn nôn, dù sức của cô không ngăn nổi sức của Cố Dư Sinh, vẫn liều mạng dãy dụa.
Cố Dư Sinh không để ý đến dãy dụa của cô, bắt được đầu lưỡi của cô liền tàn nhẫn cắn một cái, mãi đến khi cảm nhận được Tần Chỉ Ái vì quá đau mà không còn dãy dụa nổi nữa, mới buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, lại di chuyển đến tai cô, âm thanh kiều diễm, như đang nói lời tâm tình, nhưng hơi thở ấm áp kia lại nói ra những lời lạnh như băng: “Cô nghĩ những lời tôi nói là giỡn chơi thôi sao?”
“Tôi không phải đã nói với cô rằng việc của tôi và cô không được để ông biết sao?”
Hắn híp mắt, lại nói: “Vẫn là cô ở một mình thiếu hơi đàn ông, nên ông vừa đến, cô lại không thể chờ được giở trỏ cũ để ông buộc tôi quay về ngủ cùng cô có phải không?”