Chương 39: Kỉ niệm của hắn và cô (9)
“Tối hôm qua chỉ có bà ở nhà sao?”
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Cố Dư Sinh, đầu ngón tay của quản gia run nhẹ, lại giả vờ bình tĩnh: “Vâng.”
Chẳng lẽ hắn nhớ lầm? Cố Dư Sinh nhíu mi.
“Thiếu gia?” quản gia thấy Dư Sinh còn không phản ứng, liền không nhịn được gọi hắn.
Cố Dư Sinh mới hoàn hồn.
Có thể là do hắn uống nhiều quá thôi, lại cho rằng giấc mơ là sự thật, mới vừa ở trên lầu còn nghĩ mình nôn ra, chẳng phải một dấu vết cũng không thấy sao?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh nhanh nhẹn đưa tay nhận ly nước, súc miệng, sau đó đứng dậy, sửa sang lại quần áo một hồi, vừa mới chuẩn bị đi, hắn lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sắc mặt trở nên lạnh xuống, giọng nói cũng hoàn toàn lạnh lùng, không phải thanh nhã giống như lúc nãy: “Phải rồi, bà gọi cô ta trở về đi, nhớ nói cho cô ta biết cuối tuần sau là sinh nhật của ông, bảo cô ta đến nhà cũ chờ tôi.”
Nói xong, đáy mắt Cố Dư Sinh lại hiện lên vẻ chán ghét, không hề dừng lại chút nào lấy điện thoại di động trên bàn ăn nghênh ngang rời đi.
–
Cố gia ở nội thành, thuộc về danh gia vọng tộc, mấy trăm năm cơ nghiệp, tổ nghiệp phát triển, giao thiệp rộng rãi.
Sinh nhật Cố lão gia, vốn không có dự định tổ chức linh đình, chỉ muốn mời những người bạn thân của ông ăn một bữa cơm đoàn viên.
Thế nhưng trong ngày hôm đó vẫn có rất nhiều người không mời mà tới muốn thiết lập mối quan hệ với Cố gia, lấy cớ là sinh nhật của Cố lão gia, mang theo rất nhiều quà mừng thọ.
Tổ chức sinh nhật vốn là chuyện vui, mọi người đến rồi, cũng không thể chặn cửa không cho vào, vì vậy nên năm giờ chiều, nhà cũ của Cố gia đã ngồi chật hết nửa gian nhà.
–
Cố Dư Sinh chỉ dặn quản gia nói với Tần Chỉ Ái ngày sinh nhật Cố lão gia gặp ở nhà cũ, nhưng mà không nói cụ thể gặp nhau như thế nào.
Lúc ông đi Nam Hải về, lúc hai người họ về nhà cũ ăn cơm, Tần Chỉ Ái đứng chờ từ rất sớm, liền đi đến đầu ngõ chờ Cố Dư Sinh.
Có thể Cố Dư Sinh phải xử lý việc gì đó, Tần Chỉ Ái đợi hai tiếng đồng hồ, vẫn không thấy Cố Dư Sinh đến.
Mặt trời mùa hạ chói chang, dù Tần Chỉ Ái trốn trong chỗ mát, vẫn đổ mồ hôi, thời gian lâu như vậy, không tránh khỏi sẽ khát nước, số điện thoại của Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh cho vào danh sách đen, gọi không được, cũng không biết khi nào hắn đến, do dự trong chốc lát, cuối cùng cô đi bộ đến siêu thị, mua một chai nước lạnh.
Uống xong một chai nước, cuối cùng xe của Cố Dư Sinh cũng khoan thai chạy đến.
Tần Chỉ Ái đem bỏ bình vào thùng rác mới mang theo quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Cố lão gia từ sớm mang lên xe.
Hơn hai tháng không gặp, Cố Dư Sinh gặp cô vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt xa cách như cũ.
Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh không muốn nói chuyện với cô, cho nên sau khi cô lên xe cũng không chủ động chào hỏi hắn, tránh rức lấy nhục, khỏi phải nếm mùi thất bại.
Lúc Cố Dư Sinh tới trễ, trong nhà đã không còn chỗ để xe, chỉ có thể dừng ở trên đường
========
Chương 40: Kỉ niệm của hắn và cô (10)
Trong nhà có nhiều khách mời như vậy, Cố lão gia vội tiếp đón, không đặt hết sự chú ý lên Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái như lúc trước.
Vì lẽ đó, dừng xe xong, Cố Dư Sinh cũng không chờ Tần Chỉ Ái loay hoay ôm quà từ trong xe ra, đã đi vào trong nhà.
Tần Chỉ Ái mang theo quà, lúc đi vào trong nhà, Cố Dư Sinh đã cũng Cố lão gia đọc lời phát biểu xong rồi.
Tuy rằng cách một khoảng, trong phòng vừa nhiều người vừa hỗn loạn như vậy, Tần Chỉ Ái vẫn nghe rõ tiếng của Cố Dư Sinh và Cố lão gia nói.
“Tiểu Khấu đâu?”
“Cô ấy đến sau, vừa rồi gặp một người bạn.”
Tần Chỉ Ái vốn muốn tiến về phía Cố lão gia, liền ngưng lại, cô nhìn một vòng chung quanh, tìm một người bạn của Lương Đậu Khấu, tới bắt chuyện.
Tần Chỉ Ái đợi được đến khi Cố Dư Sinh và Cố lão gia tách ra mới đi đến trước mặt Cố lão gia, nói với ông: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ!” sau đó đưa quà.
Đã lâu không gặp, Cố lão gia nhìn thấy cô liền rất vui vẻ, kéo cô hỏi rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi có bạn của ông đến hỏi thăm, cô mới có thể rời đi.
Lần đầu lúc đóng vai Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái đụng phải trường hợp như vậy đều cẩn thận một chút, chỉ sợ sơ xuất một chút, người khác có thể sẽ phát hiện được sơ hở.
Cũng may cô cũng là người thông minh, biết người nào quen biết Lương Đậu Khấu, hơn nữa lúc cô thế thân cho Lương Đậu Khấu còn được huấn luyện làm theo nhất cử nhất động của cô ấy, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều được luyện tập, cho nên đối mặt với từng trường hợp, gặp ai nên vui vẻ ôm ấp, gặp ai nên khinh thường cười gằn, tất cả đều đối phó trôi chảy.
Tần Chỉ Ái nói chuyện cùng với một người chị họ của Lương Đậu Khấu hai câu, thấy mẹ của Lương Đậu Khấu đang cùng nói chuyện với một vài quý bà sang trọng.
Thân là “con gái” của bà, cô theo bản năng đi tới, nhưng đi được hai bước, cô liền thấy em họ của Lương Đậu Khấu, Tưởng Tiêm Tiêm.
Sao hai người họ lại thù nhau, Chu Tịnh cũng không thể nào nói cụ thể được, nhưng trong lời nói của Chu Tịnh, cũng có thể hiểu sơ là ban đầu Lương Đậu Khấu làm phiền Tưởng Tiêm Tiêm, sau đó lại bị cô ta giáng một đòn rất thâm độc, Lương Đậu Khấu không phục, liền năm lần bảy lượt gây sự với Tưởng Tiêm Tiêm, liền bị Tưởng Tiêm Tiêm trả thù, liền ăn miếng trả miếng trả thù Tưởng Tiêm Tiêm, cho tới khi Tần Chỉ Ái giả dạng làm Lương Đậu Khấu, liền đóng cho tròn vai phan vài câu vào mặt Tưởng Tiêm Tiêm tượng trưng.
Nói thật, Tần Chỉ Ái không quen gây sự với người khác, vì vậy cô nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm liền quay người rời đi, ra vẻ như không nhìn thấy Tưởng Tiêm Tiêm.