• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cẩm Hi

Về nhà chờ tôi. Kẻ lừa đảo

“Mỗi buổi sáng thức dậy, đầu tiên là phải cổ vũ bản thân, mỗi lần ăn thêm một hạt cơm còn phải nói thật xin lỗi, gương ơi gương hãy nhìn tôi xem, xương quai xanh của tôi ở đâu rồi, xinh đẹp tôi muốn thật xinh đẹp, tôi muốn đẹp đến vạn người mê!” [1]

“Chúng ta cùng nhau học tiếng mèo kêu nào, cùng nhau meo meo meo meo, rồi lại nũng nịu ở trước mặt anh, ai dô meo meo meo meo meo……” [2]

“Lắng nghe tiếng khóc của biển, khẽ thở dài ai đã bị tổn thương, khóc thút thít đến bình minh.” [3]

“Ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào. Giống như những bông hoa đang nở trong gió xuân……” [4]

……

Tử Dữu hát liên tục 13 bài từ trong nước tới ngoài nước, từ mới đến cũ, hát xong thì thất vọng hỏi Tô Điềm: “Có phải Lục Tử Lâm có việc đột xuất không tới được không?”

Tô Điềm hẹn Lục Tử Lâm ở KTV, một mặt là buổi chiều thương ít người tới, hai là Lục Tử Lâm không cần lộ danh tính, chỉ cần tìm số phòng rồi vào thẳng là được, ba là ba người bọn họ có thể tách ra từng người vào một, việc tách ra sẽ không dễ bị chú ý.

Tuy nhiên, cách này chỉ có thể áp dụng khi Lục Tử Lâm chưa nổi tiếng thôi, còn sau này có hàng nghìn mắt nhìn chằm chằm vào anh ta thì chuyện gặp gỡ riêng này cơ bản là không thể.

“Không phải đâu, cậu ta lái xe tới đây, bị tắc đường, cậu ta đã nhắn tin cho tớ từ nửa tiếng trước rồi.”

Tô Điềm vừa dứt lời thì Lục Tử Lâm đẩy cửa vào, vừa cười vừa nói: “Tôi cứ sợ đi nhầm phòng, phải đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, chắc chắn rồi mới vào.” Tô Điềm ngồi sang ghế sô pha bên cạnh, nhìn qua tấm kính trong suốt trên cửa, có thể nhìn thấy Tử Dữu đang cầm micro.

“Cho nên, cậu đến lúc tôi đang hát bài nào?”

Lục Tử Lâm còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Tử Dữu hỏi, lúc Tử Dữu hát anh ta cũng không chú ý lắm, đột nhiên bị hỏi nên phải nhớ lại một chút.

“Tôi cũng không chắc lắm, hình như là bài của Bigbang, nhưng tôi không chắc là bài nào nữa.”

“A a a a, trời ơi, lúc tôi hát 《Bang Bang Bang》 cậu  đã tới rồi á.” Tử Dữu cảm thấy hình tượng của mình đã bị sụp đổ trong nháy mắt rồi, bộ dáng múa may quay cuồng vừa rồi chắc chắn đã bị Lục Tử Lâm nhìn thấy.

Không, thân là một fan ưu tú, cô ấy không thể để lại loại ấn tượng này trong lòng thần tượng được, đây chính là lần đầu gặp mặt đó, hôm nay cô ấy thậm chí còn dậy sớm để trang điểm thành tiên nữ nữa, trời lạnh như vậy mà áo lông cũng ném đi, chỉ mặc áo khoác măng tô và xỏ giày cao gót ra ngoài.

Tô Điềm biết Tử Dữu đang rơi vào trạng thái “Hoài nghi chính mình”, cũng mặc kệ cô ấy, quay ra đánh giá Lục Tử Lâm một lượt.

Hôm nay anh ta mặc mặt áo hoodie có mũ màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên dưới là quần tây đen kết hợp với đôi boot ngắn cổ màu nâu, một phong cách kiểu bạn trai, bớt đi hai phần phô trương, nhiều thêm ba phần ôn nhu.

Nhưng nhìn gương mặt anh ta trông rất trẻ con, sẽ không tạo cho người ta cảm giác từng trải, cảm giác trẻ trung sẽ không bị các yếu tố bên ngoài bào mòn đi.

Tô Điềm thầm nhận xét trong lòng, đánh giá tình hình hiện tại của Lục Tử Lâm, cô không chỉ cảm thấy ổn, mà còn cảm thấy khá ổn. Hình ảnh của Lục Tử Lâm giờ đây đang dần gần với hình tượng mà cô hình dung lúc đầu, từ cách nói chuyện đến ăn mặc đều đã có thay đổi nhất định.

“Cậu cứ ra ngoài thế này à? Không đeo khẩu trang?” Mặc dù còn muốn khen vài câu, nhưng lời nói ra lại trở nên nghiêm khắc.

Lục Tử Lâm ngồi xuống cạnh Tô Điềm, vừa rót trà ngũ vị tử vào chén rỗng trên bàn vừa giải thích: “Đeo khẩu trang với kính râm càng dễ thấy hơn đó, trên đường tôi lái xe tới đây cũng không đụng phải ai, lúc đi thang máy cũng không gặp ai, nếu tới KTV mà tôi bịt kín mít thì mới khiến người ta chú ý ấy, sợ tôi gây sẽ ra hành động gì sai trái.”

Tô Điềm thấy Lục Tử Lâm nói cũng có lý nên không nói tiếp chuyện này nữa, chỉ nhắc nhở nhỏ nhẹ: “Về sau vẫn nên cẩn thận một chút.” Sau đó kéo Tử Dữu tới cạnh mình, “Chính thức giới thiệu phó trạm của chúng ta, Tử Dữu.”

Tử Dữu biết sẽ không có nhiều cơ hội để gặp riêng Lục Tử Lâm thế này, vì vậy vội vàng vươn tay ra bắt tay Lục Tử Lâm, thu lại hết tính tình hấp tấp thường ngày lại, bày ra dáng vẻ thục nữ ngoan ngoãn.

Lục Tử Lâm cười bắt tay, lấy điện thoại ra lắc lắc: “Vất vả rồi Tử Dữu, sau này sẽ còn rất nhiều việc phải dựa vào cô, nếu không chúng ta thêm WeChat nhé?”

Tử Dữu thụ sủng nhược kinh xua tay, cơ thể theo bản năng ngả ra sau, cách Lục Tử Lâm xa hơn một chút: “Không cần, không cần đâu.”

Lục Tử Lâm rất khó hiểu, tưởng rằng Tử Dữu cũng giống như Tô Điềm, không thích anh ta, chỉ vì đây là nhiệm vụ nên mới trở thành fan của anh ta, dù có chút không vui nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, có chút bối rối điều chỉnh lại cảm xúc.

Tử Dữu và Tô Điềm đều giỏi khoản xem mặt đoán ý, thấy thế thì biết ngày là Lục Tử Lâm đã hiểu sai rồi.

Tử Dữu vội vàng giải thích: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự thật sự thích cậu đấy, hôm nay có thể gặp được cậu tôi siêu cấp vui luôn, nhưng tôi là fan, tôi cũng chỉ là một fan mà thôi, nếu xây dựng một mối quan hệ thân thiết với cậu thì mọi thứ sẽ biến chất theo, nhỡ tôi thật sự thích cậu xem cậu như bạn trai thì sao? Chuyện này sẽ gây rắc rối cho cuộc sống của cả tôi và cậu đấy.”

Cô ấy và Tô Điềm đều không phải fan bình thường, các cô lý trí và tỉnh táo hơn, theo đuổi idol là một tình yêu đơn phương không có hồi kết, hãy để lại hy vọng cho chính mình——

Có thể, nhưng thật sự không cần thiết.

Cô ấy còn phải đi yêu đương với người bình thường nữa, không thể gục ngã trước loại soái ca như Lục Tử Lâm được.

“Cho nên đừng động một chút là thêm WeChat của người khác, sau khi chương trình này kết thúc, công ty nhất định sẽ sắp xếp người đại diện cho cậu, cũng để người đại diện xử lý mọi việc, cậu một chút cũng không biết bảo vệ sự riêng tư của mình gì cả.” Tô Điềm nhắc nhở.

Lục Tử Lâm trầm ngâm gật đầu, không có cãi lại.

Ba người ngồi trong phòng hàn huyên về phương hướng tiếp theo và một số nội dung công việc, được một lúc thì cũng tới thời gian phải đi.

Tán gẫu được một lúc, Lục Tử Lâm không còn câu nệ nữa, Tử Dữu bắt đầu khôi phục bản tính, trước khi rời đi còn bắt tay Lục Tử Lâm, cười nói tuần này sẽ không rửa tay nữa.

Sau khi Tử Dữu rời đi, Tô Điềm cũng bắt đầu đứng dậy mặc áo khoác định đi, trong lúc sửa sang cũng không quên dặn dò: “Cậu cứ ở lại thêm một lát rồi hãy đi, sau khi ra ngoài thì trực tiếp đi tới bãi đỗ xe rồi lái xe về nhà, đừng có đi lang thang nơi khác. Nếu cậu cảm thấy chán thì hát vài bài, coi như là luyện tập đi.”

“Cái đó ——”

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, đèn màu trên trần nhà xoay quanh, chiếu lên tường tạo ra những mảng loang lổ.

“Tôi có thể ——”

Tô Điềm nhíu mày, vẻ mặt hoang mang: “Cậu có thể?”

“Lần này sẽ không có thời gian nghỉ ngơi ngoại trừ trước trận chung kết, ý tôi là, hôm nay đúng lúc tôi có thời gian, không biết tôi có thể đi xem con mèo của tôi không? Tôi đảm bảo chỉ chơi với nó nửa tiếng thôi, không không, mười phút thôi, chắc chắn sẽ không quấy rầy cô đâu.” Lục Tử Lâm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hơi né tránh Tô Điềm.

Sau khi Tô Điềm nghe Lục Tử Lâm nói xong câu đầu tiên liền có dự cảm không tốt, không biết có phải Lục Tử Lâm muốn yêu cầu gì không.

Kết quả ——

Tại sao điềm lành không chuẩn mà điềm xấu lại linh?

Trước tiên không cần biết việc này có phiền phức hay không, nói chung Tô Điềm cũng không có cách nào dẫn anh ta đi xem mèo được, bởi vì căn bản là không có mèo cho anh ta xem!

Khoảng thời gian trước rảnh rỗi, Tô Điềm cũng đã đến cửa hàng thú cưng, nhưng lượn mấy vòng vẫn không tìm được con mèo lông ngắn nào thích hợp, thủ tục đăng ký nhận nuôi phức tạp, quản lý nghiêm ngặt, về sau nếu đưa cho Lục Tử Lâm nuôi, đến lúc đấy sẽ rất dễ bị nhận ra qua ảnh chụp, cho nên mới gác lại, hơn nữa hai tuần vừa rồi bận đến chóng mặt nên quên mất, vậy nên chuyện này cứ thế kéo dài tới giờ.

“Chuyện này……” Tô Điềm lộ vẻ do dự.

“Tại sao? Hay là phải hỏi ý Ninh tổng trước? Giờ tôi có thể gọi cho Ninh tổng hỏi luôn……”

“Ai…… Không phải…… Chuyện này……”

Thật không nhìn ra đấy, Lục Tử Lâm vẫn là tính nôn nóng đó, Tô Điềm còn chưa nói xong, anh ta đã ấn gọi, còn mở loa ngoài, Tô Điềm tức khắc đến thở cũng không dám.

Cô và Ninh Trạch Ngôn vẫn còn đang trong trạng thái xấu hổ kể từ cuộc gọi lần trước, đương nhiên, là cô đơn phương cảm thấy xấu hổ với Ninh Trạch Ngôn.

“Đã gặp Tô Điềm chưa?” Câu đầu tiên sau khi Ninh Trạch Ngôn nghe máy lại liên quan tới mình, Tô Điềm càng thêm lúng túng, cứng đờ không nhúc nhích, tránh tạo ra tiếng động, tận lực ẩn mình bên cạnh Lục Tử Lâm.

“Rồi ạ, vừa kết thúc buổi hẹn.”

“Cô ấy đang ở cạnh cậu?”

Tô Điềm dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng tín hiệu gửi đi có vẻ không được Lục Tử Lâm tiếp nhận.

“Vâng, đúng vậy.” Không đợi Ninh Trạch Ngôn phản ứng, Lục Tử Lâm đã nhanh chóng cắt ngang chủ đề, “Ninh tổng, chuyện là vậy, lúc trước Tô Điềm có nói sẽ giúp tôi nuôi một con mèo, giờ tôi muốn đi xem nó, nếu để lâu không gặp, đợi cuộc thi kết thúc con mèo sẽ không thân với tôi mất, hơn nữa tôi cũng muốn biết trông con mèo ra sao, nhỡ bị người ta hỏi còn biết đường trả lời.”

Tiếng cười của Ninh Trạch Ngôn lọt vào tai Tô Điềm một cách chuẩn xác.

Cô biết, đây là tiếng cười giễu cợt và trêu tức.

Ninh Trạch Ngôn biết, cô là một người hứa suông.

Tô Điềm nghĩ hay là cứ dứt khoát, trực tiếp nói rõ hết mọi chuyện cho Lục Tử Lâm, còn hơn là phải chịu đựng cái loại thái độ này của Ninh Trạch Ngôn, chỉ là nếu làm vậy thì hình tượng của cô trong lòng Lục Tử Lâm sẽ thành một người không giữ lời hứa, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến uy tín của cô, gây bất lợi với những lần hợp tác tiếp theo.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng tôi sợ là hôm nay cậu không đi được, Tần Việt chưa thông báo với cậu à? 7 giờ hôm nay cậu phải tới công ty họp. Không phải cậu còn được nhỉ ngày mai sao, ngày mai rồi đi.”

Cốt truyện dường như đã chuyển sang một hướng khác.

“Họp? Được, tôi biết rồi, chút nữa tôi qua.” Tần Việt là giám đốc quản lý nghệ sĩ của công ty, hiện tại trước khi sắp xếp người đại diện cụ thể, thực tập sinh bọn họ đều nằm dưới quyền quản lý của Tần Việt, vì vậy Lục Tử Lâm không nghi ngờ gì mà vội vàng chạy tới công ty.

Chỉ là trước khi đi còn không quên dặn dò rằng mai nhất định sẽ đến, bảo mình sẽ đợi cô bla bla.

Tô Điềm nôn nóng ngồi trong phòng bao, lên mạng tìm mấy cửa hàng thú cưng.

Chờ Lục Tử Lâm đi được khoảng nửa tiếng cô mới bắt đầu nhích người, lúc này điện thoại chợt nhảy ra ba tin nhắn.

“Về nhà chờ tôi. Kẻ lừa đảo.”

“【 mèo 】.jpg”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK