“Tô Điềm bị làm sao vậy? Cô ấy đang nghĩ gì không biết.”
Khi Tô Điềm xuất hiện ở sân bay mang theo chiếc ống kính ngắn đã gây nên một trận xôn xao.
Cô diện một thân đồ đen, đeo khẩu trang kín mít, nhưng có điều cô không biết rằng, phóng viên đã đợi ở đây như linh cẩu chờ con mồi.
Bọn họ đang chờ thời cơ, nhắm ngay Tô Điềm chụp lia lịa.
Tô Điềm không để ý chút nào, vẫn đang cúi đầu điều chỉnh máy ảnh, cô là dân nghiệp dư, hầu hết những bức ảnh này đều được chụp để khảm [1].
[1] Khảm (mosaic): Là một phương pháp xử lý hình ảnh (video) được sử dụng rộng rãi. Phương pháp này làm mờ các chi tiết cụ thể trong hình ảnh và gây ra hiệu ứng phá vỡ các khối màu, vì vết mờ này bao gồm các lưới nhỏ nên hình ảnh được gọi là khảm. Mục đích của nó là để che đi một số chi tiết và nó thường xuất hiện trong các bản tin để che khuất khuôn mặt của mọi người.
“Tôi xin nhắc nhở một chút, công dân có quyền chụp ảnh, nhưng không có quyền sử dụng hình ảnh đó để kiếm lời nếu chưa có sự cho phép của người ta. Nói tóm lại, xâm phạm hình ảnh là bao gồm việc tự tiện sử dụng hình ảnh của người khác, chẳng hạn như tự tiện công khai lên TV, internet, báo chí truyền thông mà không được phép. Cho nên……” Khẩu trang che gần hết mặt cô, nhưng đôi mắt vẫn mang ý cười, “Cho nên các vị phóng viên hãy chụp thêm ảnh cho Tử Lâm của chúng tôi đi, trở về còn có tin để viết, cũng sẽ không ra gây mâu thuẫn với công ty quản lý.”
Lời này của Tô Điềm tương đương với việc xác nhận thân phận “bạn gái Ninh Trạch Ngôn” của mình, ngụ ý là nếu chụp ảnh tôi thì sẽ đắc tội với Ngân Thần, nếu thích thì cứ thử xem.
Nếu đám phóng viên này mà bị dăm ba câu của cô đánh lừa thì khỏi cần bát cơm này nữa rồi, cho nên đám cẩu tử vẫn bám riết không buông.
Ở bên cạnh, các fan của Lục Tử Lâm đang túm năm tụm ba lại xì xào.
“Tô Điềm bị làm sao vậy? Cô ấy đang nghĩ gì không biết.”
“Quan tâm cô ấy nghĩ thế nào làm gì, bà chủ chạy đi đu idol, phóng viên lại có đề tài để viết, Tử Lâm cũng có thêm nhiệt, vậy tại sao không làm chứ.”
“Ninh Trạch Ngôn đúng là có lòng, đu idol mệt như thế, đôi khi còn phải dậy sớm nữa. Ây, không đúng, mấy tấm hình trước kia có phải do Tô Điềm tự photoshop không thế?”
“Chắc là có đấy, trông cô ấy không phải tay mơ đâu, phong cách photoshop hồi trước với bây giờ giống nhau mà, nên chắc không có người giúp đâu. Mà Tô Điềm cũng rất chịu chơi nhé, rõ ràng có rất nhiều cơ hội để gặp Lục Tử Lâm, vậy mà vẫn còn chạy theo lịch trình với photoshop để làm cái gì? Đây chính là tình yêu thật sự đấy.”
“Nghĩ lại thấy kích thích thật đấy, không ngờ đời này còn có cơ hội được đu idol với bạn gái của boss lớn nữa, vậy sau này không cần phải lo về tài nguyên của Tử Lâm nữa rồi, Ngân Thần chắc chắn sẽ push hết mình luôn ấy.”
……
Tiếng màn trập máy ảnh và đèn flash của đám phóng viên chớp nháy liên tục nhưng không hề ảnh hưởng gì tới cuộc thảo luận của bọn họ.
Có người thấy thế thì muốn nói, nhưng nghĩ tới thân phận của Tô Điềm đang mẫn cảm mà vẫn còn ham hố chạy đi đu idol, đây rõ ràng là tự chuộc khổ vào thân mà, cho nên lại đem lời muốn nói nuốt vào.
Mãi đến lúc Lục Tử Lâm từ bên trong đi ra, các phóng viên tản đi, tất cả tầm ngắm đều dồn hết lên người Lục Tử Lâm.
Lục Tử Lâm sửng sốt, anh ta cũng đoán được hôm nay sân bay sẽ có rất nhiều người, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này.
Đây là lần đầu tiên Lục Tử Lâm xuất hiện trước công chúng sau sự kiện kia, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý, ngoài fan và phóng viên có mặt tại đây ra thì cũng có một số hành khách hóng hớt xúm lại xem náo nhiệt, toàn bộ lối ra đều bị tê liệt, chật kín khiến Lục Tử Lâm không thể di chuyển được nửa bước.
Sân bay đã điều động gấp bảo an để giữ khoảng cách cho Lục Tử Lâm trong vòng bán kính 1 mét.
Tô Điềm bị lọt thỏm giữa đám đông nhưng vẫn cố chụp ảnh như không có chuyện gì.
“Hôm nay Tô Điềm cũng tới đón sân bay, cho hỏi anh có cảm nghĩ gì?” Nghe thấy phóng viên đặt câu hỏi, Lục Tử Lâm mới chú ý tới Tô Điềm đang cầm máy ảnh, anh ta nhìn thoáng qua chỗ cô rồi nhàn nhạt thu lại tầm mắt.
Tại sao, cô ấy lại tới đón sân bay?
Tại sao, mình không biết gì cả.
Trong khoảng thời gian này anh ta vô cùng nôn nóng, có lúc muốn liên lạc với Tô Điềm nhưng lại bị người đại diện giám thị nghiêm ngặt, đến điện thoại cũng bị tịch thu, thậm chí xem tin tức cũng trở thành vấn đề khó khăn.
Nhưng anh ta lại không thể đi hỏi nhân viên của đoàn làm phim được, chỉ thỉnh thoảng nghe lỏm được mấy chuyên viên trang điểm nói chuyện với nhau, rồi dần dần cân nhắc đến hướng đi tiếp theo của sự việc.
Lúc phim chuẩn bị đóng máy thì điện thoại cũng được trả lại, cuối cùng anh ta cũng biết được diễn biết toàn bộ sự việc.
Tô Điềm trở thành “Bạn gái” của Ninh Trạch Ngôn.
Mà bây giờ, cô lại xuất hiện ở sân bay để đón anh ta.
Sau khi đoán ra được nội tình bên trong, Lục Tử Lâm lập tức nghiêm mặt nói: “Tô tiểu thư là người bình thường, xin đừng lôi cô ấy vào những chủ đề không liên quan.”
“Có bao nhiêu người gả vào nhà giàu mà không phải người bình thường chứ? Em gái milktea [2] ngày nào cũng lên hot search mà đến cái rắm cũng không dám thả kia kìa, sao đến lượt Tô Điềm nói không được chụp là không được chụp vậy, dù gia nghiệp của Ngân Thần với Lục thị có lớn tới đâu cũng không thể nào bịt miệng tất cả mọi người được, nếu sợ bị chụp thì đừng có ra đường nữa.”
[2] Trương Trạch Thiên, hay còn gọi là “em gái trà sữa”, được tạp chí New Fortune bình chọn là nữ tỷ phú trẻ nhất Trung Quốc vào tháng 5 năm 2017 khi mới 24 tuổi. Vào năm 2015, Trương Trạch Thiên đã kết hôn với Lưu Cường Đông – người sáng lập kiêm CEO của gã khổng lồ thương mại điện tử Trung Quốc JD.com.
Rõ ràng là muốn cứng đối cứng đây mà, Tô Điềm im lặng ghi nhớ khuôn mặt với logo trên microphone của người vừa nói.
Thực sự là cô thù rất dai đấy.
“Ngài nói những lời này chỉ là muốn mượn cơ hội này để tạo dựng cho tên tuổi của mình mà thôi, đúng là phóng viên hạng ba thì chỉ phát ngôn được mấy lời hạng ha, tôi tin rằng chỉ cần các fan có mắt thì sẽ không bị mấy lời này đánh lừa.” Tô Điềm đứng trong đám người cất tiếng nói, tầm mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía cô.
“Con mẹ mày, mày nói ai là phóng viên hạng ba hả?”
Giọng Tô Điềm không lớn, nhưng nói năng có khí phách, bầu không khí đang ồn ào náo động bỗng trở nên im bặt, cùng đợi vị phóng viên này và cùng Tô Điềm đối chọi với nhau.
“Tôi nói cái vị phóng viên nào đó không có đạo đức nghề nghiệp, mà thích chửi đổng lên giống như mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ ấy.”
“Mẹ nó, mày nói lại một lần nữa xem?”
“Nếu như ngài muốn nghe, thì tôi có thể nói thêm nhiều câu nữa đấy. Cũng không phải sợ bị chụp, mà là tôi không muốn chiếm dụng tài nguyên công cộng thôi, dù sao thì hot search cũng rất quý giá mà.”
“Hôm nay tôi ở đây không phải lấy tư cách bạn gái của ai cả, mà là lấy thân phận Trạm tỷ. Trạm tỷ đón sân bay là chuyện hết sức bình thường, xin mọi người đừng phân biệt đối xử. Đương nhiên, nếu chư vị nhất định phải đưa tôi lên hot search, thì tốt nhất là đặt tên Lâm ở cạnh tên tôi nhé, ví dụ như ‘ Lục Tử Lâm Tô Điềm ” Tô Điềm Lục Tử Lâm ‘, mà nếu chỉ có tên của Lục Tử Lâm thôi thì càng tốt, trạm của chúng tôi sẽ cảm ơn các vị phóng viên vì đã hỗ trợ marketing.” Tô Điềm nghịch ngợm giả vờ tủi thân nói, “Chạy quảng cáo, mua hot search, mua tìm kiếm nóng, mua đầu đề đều rất tốn kém, các vị giúp các fan và công ty đỡ một khoản tiền lớn như vậy, thật sự là rất cảm ơn!”
Thái độ của Tô Điềm không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nếu đăng lên mạng có thể sẽ trở thành một hướng dẫn cũng nên.
Gã phóng viên tức điên mà không phản bác lại được, cái gì mà các vị đưa chúng tôi lên hot search chính là dâng lưu lượng tới cho chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng không lỗ, cứ để các vị phóng viên ép hỏi đi.
Người đại diện Phùng Thanh cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhân lúc Tô Điềm vừa dứt lời, các phóng viên còn chưa kịp hoàn hồn thì vội sắp xếp đưa Lục Tử Lâm ra ngoài, ngay sau đó các fan cũng tản ra nhường đường cho Lục Tử Lâm, đồng thời cũng dùng cơ thể của họ để chặn đám phòng viên lại bên ngoài.
“Oppa à, cố lên nhé!” Không biết ai đột nhiên hét lên.
“EM trai Tử Lâm cố lên!” Lại có người hét lên.
“Em yêu anh nhất, hãy cứ là chính mình và bỏ ngoài tai mấy lời đồn vớ vẩn nhé.”
“Anh ơi cố lên, em chỉ tin lời anh nói thôi”.
“Anh ơi cố lên, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
“Cố lên nhé, anh là đỉnh nhất.”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Hết đợt này đến đợt khác, tiếng hò reo cố lên lấn át hết những âm thanh khác, Lục Tử Lâm cảm động vô cùng.
Thực ra lúc đầu anh ta cũng không nhiệt tình với fan lắm, đều là người xa lạ cả nào có cái nhiệt tình gì chứ, fan chỉ là nguồn lưu lượng [3] của anh ta mà thôi.
[3] Lưu lượng: Nó vốn là một danh từ chuyên dụng trong công nghệ thông tin dùng để chỉ lượng người truy cập một địa chỉ mạng nào đó trong một thời lượng nhất định,… Nhưng bắt đầu từ cuối năm 2016 đầu năm 2017, giới văn nghệ giải trí Trung Quốc liên tục sử dụng từ “Lưu lượng” để miêu tả các minh tinh có nhiều fan, giành được sự hâm mộ rộng rãi, có ảnh hưởng lớn, giá trị thương mại cao. Những hiệu ứng truy cập mạng mà minh tinh gây dựng được trên cơ sở của một khối lượng lớn các fan đã hình thành một “lưu lượng” về sản phẩm của mạng internet, trong đó vừa gồm sự trình thuật khách quan về mặt thị trường lại cũng bao hàm sự đánh giá về mặt văn hóa của công chúng.
Nhưng bây giờ, anh ta mới thật sự cảm nhận được, fan thật sự rất quan trọng đối với anh ta.
Anh ta phải làm tốt hơn nữa, như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của họ.
……
Sau khi mọi người giải tán hết, việc đầu tiên mà nhóm fan làm là kiểm tra lại ảnh chụp ban nãy, sau đó mở Weibo ra.
Hot search theo thời gian thực —— “Tô Điềm sân bay” đã xếp thứ 17 rồi.
Ấn vào xem nội dung, có một đoạn video quay cô ở sân bay ban nãy.
# Tô Điềm sân bay ## Lục Tử Lâm # Tô Điềm thật sự quá ngầu, yêu yêu.
# Tô Điềm sân bay # Chuyện hot search của Tô Điềm là sao vậy? Chỉ có mình tôi là không biết cô ấy ư? Hot girl mạng à?
# Tô Điềm sân bay # Mị hâm mộ quá đi mất, Tô Điềm thật sự thích làm Trạm tỷ đấy, hu hu đây chính là chân ái á.
# Tô Điềm sân bay # Gã phóng viên này không có đạo đức gì cả, là ai thế không biết, dí máy ảnh tận mặt người ta luôn kìa, lại còn văng mấy lời thô tục, Tô Điềm thì ngược lại hoàn toàn, trong toàn bộ quá trình đến một câu thô tục cũng không có, tố chất cao thấp rõ mồn một luôn rồi.
……
Làm mới lại bảng tin, hot search đã biết mất.
Lại làm mới lần nữa, # Lục Tử Lâm Tô Điềm # được xếp thứ 23 trong hot search.
Nguyên nhân xuất hiện đề tài # Lục Tử Lâm Tô Điềm # là do Tô Điềm vừa đăng lên Weibo một bức ảnh chụp Lục Tử Lâm ở sân bay.
Caption là: Không phiền mọi người tạo đề tài # Lục Tử Lâm Tô Điềm # nữa, để tôi tự tạo luôn cho. Cảm ơn các đơn vị truyền thông góp nhiệt cho chúng tôi. Mọi người cũng đừng war nữa, mau tới ngắm trai đẹp đi nè.
Tác phong làm việc của Tô Điềm dũng mãnh như hổ, sét đánh còn chưa kịp bịt tai đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy rồi.
Lần này Tử Dữu không đi theo Tô Điềm là để hỗ trợ kỹ thuật ở hậu phương, nhanh chóng đập tiền để đẩy hagtag # Lục Tử Lâm Tô Điềm # lên cao.
Bọn họ đã dũng cảm đi cùng nhau cho tới ngày hôm nay rồi, nếu mà cứ chần chừ thì sẽ liên lụy đến Lục Tử Lâm, thà cứ dứt khoát một lần cho xong, cô có lưu lượng Lục Tử Lâm có lưu lượng. Nếu suy nghĩ theo cách này, thì sự hy sinh nhỏ nhặt đó không có vấn đề gì cả.
Mà Tô Điềm đã nảy sinh dã tâm trong quá trình này.
Lục Tử Lâm nhất định phải trở thành đỉnh lưu.
Nhất định!
Chỉ có như vậy cô mới không bị thiệt thòi.
……
Buổi tối Ninh Trạch Ngôn gọi điện thoại cho cô, Tô Điềm do dự mãi mới nhận.
“Sao thế, mãi mới nghe điện thoại, lại muốn trốn tôi hử?”
“Tôi…… trốn anh làm gì chứ. Tôi cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm.”
“Thật sự không có? Vậy sao em phải chột dạ? Chẳng lẽ không phải em đang sợ tôi trách em làm to chuyện, tự xem mình là quân cờ rồi thêm vào bàn cờ à?” Nghe giọng Ninh Trạch Ngôn không nhận ra vui hay giận.
“Tôi không có chột dạ, chỉ là……”
“Chỉ là?” Ninh Trạch Ngôn ở đầu bên kia vừa cười vừa gõ vào mặt bàn.
“Chỉ là cảm thấy, đáng nhẽ tôi nên nói trước với anh một tiếng.”
“Nói trước? Cũng không phải là thương lượng.” Giọng Ninh Trạch Ngôn trở nên nghiêm khắc hơn, “Không phải tôi muốn nói em,
Dù em có làm gì tôi thì cũng sẽ tôn trọng em, rõ ràng tôi đã nhắc em phải chú ý an toàn rồi nhưng em lại không để nó ở trong lòng, hôm nay em ở sân bay đối chọi với phóng viên như thế, nhỡ tên đó quá khích rồi làm em bị thương thì phải làm sao, cho dù em có một trái tim bằng kim cương đi chăng nữa, thì cơ thể em cũng không phải làm bằng kim cương.”
Tô Điềm nhăn mày, dù sao Ninh Trạch Ngôn cũng không nhìn thấy.
“Cảm ơn.” Cô ảo não nói một câu.
“Ninh Trạch Ngôn, hôm nay tôi đã nhìn thấy anh ở sân bay.”
Ninh Trạch Ngôn không ngạc nhiên chút nào: “Do tôi cố ý để em nhìn thấy đấy.”
“Tôi biết.”
Cô biết, mọi nỗ lực của Ninh Trạch Ngôn nhất định phải có kết quả.
Anh đối xử với cô rất tốt và muốn cô nhìn thấy tất cả.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Điềm đưa mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng cô cũng không cần phải làm ánh trăng trong phòng người khác nữa rồi.
Cô có thể lơ lửng trên bầu trời, cũng có thể lơ lửng ở trong tim ai đó.