• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cẩm Hi

“Ở đâu đấy?”

“Ở nhà.”

“Cậu có thấy chán không? Định ở đó mãi à? Tớ qua đón cậu nhé?”

“Hiện tại vẫn ổn, trước đừng nói về tớ, tớ vừa xem tin tức cậu đăng trên mạng rồi. Cậu ở trên mạng gây ra động tĩnh lớn như vậy, thể nào ba cậu cũng tức điên lên cho mà xem. Chẳng phải ông ấy muốn thay đổi cái nhìn của công chúng nên mới ra sức đi làm công ích sao?” Tô Điềm thấy hơi lo lắng, dân chúng vẫn chưa quên vụ trốn thuế của tập đoàn Lục thị mấy năm trước, mà hành động lần này của Lục Anh sẽ càng khiến dư luận xôn xao.

“Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, bà đây họ Lục, cha bà đây cũng họ Lục, gia đình họ Lục có thể để cho một cái công ty nhỏ nhoi như TS ức hiếp ư?” Lục Anh thập phần bình tĩnh, “Cái lúc nhà tớ đưa ra thị trường còn không biết TS bọn họ đang đào than đá ở đâu đâu.”

“Vừa lúc để tớ xây dựng hình ảnh cho bản thân một tí, vì bạn thân vung đao đầy nghĩa khí, không lỗ.” Lục Anh an ủi Tô Điềm hai câu xong thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Ninh Trạch Ngôn còn ở cạnh cậu không? Cậu nên nghĩ cho bản thân mình trước khi nghĩ cho tớ, một khi đã treo cái nhãn bạn gái của Ninh Trạch Ngôn lên người rồi, sẽ khó tháo ra đấy, sau này cậu……”

Tô Điềm ngây ra, nhìn Ninh Trạch Ngôn dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên sô pha, tâm tình phức tạp, vội vàng nói hai câu với Lục Anh rồi cúp máy.

Đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ trong một đêm mà cuộc sống của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Ninh Trạch Ngôn, tôi…… sau này tôi phải sống thế nào đây?”

Liệu cô có bị bao vây mỗi ngày không, khi nào thì cô mới có thể thuận lợi thoát thân? Liệu cô có thể trở lại làm người bình thường được nữa không?

Sau mỗi một câu hỏi đều không có câu trả lời, những sợ hãi về điều cô không biết lại càng làm cô cảm thấy sợ hãi hơn.

Ninh Trạch Ngôn đặt tách cà phê trong tay xuống, đứng dậy, bước hai bước lại gần cô.

Đưa tay ra, đem Tô Điềm ôm vào lòng.

Tô Điềm hơi né tránh, Ninh Trạch Ngôn dùng tay đè lại đầu cô lên hõm vai anh, ngoài ý muốn cô lại cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay của Ninh Trạch Ngôn, cô mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nhúc nhích nữa, cứ để anh ôm như vậy.

Mùi gỗ thông trên người Ninh Trạch Ngôn làm cô cảm thấy bình yên, đại não quay cuồng cả đêm này đến giờ phút này mới được nghỉ ngơi.

“Tô Điềm, em đang sợ cái gì, cả thế giới đều đứng về phía em mà.”

“Chỉ có vài người thôi.” Cô sửa lại cho đúng.

“Có người nhà của em, Lục Anh, Tử Dữu, còn tôi nữa. Mấy người này là toàn bộ thế giới của em, như vậy là đủ rồi.”

“Cảm ơn.”

Ninh Trạch Ngôn cau mày, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Tô Điềm.

“Khách khí cái gì, người một nhà không nói hai lời.”

……

……

“Có người bám theo xe của chúng ta suốt cả đoạn đường đấy.” Tô Điềm nhắc nhở anh.

“Cứ để bọn họ theo, tôi còn đang lo bọn họ không đi theo đấy.”

Hai người ở trong phòng một lúc, Tô Điềm thay quần áo, Ninh Trạch Ngôn trực tiếp lái xe đưa Tô Điềm về Ninh gia, về đến trước nhà thì anh gọi cho Tịch Tuệ.

“Nếu có người lấy ảnh chụp tôi với Tô Điềm trở về Ninh gia ra để ra giá, một phân tiền cũng không được đưa, cứ để bọn họ tung ra, nhưng nhân tiện nhắc nhở bọn họ, nếu có bất kỳ tấm ảnh nào chụp chính diện Tô Điềm, bất kể là bên truyền thông nào, Ninh gia chúng tôi sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý đấu với bọn họ tới cùng.”

Tô Điềm cười miễn cưỡng: “Cho dù có uy hiếp như vậy, thì bọn họ cũng không dừng tay lại đâu, lúc trước đi chụp Phó Diệc tôi đều không đeo khẩu trang, nếu muốn có ảnh của tôi thì dễ lắm.”

Ninh Trạch Ngôn đóng cửa xe lại, nhìn Tô Điềm từ trên xuống dưới.

Trạng thái tạm được, trên mặt cũng hồng hào trở lại rồi.

“Tuy biết là không ngăn được, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.” Cô chân thành nói.

Mặc dù Tô Điềm không ở trong giới giải trí, nhưng cô rất am hiểu quy tắc trong giới giải trí.

Huống chi là ở thời đại internet này, không có tin gì có thể phong tỏa hoàn toàn cả, so với việc ảnh chụp của cô bị loan truyền, thì việc dẫn đường, thay đổi hướng gió mới là quan trọng nhất.

Ninh Trạch Ngôn không lên tiếng, anh nhận lời cảm ơn của Tô Điềm, anh cũng biết mình không ngăn được, cho dù ngăn được truyền thông, cũng không ngăn được cá nhân.

Nhưng anh muốnnỗ lựcvì cô, để Tô Điềm có thể thấy được rõ ràng, rành mạch, từng chút một, nhớ kỹ tất cả.

Nếu như phải chấm cô trên thang điểm một trăm, vậy anh sẽ cho cô 120 điểm.

Xét cho cùng, Ninh Trạch Ngôn anh, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.

“Vào thôi nào.”

Tô Điềm chần chừ: “Không phải anh nói chỉ giả vờ thôi à?”

“Đúng vậy, chỉ giả vờ thôi, đầu tiên là yêu đương, đợi lúc thích hợp thì chia tay, nó không chỉ giải quyết được lùm xùm hiện nay mà còn có thể chặn miệng công chúng trong tương lai nữa, một hòn đá trúng mấy con chim.”

“Yêu đương thì yêu đương, chia tay thì chia tay, tại sao còn muốn tôi tới gặp ba anh nữa chứ?”

“Để tặng cho truyền thông một quả bom thật to. Những người bám đuôi hôm nay chính là con đường truyền tin của chúng ta đấy, tôi dẫn em về nhà, sẽ không còn người không tin em là bạn gái của tôi nữa, tuy tai tiếng của tôi rất nhiều, nhưng được tôi dẫn về nhà thì chỉ có em mà thôi.”

Ninh Trạch Ngôn cười sâu xa: “Tô Điềm, vừa rồi lúc ở nhà em tôi đã nói đi nói lại một câu, chẳng lẽ em không nghe thấy ư?”

Tô Điềm cúi đầu nghịch ghim cài áo trước ngực, đương nhiên là cô nghe thấy rồi, nếu không giữa mùa đông cô đã không mặc váy dài thế này, bên ngoài thì khoác thêm chiếc áo khoác màu trắng, ăn mặc trang nhã để tới đây.

Cô, cô có hơi khẩn trương.

Nhà họ Ninh nằm trong khu biệt thự giữa sườn núi ở vùng ngoại ô, người ngoài không được phép đi vào, chiếc xe theo đuôi bọn họ đến chân núi thì không thể đi tiếp được nữa, nhưng chỉ cần bọn họ chụp được lúc ở cổng vào bên dưới là cũng đủ để đưa tin rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Điềm ngập ngừng: “Hay là tôi không vào nữa nhé, ở đây cũng không có ai chụp đâu. Tôi ngồi ở cửa hoặc đi dạo quanh đây một lát, đợi tới giờ thì anh đưa tôi về nhé?”

Cái chuyện đi gặp người lớn này, thật sự là một gánh nặng mà.

Ninh Trạch Ngôn cười hỏi: “Tô Điềm, thân là Trạm tỷ, em nói xem liệu họ có thể đứng từ ngọn núi bên cạnh chụp sang đây không.”

Anh giơ tay chỉ vào ngọn núi bên cạnh, bốc phét lung tung: “Tôi cảm thấy có thể đấy.”

Tô Điềm nhìn theo tay Ninh Trạch Ngôn, vào mùa đông nên ngọn núi bên cạnh trông có vẻ hoang vắng, trồng rất nhiều cây tùng canh ngát, quét mắt nhìn một vòng, đúng là có không ít chỗ có thể mai phục để chụp ảnh, lại vừa đúng với cự ly của ống kính, nếu muốn chụp bóng người thì không có vấn đề gì.

“Đi thôi, đi thôi, bên ngoài lắm. Tôi có thể trực tiếp gọi chú Ninh được không? Nếu bị hỏi thì phải làm sao giờ? Chúng ta sẽ nói thật với ba anh à?”

Ninh Trạch Ngôn hơi khom gối, cúi người xuống, hai mắt nhìn thẳng, ngón trỏ đặt sát môi Tô Điềm, “Suỵt, hôm nay em nói nhiều thật đấy.”

Bọn họ từng hôn môi hai lần, ba lần gần sát có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nhưng vẫn không thể ái muội bằng giờ phút này.

Vẻ mặt anh chuyên chú, giọng nói dịu dàng, quen thuộc như thể bọn họ thật sự là một đôi vậy.

Vành tai Tô Điềm đỏ lên, cô né tránh rồi kéo cổ áo khoác lên: “Chúng ta mặc ít quần áo quá, tay với tai tôi đều đỏ hết lên vì lạnh rồi đây này.”

Ninh Trạch Ngôn thu hết tất cả vào đáy mắt, mặt không biến sắc, thầm nghĩ dáng vẻ Tô Điềm giấu đầu lòi đuôi này thật đáng yêu.

Sau khi vào nhà, Tô Điềm không nhìn thấy cha của Ninh Trạch Ngôn đâu cả, chỉ có một dì giúp việc ra đón bọn họ.

“Trạch ngôn, đây là vị Tô tiểu thư con nói đúng không. Trông xinh quá, đến da cũng đẹp nữa, khí hậu phương nam đúng là dưỡng người mà.” Trên người dì vẫn còn đeo tạp dề, cầm tay Tô Điềm không muốn buông ra.

Dì nhiệt tình quá mức, Tô Điềm đành phải căng da đầu để trả lời, nhưng cũng không thể giải thích là mình đã bị khí hậu phương bắc dưỡng 5 năm rồi được.

“Nghe trạch ngôn nói con muốn tới đây, dì dậy sớm hầm Phật Nhảy Tường [1], còn làm thêm một ít món phương nam nữa, không biết có hợp khẩu vị của con không. Con còn thích ăn gì không, để dì vào bếp làm luôn.”

“Con không kén ăn đâu ạ, cái gì con cũng ăn được hết.”

“Điểm tâm thì sao? Con thích ăn bánh ngàn tầng không?”

“Con thích ăn bánh ngàn tầng nhất đấy ạ.”

“Thế còn bánh đậu xanh?”

“Con cũng thích bánh đậu xanh ạ!”

……

Khi nói về đồ ăn thì máy hát được mở ra, Tô Điềm không còn lo lắng nữa, khí thế ngất trời nói chuyện với dì Lưu, hai người cũng quên luôn cả Ninh Trạch Ngôn vẫn còn ở bên cạnh.

Ninh Trạch Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Dì Lưu, ba con đâu rồi?”

“Ở trên tầng đấy, dì vào bếp xem còn gì cần chuẩn bị không, con đi gọi ba con xuống ăn cơm đi.”

“Vâng.”

Dì Lưu xoay người đi vào bếp, Ninh Trạch Ngôn cũng làm bộ phải đi, Tô Điềm thấy mình sắp bị bỏ lại một mình trong căn phòng khách rộng lớn này thì vội túm chặt lấy cánh tay Ninh Trạch Ngôn: “Tôi có thể đi cùng anh không?”

Ninh Trạch Ngôn gỡ tay cô khỏi cánh tay mình, rồi trở tay nắm lại, nói “Được.”

Tô Điềm sửng sốt, rồi ma xui quỷ khiến đi theo Ninh Trạch Ngôn lên lầu hai.

“Ba, ăn cơm thôi.” Ninh Trạch Ngôn gõ cửa hai lần, không đợi bên trong đáp lại đã tự mình đi xuống tầng.

“Chúng ta không đợi ba anh ra à?” Tô Điềm thấy hình thức ở chung của hai cha con nhà này thật kỳ lạ.

“Không cần.”

Ninh Trạch Ngôn cũng không giải thích nhiều, Tô Điềm cũng ngại nên không hỏi thêm.

“Ninh Trạch Ngôn, tay anh có thể……”

“Tô Điềm, em đúng là rất có tự giác của một người bạn gái đấy, gọi Ninh Trạch Ngôn cũng thuận mồm như vậy cơ mà.”

Tô Điềm bị câu nói mát của anh làm cho mặt đỏ tai hồng: “Còn không phải là do đang ở nhà anh sao? Ninh! Tổng!”

“Nếu ấn theo đạo lý này, lẽ ra em nên gọi tôi là Trạch Ngôn.”

“……”

Tô Điềm hất tay Ninh Trạch Ngôn ra.

Khoảng năm phút sau, Tô Điềm mới nhìn gặp được Ninh Húc, xem ra là do bảo dưỡng rất tốt, nhìn Ninh Húc không giống mấy gã trung niên bụng mỡ hói đầu trên thương trường, không chỉ không phân biệt được tuổi tác, mà còn có vài phần khí phách nữa. Ninh Trạch Ngôn nhìn rất giống ông ấy, cho nên không cần phải nghi ngờ về mối quan hệ huyết thống này nữa.

“Cô họ Tô?”

“Đúng vậy ạ, chú Ninh, cháu là Tô Điềm.”

Ninh Húc gật đầu, rồi không nói gì nữa, thái độ lạnh nhạt của ông khiến Tô Điềm ăn cơm như nhai sáp.

“Tí ba còn có việc phải làm, ăn cơm xong sẽ đi luôn, lát nữa nhớ con đưa Tô tiểu thư về nhà. Hoặc nếu Tô tiểu thư muốn cũng có thể ở lại đây chơi vài hôm.”

Ninh Trạch Ngôn cảm nhận được sự xa cách của Ninh Húc, nhưng vẫn chưa lên tiếng, đợi đến khi Ninh Húc đứng dậy anh mới chậm rãi mở miệng.

“Đây là bạn gái con, Tô Điềm. Không phải là người xa lạ.”

“Ba biết.”

“Không phát biểu ý kiến gì sao?”

“Con thích là được.”

“Con sẽ cưới cô ấy.”

“Không thể nào.”

“Nhưng con càng muốn thử xem.”

……

“Ninh Trạch Ngôn, mày cho là tao không lên mạng à? Gây ồn ào huyên náo thành cái dạng gì rồi hả? Mày ở ngoài chơi bời thế nào tao mặc kệ, nhưng về nhà thì phải đứng đắn lên cho tao.” Ninh Húc tức giận, “Lùi một vạn bước [2], mày muốn cưới, chưa chắc con gái nhà người ta đã muốn gả đâu. Ninh Trạch Ngôn, đừng có coi trọng bản thân mình quá.”

[2] Lùi một vạn bước: có nghĩa là nếu đặt giả thiết nào đó đến mức cực hạn, điều không xảy ra vẫn sẽ không xảy ra, và điều không nên xảy ra vẫn sẽ không xảy ra, hơn nữa bối cảnh còn nghiêm trọng hơn.

“Tôi chỉ thông báo cho ngài một tiếng là tôi sẽ cưới cô ấy, còn cô ấy có gả hay không thì không cần ngài nhọc lòng, thành bắc trương nữ sĩ, quý cô Nam Kiều Vương và quý cô Thiên Phố Lê còn đang chờ ngài đấy, mau đi đi.”

“Ninh Trạch Ngôn! Mày!” Gương mặt hòa thuận giả dối của hai người bấy lâu nay chính thức bị phá vỡ vào giây phút này.

“Cánh của mày cứng rồi, tao không quản nổi mày nữa có phải không?”

“Nói như ngài từng quản tôi rồi ấy.”

“Nhìn cái đống hỗn lộn mày gây ra đi, Ninh gia sớm muộn gì cũng bại trong tay mày thôi!”

Ánh mắt Ninh Trạch Ngôn trở nên sắc bén, anh sẽ không nhận những lời này.

“Chúng ta cần phải nói rõ ràng lời này mới được, còn chưa tới cuối cùng đâu, ai cứu Ninh gia, ai hủy Ninh gia, thì phải để sau này mới nói được.”

Ninh Húc xanh mặt, tức giận đạp cửa rời đi.

“Ninh Trạch Ngôn……”

“Ăn cơm đi, ăn no rồi chúng ta còn phải đánh một trận ác liệt nữa đấy.”

……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK