Nhiệt độ điều hòa trong xe rất cao, nhưng sắc mặt Tô Điềm vẫn tái nhợt như cũ.
Tay trái cô nắm chặt đai an toàn, dựa vào cửa sổ xe, dùng tay phải xoa xoa giữa chân mày, cảm thấy có chút đau đầu.
Sao cô lại nghe lời Ninh Trạch Ngôn, đi theo anh ta lên xe rồi.
Nhưng mỗi lần cô muốn mở miệng, Ninh Trạch Ngôn lại đạp chân ga mạnh hơn, ép cho cô không nói ra được chữ nào.
Chắc chắn là anh ta cố ý. Tô Điềm căm giận nghĩ.
Cô và Ninh Trạch Ngôn không oán không thù thì không nói, lui một vạn bước, cho dù Ninh Trạch Ngôn và Phó Diệc có liên quan gì tới nhau, thì hiện giờ cô đã phân rõ giới hạn với Phó Diệc rồi, hẳn là không thể nào tìm tới một fan nho nhỏ như cô mới phải.
Đang lúc Tô Điềm miên man suy nghĩ, Ninh Trạch Ngôn bỗng mở miệng, “Tô tiểu thư chẳng lẽ đang sắp xếp từ ngữ, ngẫm xem chút nữa dừng xe sẽ mắng tôi thế nào à?”
Tô Điềm nghe xong lời này, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, trấn tĩnh lại tâm tư, “Tôi nào dám, tôi là vì tốc độ xe của Ninh tổng, cái mạng nhỏ này đều đang nằm trong tay Ninh tổng đây. Ninh tổng, tôi hơi lắm miệng muốn nhắc anh một câu, nếu anh cứ lái như vậy, sẽ phóng luôn xuống biển đấy.”
“Tô tiểu thư yên tâm, tôi cũng rất yêu quý mạng sống. Tôi chỉ là đang thực hiện lời hứa thôi.” Nhìn Tô Điềm đang không hiểu ra sao, Ninh Trạch Ngôn lại bồi thêm một câu, “Trả tiền xe cho cô.”
Tô Điềm nghe xong thì dở khóc dở cười, muốn đưa cô về nhà thì cứ việc nói thẳng, chứ cái tư thế hiện giờ giống muốn đưa cô về Tây Thiên hơn đấy.
“Ninh tổng, ừm, trả, trả tiền xe, cách này, còn, rất đặc biệt. Bình thường ngài, cũng thế này, chi trả tiền xe cho nhân viên trong công ty à?” Ninh Trạch Ngôn không giảm tốc độ, Tô Điềm nói có chút rời rạc.
Ninh Trạch Ngôn nghe vậy, chỉ cười nhạt, “Đối với tôi Tô tiểu thư không phải là người thường.”
Khi cười rộ lên trông anh rất dịu dàng, trong mắt như có sao trời, nơi ánh mắt lướt qua giống như có suối trong vắt chảy qua, khiến người ta cảm thấy nhộn nhạo.
—— hồ ly.
Tô Điềm nhanh chóng tìm được từ để miêu tả Ninh Trạch Ngôn.
Không phải hồ ly bình thường, mà là loại hồ ly hoang dã chuyên sống trong núi sâu, bề ngoài thì phúc hậu vô hại, mà thực tế thì khôn khéo vô cùng, cực kỳ xảo quyệt, trong những cuộc đấu trí dài hơi với đối thủ, mặc kệ là con mồi, hay là đối thủ mạnh, đều có thể bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài rồi rơi vào bẫy rập.
Tô Điềm nhất thời không phản ứng kịp, không biết nên trả lời lại thế nào, đành không nói chuyện nữa.
Đang lúc cô còn mải suy nghĩ, thì xe đã chạy tới trước cửa tiểu khu của cô.
Bảo vệ chưa từng thấy chiếc xe nào tốt như vậy, tự nhiên muốn cản lại một chút, nhưng khi ông ấy bước lên phía trước thì nhìn thấy Tô Điềm ngồi ở ghế phụ nên thuận lợi cho đi.
Chỉ là biểu tình trên mặt có chút nghiền ngẫm.
“Tôi cảm thấy hình như ông ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi.”
Ninh Trạch Ngôn nghiêng đầu nhìn Tô Điềm, thấy thần sắc cô vẫn như thường, có vẻ không để ý lắm.
“Là ai thì cũng sẽ hiểu lầm thôi, đột nhiên có chiếc Rolls-Royce xuất hiện ở tiểu khu lúc đêm khuya, tôi lại còn là loại độc thân nổi tiếng khắp cả tiểu khu này, không bị suy đoán thành bao nuôi là không thể nào.”
“Ồ?” Ninh Trạch Ngôn cười nói, “Tô tiểu thư quá xem nhẹ bản thân rồi, nếu tôi bao nuôi Tô tiểu thư, thì tuyệt đối sẽ không để cô ở chỗ này.”
Dừng xe, tắt máy, tháo đai an toàn, liền mạch lưu loát.
Tô Điềm ngồi yên, hít thở sâu vài hơi, để ngừa bản thân lát nữa xuống xe không nôn ra.
“Ninh tổng quả nhiên am hiểu việc này.”
Ninh Trạch Ngôn nghe thấy giọng điệu tức giận của Tô Điềm, cũng không nói nhiều, thuận tay lấy một hộp xí muội trong cặp tài liệu ra, “Ăn hai viên để áp chế lại đi, hôm nay là tôi đường đột.”
Tô Điềm thật sự khó chịu, cũng không muốn đấu trí với Ninh Trạch Ngôn nữa, hạ giọng nói cảm ơn, sau đó cầm hai viên bỏ vào miệng.
Vị chua của mơ lan tỏa trong miệng, lúc này mới áp chế được vị tanh nồng trong dạ dày, một lát sau cái cảm giác không khoẻ mới dịu đi.
“Ninh tổng, giờ tôi đã về đến nhà rồi, không biết đã có thể nói chuyện chính chưa ạ?” Trong đầu Tô Điềm lúc này như một mớ hồ nhão, cô chính là kiểu người phải dò hỏi tới cùng, nếu cô còn chưa lấy được đáp án, cô có thể sẽ mất ngủ mấy đêm mất.
Ninh Trạch Ngôn không nói gì, chỉ đẩy cửa xuống xe, đi tới bên kia mở cửa xe cho Tô Điềm, vươn tay về phía cô.
Tô Điềm sững sờ, cố gắng tìm chút manh mối trên mặt Ninh Trạch Ngôn, nhưng Ninh Trạch Ngôn vẫn mỉm cười như vậy, độ cong khóe môi hơi nhếch lên, không tìm được bất cứ dấu vết gì hết.
“Tôi đi một đoạn đường xa đưa Tô tiểu thư về nhà, Tô tiểu thư cũng không mời tôi lên lầu uống một ly cà phê à, quả là ý chí sắt đá mà.” Nháy mắt, mặt mày Ninh Trạch Ngôn rũ xuống, thần sắc ủ dột, cứ như Tô Điềm đã làm gì anh vậy.
Lên lầu?? Uống cà phê???
Chuông cảnh báo trong lòng Tô Điềm vang lên, nghĩ tới tỷ lệ cơ hội là 000000000000.1, chẳng lẽ Ninh Trạch Ngôn thật sự “Coi trọng cô” à?
Không đúng, cần phải xóa chữ “Coi trọng” đi.
Loại khả năng này tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn tồn tại, tổng tài người ta đã quen ngủ với các loại minh tinh tuyến một hai ba bốn năm sáu bảy tám rồi, có lẽ thỉnh thoảng muốn nếm thử loại ngây thơ không rành thế sự và dễ dãi của các cô gái.
“Ngại quá, nhà tôi không có cà phê rồi.”
Tô Điềm khẳng định Ninh Trạch Ngôn sẽ nói, “Không có cà phê thì uống trà cũng được.” Vậy thì cô sẽ trả lời “Đừng nói là trà, hôm nay trong nhà bị cắt nước, đến nước sôi để nguội cũng không có mà uống ấy.”
Ai biết được một con người tỉnh táo như Ninh tổng lại không đi theo lẽ thường, “Không sao đâu, tôi đã gọi cơm rồi.”
“Lúc nào vậy?”
“Vừa xong, lúc Tô tiểu thư thất thần ấy.”
“Có phải tôi hết đường từ chối rồi không.”
Lần này độ cong khóe môi Ninh Trạch Ngôn cao hơn một chút, “Đúng vậy, tôi nghĩ nên như vậy.” Mặt ngoài thì cho người ta đường sống, nhưng sau lưng lại chém đinh chặt sắt không cho người ta cự tuyệt.
Tô Điềm đứng đó suy nghĩ một lúc, một cơn gió thoảng qua, lúc này cô mới nhận ra chân mình đã bị đông cứng vì lạnh rồi.
“Vậy nếu Ninh tổng không chê, thì đi thôi, bên ngoài rất lạnh đấy.”
Tô Điềm dẫn Ninh Trạch Ngôn tới tầng bảy, sau khi mở cửa mới nhớ ra tối qua mình ăn cơm hộp xong còn chưa kịp dọn.
Cô ho khan, xấu hổ cắn môi; “Cái đó, nhà bừa bộn quá. Cho tôi năm phút, tôi sẽ dọn sạch sẽ ngay lập tức.”
Ninh Trạch Ngôn đứng ở cạnh, lộ ra một nụ cười tươi nghiền ngẫm.
“Không sao, nửa giờ cũng được, đêm nay tôi có rất nhiều thời gian.”
Anh nhanh chóng quét mắt từ huyền quan tới bố cục trong nhà, phòng bếp nằm ở phía đông đang mở cửa, phòng ngủ ở phía tây, trong phòng khách có một chiếc sô pha màu xanh nước biển, bên trên chất đầy quần áo, không có chỗ trống để ngồi xuống.
Trên bàn trà bày hộp đựng thức ăn nhanh, mấy lon bia rỗng, một chiếc notebook đặt bên cạnh.
Ban đầu Ninh Trạch Ngôn có chút ngạc nhiên, sau lại nhớ tới một số nội dung trong bản báo cáo điều tra mà anh nhận được về Tô Điềm, nụ cười lại gia tăng thêm một chút.
Lúc này Tô Điềm đang ở vùi đầu dọn dẹp, đương nhiên không biết trong lòng Ninh Trạch Ngôn đang xoắn suýt.
“Năm phút là đủ rồi.”
Đầu tiên, Tô Điềm nhanh chóng ôm quần áo trên sô pha vào phòng ngủ, rồi sau đó phân loại rác trên bàn trà cho vào ba túi đựng rác đen khác nhau, bước thứ ba là làm thoáng khí.
Làm xong tất cả những thứ này, Tô Điềm nhìn lên đồng hồ treo trường.
“Bốn phút 37 giây, Tô tiểu thư làm việc rất hiệu quả.”
Tô Điềm ngoài mặt thì cười với anh ta, bảo Ninh Trạch Ngôn lại đây ngồi xuống sô pha, trên mặt thì cười hì hì nhưng trong lòng đã chửi MMP (Đĩ mẹ mày) rồi, vừa rồi còn nói cho mình 30 phút, thế mà vừa quay lưng đi đã bắt đầu tính giờ.
“Ninh tổng lại đây ngồi đi.” Tô Điềm lại gọi một tiếng, phát hiện Ninh Trạch Ngôn đang nhìn chằm chằm vào phòng bếp, cô nhìn theo tầm mắt của Ninh Trạch Ngôn, máy pha cà phê đang kiêu hãnh đứng ở cuối bếp, mà hộp cà phê thì được đặt gọn gàng ở ngay bên cạnh.
Trong lòng Tô Điềm chùng xuống, trong chớp nhoáng, bèn quyết định mặt dày một chút vậy.
“A ——” Âm điệu kéo dài, kèm theo biểu cảm đột nhiên ngộ ra, “Hóa ra trong nhà vẫn còn cà phê à, hai hôm nay tôi bận tới rối tinh rối mù. Thật là ngại quá, Ninh tổng, còn khiến ngài tốn kém đặt cơm hộp.” Cuối cùng thêm vào một chút oan ức.
Hoàn mỹ.
Ninh Trạch Ngôn vốn còn muốn cho Tô Điềm một cái bậc thang để xuống, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cảm của cô, anh lại nổi hứng muốn trêu cô. “Không sao đâu, cũng không tốn mấy, tôi gọi cà phê và một số món tráng miệng của nhà hàng Hà Quý, người quản lý sẽ tự mình đưa tới, cộng với phí dịch vụ tổng cộng hết 1128, có hỗ trợ thanh toán bằng tiền mặt, UnionPay, Alipay và WeChat.”
“Sao anh không tự đi lấy?” Tô Điềm từ khi gặp Ninh Trạch Ngôn vẫn luôn nhịn tới bây giờ, lúc đầu còn ngại thân phận của Ninh Trạch Ngôn, Tô Điềm nói chuyện còn cung kính, sau đó ngồi trên xe Tô Điềm cũng nhịn, nhưng hiện tại hắn đường đường là một tổng tài mà còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của? Hay là muốn cướp bóc một người dân thất nghiệp lang thang?
Ninh Trạch Ngôn nhìn biểu tình của Tô Điềm sắp biến thành bảng màu, trong lòng lại cảm thấy tươi đẹp một cách khó hiểu.
Anh đi tới sô pha tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một quả quýt trong giỏ trái cây trên bàn, bóc ra rồi cho vào miệng, “Tô tiểu thư, tôi nghĩ trò đùa này khá buồn cười đấy.”
Quả quýt rất chua, Ninh Trạch Ngôn chỉ ăn một múi rồi đặt xuống, “Tô tiểu thư, giờ chúng ta có thể nói chuyện chính chưa.”
“Ninh tổng, đã hơn hai tiếng rưỡi kể từ khi chúng ta gặp nhau rồi, tôi vẫn luôn muốn nói vào việc chính, hai tiếng rưỡi, ngài vẫn chưa nói với tôi một chữ nào đâu?”
Ninh Trạch Ngôn nhìn chằm chằm quả quýt anh để lại trên bàn, đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói, “Bởi vì chuyện này rất quan trọng, nên tôi phải xác nhận một chút xem Tô tiểu thư có phải là một người đáng tin cậy hay không.”
Anh ngẩng đầu nhìn Tô Điềm, gạt sự bất cần đời vừa rồi qua một bên, chỉ còn lại dáng vẻ nghiêm túc.
“Vậy kết luận cuối cùng của Ninh tổng là gì?”
“Tô tiểu thư là một người đáng tin cậy, khác thích hợp với chuyện này, cho nên Ngân Thần chúng tôi rất hy vọng có thể hợp tác với Tô tiểu thư.”
“Hợp tác?” Tô Điềm xác định mình không nghe lầm, Ninh Trạch Ngôn nói là “Hợp tác” chứ không phải “Nhậm chức”.
“Tô Điềm ——”
Ninh Trạch Ngôn đột nhiên thay đổi xưng hô, gọi tên cô.
Tô Điềm lộ vẻ bối rối.
Ninh Trạch Ngôn nhăn mặt, “Quýt này chua quá.”