Những người có mặt ở đó ai nấy cơ hồ đều ngây ra, nhất là Ôn Đồng, gần như có muốn cũng không cách nào có được phản ứng gì, chỉ có thể cứng ngắc đứng ngay tại chỗ, người nào người nấy đều giống như bị sét giáng xuống, ngoài cháy trong khét!
Anh sao có thể ở đây chứ! Không phải đang ở trong nước à? Tiếng mưa rơi vừa rồi trong điện thoại là sao hả? Rõ ràng có tiếng mưa kèm tiếng gió mà!
Trong đầu Ôn Đồng hiện giờ đầy câu hỏi nhưng lại không dám quay đầu, lo sợ sau lưng chỉ là ảo giác, là ảo ảnh do cô quá nhớ thương tạo thành mà thôi.
"Đồng Đồng." Cận Tây Trầm gọi.
Giọng của anh trầm ấm, giống như tiếng violin chậm rãi, réo ra réo rắt, hơn nữa lúc thốt ra hai từ đó, đích thực là một loại xuân dược cực mạnh, khiến người mềm yếu rã rời!
Đừng run, đừng run! Cho dù anh có dùng âm thanh hấp dẫn như vậy gọi mày, cũng phải duy trì bình tĩnh!
.........
Vốn dĩ không có tác dụng, Ôn Đồng nhanh chóng thầm hít thật sâu muốn nghĩ tới chuyện bi thương nhất, nhưng vẫn như cũ không cách nào bình tĩnh lại, lại thêm tay anh hiện giờ đang khoác trên vai cô.
Cận Tây Trâm hơi khom lưng: "Cháu cứu người đấy à, còn nói không lừa chú."
Độ ấm trên vai cùng hơi thở ấm nóng, tựa ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, nháy mắt thiêu rụi toàn bộ ý thức của cô.
Lực chú ý hoàn toàn ngưng tụ tại một điểm trên vai ấy, còn có phần da thịt nơi cổ kia, bất luận là nơi nào tiếp xúc với anh.
Thịch thịch thịch......
Gần quá.........
Kể từ hai năm trước đã không gần hề tựa gần nhau đến thế......
"Tại sao?" Anh đè thấp giọng nói, giống như dụ dỗ: "Hả?"
"............." Mặt Ôn Đồng đã đỏ bừng, từ góc độ của Cận Tây Trầm hoàn toàn có thể trông thấy da thịt nơi cổ áo cô cũng đỏ lựng, không tự chủ được cọ cọ ngón tay.
Vấn đề này quả thực là làm khó người quá, Ôn Đồng nghĩ hết nửa ngày cũng không tìm được câu trả lời thích hợp, còn có chuyện gì càng khiến người ta muốn khóc không ra nước mắt hơn là nói dối mà bị bẽ mặt ngay tại hiện trường không đây!
Thành thật suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn né tránh ánh mắt anh. Cúi đầu xoắn xoắn tay, nói: "Chuyện này ấy mà..............nói ra dài dòng lắm, một hai câu không thể giải thích rõ được, trở về cháu sẽ nói tỷ mỷ với chú."
Ôn Đồng còn chưa kịp xoay người thì cổ tay đã bị tóm lấy.
Cô chỉ cảm thấy cả người bị kéo một cái thật mạnh, ngay sau đó rơi vào một vòm ngực rộng lớn. Eo bị người ta lập tức giữ chặt, dán sát trong lòng. Cằm bị siết rồi nhấc lên, một giây sau, cô mắt mở trừng trừng nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt càng lúc càng gần, mãi tới khi hai cánh môi mềm mại ấm nóng rơi trên môi mình.
Một loạt động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, không có lấy một chút dư thừa nào.
Hàm răng đang khép bị cạy mở, đầu lưỡi nhanh chóng bị cuốn lấy, đầu lưỡi Cận Tây Trầm ở trong khoang miệng cô trằn trọc mút mát hết lần này đến lần khác.
Ôn Đồng cảm thấy trong đầu bừng sáng, như thể trải qua một chuỗi trái phá oanh tạc cực lớn, toàn bộ đều ánh lên, để lại một khoảng trống rỗng.
Đầu lưỡi trong miệng đánh thẳng một mạch, càn quét công thành chiếm đất, mang theo sức mạnh không cho phép nghi ngờ.
Ôn Đồng không thể không nâng cằm, tay chân như thể run rẩy, lại rất nhanh hoàn toàn không chút tự chủ mà mềm nhũn, tay chân toàn bộ đều bám lấy Cận Tây Trầm, lưng được anh mạnh mẽ nâng lên, giữ chặt gáy đón nhận nụ hôn mạnh mẽ của anh.
Cô đối với việc này không chút kinh nghiệm, cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, hoàn toàn xa lạ. Không giống như lần đầu tiên gặp động đất, xả súng hay là cảm giác rung động khi tận mắt chứng kiến một voi con sơ sinh ra đời, loại cảm giác này không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả.
Đại não trong nháy mắt rơi vào trạng thái tê liệt, Ôn Đồng hoa mắt choáng váng không có bất kỳ nhận thức nào.
Qua một lúc lâu mới phát hiện mình đã bị anh ép sát vào lòng, cổ tay bị giữ chặt, tinh tế vuốt ve mỗi một tấc da thịt, những nơi ấy tất cả đều trở nên kích động, đấy là khoái cảm tới run rẩy. Mãi tới khi toàn thân hổn hển không thở nổi, anh mới hơi thả lỏng ra.
Ôn Đồng cả người mềm oặt, hai chân hai tay toàn thân đều không chút sức lực, lại được anh tiện tay ôm vào lòng.
Giọng nói anh vẫn trầm thấp dụ hoặc: "Đồng Đồng, điều chỉnh hô hấp."
Ôn Đồng ngay cả chút hơi sức để gật đầu cũng không có, nghe lời anh hít thở, tay anh đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt để cô dễ thở, vẫn như trong ký ức, dáng vẻ tuấn tú mang theo một chút dịu dàng.
"Chú..........đang làm gì vậy?" Ôn Đồng khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói, chật vật hỏi.
"Anh đang hôn em." Cận Tây Trầm nói.
"...........Vì sao?" Ôn Đồng hỏi lại lần nữa,ý nghĩa rất rõ ràng mà, cô hỏi vì sao, anh lại đột nhiên hôn cô!
"Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, Đồng Đồng." Cận Tây Trầm thở dài một tiếng.
"Anh lớn hơn em chín tuổi, không đợi được, anh cũng không muốn đợi nữa." Cận Tây Trầm nhấc tay, cẩn thận vuốt ve khóe mắt cô, ngữ khí trầm thầm có thể khiến người ta cam nguyện đắm chìm vào đó.
"Hả?"
"Có một vài lời anh muốn đợi em lớn hơn một chút mới nói, nhưng em lại chậm chạp không hiểu, anh chỉ đành trước hết dùng hành động để nói với em. Anh thích em, muốn hôn em, muốn ở cùng em, làm tất cả mọi việc mà em thích." Cận Tây Trầm ngừng lại, trong ánh mắt thế nhưng lại có một chút căng thẳng trước nay chưa bao giờ thấy: "Anh cảm thấy, em hẳn là cũng thích anh."
"Chú.....vừa rồi nói là........chú thích..cháu?"
Ôn Đồng hoàn toàn ngây ra, anh thích cô sao? Hơn nữa hình như còn là thích rất nhiều năm? Không được, tin này quá shock rồi! Cô phải tỉnh táo lại!
Người trước mắt dung mạo anh tuấn, khí chất thanh thoát, có ngũ quan mà cô nhìn cả trăm lần cũng không ghét nổi, giọng nói của vô cùng dịu dàng, hiện giờ đang rất mực thâm tình bày tỏ với cô?
"Phải, anh thích em. Anh đã từng nói, anh chưa bao giờ sợ sinh ly tử biệt, mãi tới khi anh gặp em. Nếu có thể, anh sẽ không để em chịu một chút thương tổn, như vậy, em có đồng ý ở cùng anh không?" Cận Tây Trầm nói.
Toàn thân Ôn Đồng chấn động, cuối cùng đã có chút tỉnh táo.
Một khắc sau liền trợn tròn mắt nhìn anh, giống như nhìn thấy chiếc bánh ngậm vàng từ trên trời rơi xuống. Qua một hồi không biết là bao lâu, vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Chuyện đó........chú không phải nghiêm túc đó chứ."
Cận Tây Trầm hạ tầm mắt nhìn cô: "Em thấy có giống đang nói đùa không?"
Ôn Đồng phảng phất trong nháy mắt rơi vào một vòng tròn may mắn, những chuyện may mắn đều ập tới cô, nhãn mạo kim tinh cũng là kim tinh may mắn.
Đôi mắt chăm chăm nhìn anh, ánh mắt không nỡ dịch chuyển lấy nửa phần, từ trong đôi mắt tìm thấy đáp án, cô ngẩng đầu, trong đôi mắt trầm tĩnh kia chỉ trông thấy vẻ hoảng hốt của chính mình.
Hai tay thả xuống bất giác níu vạt áo anh, dường như muốn kéo anh qua, dán đến gần trái tim anh, tìm kiếm đáp án.
Một giây sau, giọng anh chậm rãi trầm thấp: "Vốn muốn đợi sau khi về nước, đợi anh giải quyết tất cả mọi việc rồi mới nói với em, kết quả nhất thời không nhẫn nhịn được. Nhưng mà nghĩ lại, đúng lúc trước mắt có gió mưa gai góc gì, tóm lại có anh ở đây sẽ không có bất kỳ điều gì đáng để em phải chịu tổn thương, nếu như em muốn, chúng ta có thể tới bất kỳ nơi nào em thích để sống, em thấy được không, Đồng Đồng?"
Hai từ cuối cùng anh nhả chữ rõ ràng, nhưng lại uyển chuyển kiều diễm biết bao, tựa như lời tỏ tình đẹp nhất, những điều này rất trân quý!
Ôn Đồng chậm chạp từng chữ từng chữ mở miệng, như thể sợ kinh động đến giấc mơ đẹp chẳng dễ gì có được, dáng vẻ cẩn cẩn thận thận, trái tim đập thình thịch mãnh liệt, âm thanh vụn vỡ: "Anh.....thật sự, thích em sao?"
Một giây sau thế nhưng lại tự mình bắt đầu phủ định: "..........Đúng thật, vì sao anh lại thích em chứ?"
Cận Tây Trầm nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp đến độ không ngờ: "Anh có một cô bé tự mình nuôi lớn, nhiệt tình tùy tiện lại chân thành thiện lương, cho dù bị vứt bỏ thì trong lòng cũng chưa bao giờ có hận ý, được cưng chiều thì vẫn hiểu chuyện như lúc nhỏ. Anh đợi cô ấy lâu như vậy, đợi cô ấy từ từ lớn lên, em nói anh vì sao thích cô ấy ư?"
Cô không biết, chuyện xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến độ cô cực kỳ muốn khóc.
Cảm giác này giống như cô mắc bệnh nan y, vẫn luôn biết mình không cách chữa trị, tuyệt vọng tiến hành vô số phương pháp cứu chữa không hiệu quả, nhưng không cách nào ngăn chặn bước chân cái chết đang đến gần.
Nhưng bất ngờ có một ngày, thuốc đặc trị từ trên trời rơi xuống, nói với bạn rằng thuốc này cứu được bạn, hơn nữa tuyệt đối có tác dụng, uống vào lập tức có thể mạnh khỏe nhảy nhót.
Loại cảm giác này quá không chân thật, người cho tới bây giờ vẫn luôn ngưỡng vọng đột nhiên xuất hiện trước mặt, mang theo nụ cười khe khẽ ấm áp, nói với mình rằng anh ấy thích cô, còn đã thích rất lâu rồi.
Vào khoảnh khắc ấy, Ôn Đồng cảm thấy những đợi chờ cùng ủy khuất trước đó của mình đều đáng giá cả, thậm chí ngay cả cơn đau nhức tiềm tàng nơi đầu gối cũng ngọt ngào như mật.
Cô trước giờ là người không thích khóc, nhưng thời khắc này lại không kiềm chế được, trước mắt trở nên có chút mơ hồ, hỗn loạn đưa tay lau nước mắt, đột nhiên bắt được một chút dấu vết trong lời nói của anh, bất ngờ "A" lên một tiếng.
"Sao vậy?" Cận Tây Trầm hỏi.
Ôn Đồng thả tay áo anh, ngước mặt nhìn anh: "Anh nói, anh chờ em rất lâu rồi đúng không?"
Anh nhấc tay lau vệt nước mắt nơi khóe mắt cho cô, ngữ khí vẫn dịu dàng như trước: "Đúng."
Cho dù đã có đáp án khẳng định như vậy của anh, Ôn Đồng vẫn cảm thấy khó mà tin được, há miệng hết nửa ngày nói không nên lời, hết lần này đến lần khác vẫn hỏi đi hỏi lại: "Vì sao chứ?"
Cảm giác này quá giống với sự việc cầu mà không được, rất lâu rất lâu, lâu đến mức bản thân đã không biết hi vọng là gì, nhưng đột nhiên có một ngày nó rơi xuống người bạn, bất kỳ ai cũng cảm thấy kỳ diệu hỏi đi hỏi lại, vì sao.
Ôn Đồng thấy mình phản ứng như vậy rất bình thường, Cận Tây Trầm cũng rất kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì em đáng để anh chờ đợi, hơn nữa, quãng thời gian chờ em trưởng thành rất tuyệt vời. Anh có thể tự tay dạy bảo em mọi việc, sau đó nhìn em từng chút từng chút trưởng thành."
An tâm một chút, nghĩ nghĩ rồi Ôn Đồng vẫn thành thật nói với anh: "Nhưng mà em có rất nhiều khuyết điểm đấy, tỷ như em uống rượu, em lén lút chạy đi chơi thể thao mạo hiểm, em còn đánh nhau với người khác, anh đều có thể nhịn sao? Còn có lỡ như sau này có người nói anh cùng với cháu gái của mình *, vậy anh làm thế nào đây? Lỡ như anh một ngày nào đó hối hận thì em phải làm thế nào, còn nữa........."
Tất cả thấp thỏm lo âu đều bởi vì một nụ hôn không chút dự báo mà gián đoạn, răng môi triền miên thật lâu, Cận Tây Trầm lần nữa buông cô ra, đầu lưỡi nhẹ liếm khóe môi cô: "Em có thể làm bất kỳ việc gì em thích, anh sẽ ở cạnh em."
Ôn Đồng ôm ngực thở dốc: "Thế nếu em sợ sấm sét, sợ tối quấn lấy anh mà ngủ?"
"Chúng ta ở với nhau, ngủ cùng cũng là chuyện đương nhiên." Cận Tây Trầm nói.
"............" Cô sao lại cảm thấy từ "ngủ" này, cùng với "ngủ" mà cô nói không giống nhau nhỉ......
"Thế nếu em cố tình gây sự, không nghe lời?" Ôn Đồng hỏi.
"Đây là đặc quyền của em." Cận Tây Trầm lại nói.
Ôn Đồng hé miệng, hết nửa ngày lại nghe Cận Tây Trầm hỏi: "Còn muốn tiếp tục hỏi không?"
"Không hỏi nữa." Ôn Đồng nói.
Anh thấp giọng cười khẽ một tiếng, lung tung vò đầu cô mấy cái: "Mấy việc mà em nói kia rõ ràng đều là chuyện anh nên lo lắng, em chỉ cần khỏe mạnh, an tâm được anh yêu chiều là được." Nói rồi thái dương anh kề sát với cô, ngữ khí càng trầm thấp: "Cho tới bây giờ, em liệu có phải nên nói cho anh biết, vì sao lại gạt anh?"
Ôn Đồng yên lặng một lúc lâu, thầm nghĩ sao anh còn nhớ vậy: "Em không phải sợ anh.....tức giận sao....."
Tay anh rất không quy củ vuốt ve lưng Ôn Đồng, có lẽ là huyệt vị, cũng có lẽ là không biết nơi nào, dù sao anh nhẹ nhàng ấn một cái, cả người xụi lơ như thể mất hết sức lực, anh cười bên tai cô: "Mẫn cảm đến vậy?"
Ôn Đồng sợ hãi, vội vàng níu lấy tay anh, ngăn cho anh tiếp tục hành hung: "Bình tĩnh đi chú Cận, đang ở ngoài đó! Sau lưng còn có biết bao nhiêu người kìa, còn có một Uông Dịch Thiến chờ bóp chết em bất kỳ lúc nào, anh bình tĩnh coi!"
Cận Tây Trầm quả nhiên buông cô ra, ý cười nơi khóe môi không hề biến mất, ánh mắt nhìn cô vẫn một mực chứa đựng vẻ yêu chiều vô hạn, khiến cô gần như đứng không vững.
Từ năm mười hai tuổi gặp được Cận Tây Trầm, trái tim Ôn Đồng vẫn luôn ở chỗ anh, sáu năm qua, cô không thời khắc nào không hi vọng anh có thể thích mình. Bắt gặp bất kỳ chuyện gì dù không liên quan vẫn liên tưởng đến anh vẫn có thể liên hệ với anh.
Mưa nhỏ mùa thu tí tách tí tách, tuyết động ngày đông dày nặng nề, hoa đào mùa xuân nở rộ, còn có ve kêu ngày hạ, tất cả đều chứa đựng tình yêu đối với Cận Tây Trầm.
Cuối cùng, giấc mơ này đã trở thành hiện thực, sáu năm ghi nhớ khắc sâu tận đáy lòng, những ký ức ấy vẫn vô cùng mới mẻ.
Ôn Đồng thấy mình rất may mắn, ngay cả nhiều lần bị vứt bỏ cũng cảm thấy may mắn vô cùng, bởi vì bị bỏ rơi, cô mới có cơ hội gặp Cận Tây Trầm, có thể lúc ông trời đóng cánh cửa lớn này với bạn thì cũng sẽ mở cho bạn một ô cửa sổ khác.
Nếu như cô thật sự không thuốc chữa trị, vậy thì cũng không sao, ít nhất cuộc đời này đã có được điều mình muốn nhất, thế là đủ rồi!
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên có chút muốn khóc, gần như là giây tiếp theo, cô đã xông vào lồng ngực đã rất lâu không gặp kia, vùi sâu vào đấy.
Cảm giác này giống như chìm vào đáy biển, xung quanh đều tối âm u, bất ngờ xa xa có một con thuyền, ánh đèn chiếu vào mắt, vớt lên, còn cho bạn một chiếc giường mềm mại, một ly nước ấm.
Cận Tây Trầm, Cận Tây Trầm.
Ôn Đồng thầm lặp đi lặp lại cái tên này trong lòng, cảm thấy trái tim mình ngập tràn may mắn.