Phải rời đi rồi, nơi cô đã sinh sống suốt 15 năm.
Ôn Hinh quay đầu liếc nhìn ngôi nhà gần như cũ nát, hoa cỏ ba Ôn trồng sớm đã chết khô, đồ vật của Anna cũng hư hỏng nhiều, hiện giờ thứ duy nhất còn lại chính là căn nhà trống này mà thôi.
Thế nhưng bây giờ lại sắp rời đi.
Trong lòng cô không khỏi có chút không đành, nhưng nếu như đây là con đường bản thân đã lựa chọn thì không được phép hối hận, có xui xẻo đi chăng nữa cũng sẽ không tệ hơn là đi làm **, hay là chờ chết.
Nghĩ tới đây, Ôn Hinh nhẹ thở ra một hơi, kiên định theo sau Ôn Đồng, từng bước từng bước rời xa căn nhà chứa đựng bao ký ức của cô.
Từ nay về sau, cô chỉ có thể nương nhờ vào người trước mặt này thôi, rõ ràng chị ấy cũng chỉ là bờ vai gầy yếu mảnh khảnh như vậy, nhưng lại mạnh mẽ muốn che chở cho cô.
Không biết lượng sức ư? Ôn Hinh không nghĩ như vậy, cô chung quy cảm thấy trên người Ôn Đồng có một loại sức mạnh to lớn vô cùng.
Sức mạnh này không liên quan gì đến vóc dáng bên ngoài, cũng như không dính dáng gì đến cách nói chuyện, đây chỉ là một loại cảm giác, một cảm giác không cách nào có thể xem nhẹ.
Có lẽ, có người sinh ra đã có sẵn khí thế mạnh mẽ to lớn không gì sánh được như vậy.
**
Ôn Đồng đi trước, dùng tay vỗ vỗ vào má, cố gắng nặn ra một nụ cười, bước về phía Cận Tây Trầm.
Ôn Hinh dường như cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh chiếc xe ấy, mặc dù chỉ đứng rất tùy tiện nhưng phong cảnh nơi đó lại dường như trở nên khác biệt.
Dáng người phong độ cao ráo, cô muốn dùng toàn bộ những danh từ mà mình biết để miêu tả phong thái của người này, nhưng phát hiện tất cả đều không toát được hết ý.
Mà cái người tuấn tú vô cùng ấy hiện giờ đang đi về phía các cô, một tay nhận hành lý trong tay Ôn Đồng, một tay xoa đầu chị ấy.
"Mệt sao?" Cận Tây Trầm hỏi.
Ôn Đồng lắc lắc đầu, quay người kéo Ôn Hinh lại gần: "Ôn Hinh, em họ của em. Dì mất rồi, sau này em muốn chăm sóc em ấy, dẫn em ấy về thành phố Thanh Giang được không anh?"
"Em quyết định đi." Cận Tây Trầm đáp.
Kế đó, anh ngẩng về phía Ôn Hinh gật đầu cười nhẹ, gương mặt xuất chúng nhường ấy, phong độ không gì so sánh được ấy, trong nháy mắt cô cuối cùng đã hiểu vì sao.
Khí chất trên người chị họ cô rất giống, rất giống người này! Điều này có thể giải thích vì sao từng cái nhấc tay đưa chân của chị cũng đều toát lên vẻ tự tin.
Sự tương đồng ấy có thể thấy được rõ ràng, chỉ là khí chất của người này không phải là khiến người ta "cảm thấy", mà là tự bản thân bẩm sinh đã sở hữu khí thế mạnh mẽ.
"Anh rể phải không ạ?" Ôn Hinh chạy lên trước, đứng đối diện anh đánh giá một lượt.
Cận Tây Trầm sững người, hiển nhiên là đối với cách xưng hô này cảm thấy sướng rơn, ngay cả ý cười nơi khóe môi cũng nhiều hơn một chút.
"Chuyện này còn phải xem biểu hiện đã, nói ra chắc em không tin, anh ấy hiện giờ ngày ngày đều đang cẩn cẩn thận thận, lo lắng chị sẽ không cần anh ấy đấy." Ôn Đồng ôm vai Ôn Hinh, nghiêm túc nói.
Ôn Hinh kinh ngạc: "Hả?"
Thế nhưng Cận Tây Trầm lại hết sức trịnh trọng gật đầu: "Phải phải, anh ngày ngày đều phải xin em, ngàn vạn lần đừng bỏ anh."
Chuyện gì thế này? Nếu cho cô một người đàn ông tuấn tú như vậy, cô hưng phấn còn không kịp, còn có thể không cần ư? Chị họ cô không phải nghiêm túc chứ.
Rõ ràng Ôn Hinh vẫn còn quá trẻ, không biết hai người này một thì giả vờ giả vịt ra vẻ đáng thương vô cùng, một người thì bày ra vẻ nghiêm túc.
Tưởng thật là thua ngay đấy.
**
Nhiệm vụ của Cận Tây Trầm ở Kenya vẫn đang trong giai đoạn kết thúc, tiếp theo sẽ khởi hành sang Ethiopia sắp xếp công việc cuối cùng, thời gian gấp rút, không cách nào phân tâm bố trí cho Ôn Hinh về nước, vì vậy Ôn Đồng liền đề nghị dẫn Ôn Hinh theo, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi thì cùng nhau về nước.
Lúc hỏi ý kiến Cận Tây Trầm, anh vẫn trả lời như vầy: "Em quyết định là được."
Ôn Đồng cười ha ha, quay đầu nói với Ôn Hinh ngồi ở phía sau: "Sao rồi, ngồi máy bay mấy tiếng em mệt không?"
Ôn Hinh lắc đầu: "Không mệt, không ngờ Kenya trông như thế này, hình như rất nghèo chị nhỉ."
"Cho nên rất nhiều người ở đây đợi chúng ta đến giúp đỡ......." Xe đột ngột dừng lại, Ôn Đồng nghi hoặc quay đầu nhìn.
Xe lại hỏng rồi?
Kết quả vừa liếc mắt nhìn thì đã thấy Cận Tây Trầm nét mặt nghiêm túc đẩy cửa, nhanh nhẹn bước xuống xe.
Lúc này Ôn Hinh cũng bật thét lên: "Á! Một người phụ nữ! Không lẽ anh rể đụng trúng người ta rồi!"
Không thể nào, xe không phanh gấp, nếu như đụng người thì hẳn là không thể chậm rãi dừng lại như vậy. Ôn Đồng suy nghĩ, nhưng cơ thể còn phản ứng nhanh hơn, xách hộp cấp cứu chạy về phía Cận Tây Trầm.
Cô gái nằm mê man trên đất, nghiêm túc mà nói là một cô gái rất đẹp, tóc đen da vàng, điển hình của người châu Á.
Gương mặt nhỏ bằng bàn tay, diện mạo tinh tế, sống mũi cao thẳng, ngoại trừ cánh môi không chút huyết sắc ra thì thật sự là một mỹ nữ rất đẹp, so với Uông Dịch Thiến thì còn đẹp hơn gấp nhiều lần.
Cho dù hiện giờ cô ấy nằm bất tỉnh trên con đường đầy bụi đất nhưng vẫn không nhiễm bụi trần, hay có thể nói, đây là một nét đẹp theo chiều hướng Lâm Đại Ngọc.
Ôn Đồng không khỏi thầm khen, đặt hộp thuốc xuống hỏi: "Tình trạng cô ấy sao vậy?"
"Không có vết thương bên ngoài, nguyên nhân hôn mê tạm thời còn chưa rõ." Cận Tây Trầm đáp, động tác kiểm tra rất nhanh, nhưng sắc mặt trái lại có chút cứng ngắc, thậm chí trong một khắc, Ôn Đồng còn có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc thoáng lóe lên trong mắt anh.
"Anh biết cô ấy?" Ôn Đồng hỏi.
"Đi thôi, trước đưa về rồi lại nói." Cận Tây Trầm không trả lời, chỉ ôm cô gái đang bất tỉnh đứng dậy rồi liền lập tức trở về.
Xe lao như bay về căn cứ, cho dù không cần liếc nhìn, Ôn Đồng cũng biết phía sau bụi bốc lên mù mịt.
Định lực rất cao của Cận Tây Trầm vào thời khắc này xuất hiện vết nứt, anh rất gấp, điều này có thể nhìn ra được.
Nhịn xuống cảm giác muốn quay ra sau quan sát, cũng kiên quyết không lên tiếng hỏi về thân phận cô gái, nhưng trực giác nói cho cô biết, người này có quan hệ rất mật thiết với Cận Tây Trầm.
Cô không lên tiếng nhưng Ôn Hinh trái lại lại nhịn không được: "Cô gái này đẹp ghê, đẹp nhất trong tất cả những người em từng gặp."
"Đúng vậy, Cận Tây Trầm anh lái nhanh hơn đi, chết thì tiếc lắm đấy." Ôn Đồng cũng cười.
Cảm giác bàn tay siết vô lăng của Cận Tây Trầm nháy mắt cứng đờ, nhưng còn chưa đợi cô nhìn rõ thì đã thả ra, xe dừng lại.
Cận Tây Trầm đẩy cửa xe, Tiểu Hầu và Nhị Triều vừa thấy Cận Tây Trầm tức tốc xuống xe như vậy thì liền biết có chuyện không ổn rồi, vì thế vội vàng chạy đến.
"Mang qua đây." Cận Tây Trầm nói.
Ba chữ lời ít ý nhiều, nhưng hai người dường như ngay lập tức liền hiểu rõ, nhanh nhẹn tìm một băng ca, nâng cô gái đi về phía lều bạt bình thường vẫn xem bệnh.
"Nè nè nè Nhị Triều, cậu thử đoán xem người này là ai vậy? Mình thấy lão đại có phần gấp gáp, người đẹp này lẽ nào là người yêu cũ ư, lão đại ngàn dặm truy phu, thật sự rất lãng mạn nhen!" Tiểu Hầu không ngừng chí cha chí chách, nói xong rồi lại tự mình phủ nhận từng cái từng cái một.
"Không giống không giống, lão đại ở đây lâu như vậy, muốn đến thì đã đến từ sớm rồi, Tiểu Đồng Đồng nói anh ấy uống trà nuôi chim trồng hoa, mình mà là con gái thì mình cũng chả thèm thích, lẽ nào các cô gái bây giờ lại có sở thích lạ lùng đến vậy, đi thích loại người nhàm chán vô vị như lão đại?"
Cũng mặc kệ Nhị Triều có quan tâm mình nói gì hay không, Tiểu Hầu vẫn cứ nói tiếp, mãi đến khi lều bạt bị xốc lên.
"Ra ngoài hết đi." Cận Tây Trầm nói.
Trong khoảnh khắc căn lều trước mặt bị thả xuống, Tiểu Hầu hoàn toàn bùng phát: "Nhất định là vậy! Lão đại chẩn bệnh cho người ta có bao giờ đóng cửa đâu! Vẫn luôn để chúng ta ở cạnh nghe ngóng học tập được càng nhiều càng tốt, vậy mà bây giờ lại đóng cửa lều ngay trước mặt tụi mình, nhất định là có nội tình!"
Tiểu Hầu vô cùng khẳng định, ngay cả Nhị Triệu trước giờ nghiêm túc cũng gật đầu: "Ừm."
"Tiểu Đồng Đồng ơi, em có biết cô gái lão đại vừa đưa về không? Liệu có phải là bạn gái của lão đại?" Tiểu Hầu tò mò hỏi.
"Em không biết đâu." Ôn Đồng đáp.
Hiện tại Tiểu Hầu vẫn không biết chuyện Cận Tây Trầm thổ lộ với cô, để bảo vệ thế giới quan của Tiểu Hầu, Ôn Đồng cũng không định nói cho anh chàng biết sự thật.
Rất nhanh, Cận Tây Trầm đã từ bên trong đi ra, nét mặt không chút thay đổi, nhưng Ôn Đồng cảm thấy dường như có gì khang khác.
Tựa như vào một buổi sáng nọ, bí mật che giấu nhiều năm đột nhiên bị người ta phát hiện, lộ ra một chút manh mối, nét mặt nghiêm trọng căng thẳng khác hẳn vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh thường ngày.
"Em có thể hỏi cô ấy là ai không?" Ôn Đồng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng vấn đề này.
Cô không phải người hay ghen, cho dù trước đây Cận Tây Trầm từng thích ai đi nữa thì đó cũng đều đã là quá khứ rồi. Dù gì Cận Tây Trầm mới vừa hứa hẹn một đời với cô, những chuyện như mây khói kia cũng nên theo gió mà bay.
Về chuyện cô hỏi, ngoại trừ cảm thấy tò mò thì chính là để ý đến thân phận của cô gái ấy, dù sao ngất xỉu ở Kenya, rõ ràng là vì Cận Tây Trầm mà đến.
Cận Tây Trầm không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn cô, môi mím thành một đường, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống. Mạch máu nơi thái dương cũng nổi lên, thậm chí còn thấy được nó đang nhảy thình thịch, rất rõ ràng, anh đang kiềm nén việc gì đó.
Ôn Đồng biết có thể anh không muốn nói, vì vậy liền lên tiếng: "Nếu anh không muốn nói thì không...."
"Cô ấy tên Khương Lệ, là bệnh nhân đầu tiên sau khi anh làm bác sĩ, còn những chuyện khác không quan trọng. Chuyện không liên quan đến em, đừng nghe Tiểu Hầu nói bậy nói bạ, anh không thích." Cận Tây Trầm nói về thân phận của cô gái, những việc khác thì lấp lửng.
Trên mặt anh không còn vẻ bình thản cũng như nét dịu dàng dung túng thường ngày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, thậm chí còn toát lên đôi chút phòng bị khó diễn đạt thành lời cùng như có điều suy nghĩ.
Anh không thích? Đừng nghe lời bậy bạ? Mấy lời này..........là vì cô gái ấy ư?
Hai người cứ giằng co như vậy, đứng trước căn cứ người đến người đi, trên mặt đất hơi nóng hầm hập như thiêu như đốt nhưng Ôn Đồng lại chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ chân xông thẳng lên, lạnh đến nỗi lòng bàn chân cô cũng bắt đầu phát run.
"Ừm." Ôn Đồng đáp một tiếng, quay đầu định rời đi.
Kết quả còn chưa đi được hai bước thì đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo vào trong ngực, cơ thể Ôn Đồng cứng đờ, nháy mắt không kịp phản ứng.
"Em không tin anh?" Cận Tây Trầm hỏi.
"Không, em tin anh." Ôn Đồng đáp.
"Nhưng nét mặt của em lại cho thấy em rất để ý đến quan hệ giữa anh và Khương Lệ, em cảm thấy giữa anh và cô ấy là tình cũ khó quên, cảm thấy anh sau khi gặp cô ấy thì thay đổi, có phải không?" Cận Tây Trầm cười khổ.
"............Rõ ràng đến thế sao?" Ôn Đồng sờ sờ má.
Cận Tây Trầm cúi đầu nhìn Ôn Đồng ở trong lòng, cười nói: "Thì ra bạn gái của anh khi ghen có dáng vẻ thế này, rất dễ thương. Anh thích bộ dạng vì anh mà ghen này của em, khiến anh cảm thấy em cả đời này cũng chẳng thể nào rời xa anh."
"Nhưng anh nói chuyện không liên quan đến em, bảo em đừng nghe bậy bạ, bạn trai của em cùng một cô gái ở chung trong một căn lều, còn không cho em hỏi, bộ không quá đáng sao không quá đáng hả không quá đáng ư?" Ôn Đồng học theo ngữ điệu của Lâm Tu Trúc, tức giận nói.
Không ngờ ý cười của Cận Tây Trầm càng sâu, trực tiếp dùng hai ngón tay nâng cằm cô, nghiêm túc nói: "Anh cam đoan với em, cả đời này sẽ chỉ có tình cảm với một mình em, nhưng chuyện của Khương Lệ, anh hi vọng em đừng nghe ngóng, cũng hi vọng em đừng hỏi thân phận của cô ấy, tin tưởng anh, ngoan."