• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

Chuyện này thật sự chính là kế hoạch của hai tuần sắp tới, Đại Mông đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho mong muốn trốn đi của cô, chỉ chờ cô giải quyết xong mối quan hệ với Cận Tây Trầm là lên đường.

Tơ tình ngàn dặm quanh co, có được chẳng dễ dàng gì, mà muốn cắt đứt cũng không đơn giản như thế, bởi vì nó thật sự không phải là sợi tơ, không thể một dao cắt đứt gọn gàng. Nó là sợi tơ nối kết trái tim của hai con người, ăn sâu vào xương cốt, sâu vào máu thịt, nhất định phải chặt đứt từ chính trong cốt tủy.

Thời gian rất eo hẹp, ít ỏi đến độ Ôn Đồng thậm chí không dư dả thời gian để mà bi thương, trong đầu đều là làm thế nào để Cận Tây Trầm tin cô đã thật sự thay lòng đổi dạ.

Lâm Tu Trúc ngẩng lên, đôi mắt lạnh lùng trừng cô: "Cháu nghĩ Cận Tây Trầm là ai? Bảo thay lòng là thằng đó tin cháu đã thay đổi thật rồi? Cho dù có tin thì cháu nghĩ nó sẽ dễ dàng để cháu đi?"

Ôn Đồng cúi đầu: "Cho nên cháu mới cần chú giúp cháu."

"Ý là sao?" Lâm Tu Trúc nheo mắt, quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm của Ôn Đồng.

"Cháu biết Cận Tây Trầm không phải người dễ gạt như vậy, cũng không dễ dàng gì để cháu rời đi. Với sự thần thông quảng đại của mình, rất nhanh anh ấy sẽ biết cháu đang diễn kịch, còn tra được bệnh tình của cháu. Cho nên cháu muốn chú tìm người, tung cho họ tin tức Cận Tây Trầm và cháu gái của mình ở bên nhau, mà người cháu gái này chính là Win – tuyển thủ thể thao mạo hiểm chuyên nghiệp trước đây. Lời đồn đáng sợ, truyền tới trong trường nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cháu, Cận Tây Trầm sẽ không thể không lo lắng."

"Cháu thật ích kỷ." Lâm Tu Trúc cười lạnh.

"Cháu không còn lựa chọn."

Ôn Đồng ngẩng đầu, nghĩ cô liệu có phải khóc thật ghê gớm để khiến Lâm Tu Trúc cảm động, cô chưa bao giờ khóc, nếu làm vậy thật sự sẽ rất có hiệu quả kích thích.

Thực ra, hiện giờ khóc lóc với cô mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, cho dù là người kiên cường cách mấy đi nữa, nếu nghe thấy mình chỉ còn sống được một năm thì khóc sẽ chẳng là việc khó.

"Thế cháu có từng nghĩ qua, lỡ như Cận Tây Trầm thật sự tin tưởng, từ nay về sau tên đó có lẽ sẽ rất hận cháu, không nhớ cháu nữa. Nó sẽ tìm một người rất rất tốt, kết hôn sinh con. Ngày giỗ của cháu nó không biết, cuộc đời của nó cũng sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với cháu, cháu có từng suy nghĩ qua chưa?" Lâm Tu Trúc thản nhiên nói.

.............

Ôn Đồng siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi, lời của cái người Lâm Tu Trúc này đơn giản nhưng lại từng chữ từng chữ thấu tim.

"Nếu thật sự như vậy, cháu rất yên tâm. Thực ra cháu muốn nhờ chú, sau khi cháu đi rồi thì chăm sóc Cận Tây Trầm thật tốt, nhưng rồi cháu lại nghĩ, dường như trước giờ đều là anh ấy chăm sóc cho cháu. Loại cảm giác này thật sự rất đáng xấu hổ, chú nói có đúng không?" Ôn Đồng cười.

Một lúc lâu sau, Lâm Tu Trúc lên tiếng: "Thật sự đáng giá ư?"

Đáng giá sao?

Đáng chứ, chỉ cần có thể khiến Cận Tây Trầm sống tốt thì rất đáng giá.

Mấy ngày nay kể từ sau khi chẩn đoán, Ôn Đồng từng nghĩ tới rất nhiều hậu quả. Tồi tệ nhất chính là Cận Tây Trầm sắp xếp tang lễ cho cô xong thì cũng chết theo cô. Kết quả tốt đẹp hơn một chút là anh nuốt lời, nhưng cả đời đắm chìm trong khung cảnh u tối cô đã không còn, cho dù là tình cảnh nào đi chăng nữa, đều không bằng để anh hận cô.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày hai người thật sự giống như Cận Tây Trầm tưởng tượng, cùng nhau thức dậy cùng nhau ăn sáng. Sáng sớm mỗi khi cô mở mắt đều là áo ngủ màu xám đậm mềm mại, ngực ràn đầy mùi hương sạch sẽ sảng khoái, cánh tay vững chãi ôm lấy bờ vai cô. Sau đó anh cũng mở mắt, hôn trán cô rồi kéo cô rời giường.

Cùng đến trường, cùng về nhà, cùng nghiên cứu xem làm thế nào để vườn hoa càng thêm đẹp, hay treo xích đu ở chỗ nào....

Có lần Lâm Tu Trúc đến ăn chực, đúng lúc bắt gặp Cận Tây Trầm đang hôn cô ngay xích đu, vậy mà không chút ý thức cần né tránh còn chạy qua: "Ây yo hai người thật sự ở đây làm chuyện này ấy hỉ, nhà hai người chẳng phải còn một cô bé vị thành niên đang ở à, chú mày suy nghĩ kỹ coi Cận Tây Trầm? Có phải chú rắp tâm đuổi người ta đi đúng không, nếu thấy vướng bận thì chú mày có thể giao cho anh đây, anh cũng đang thiếu cơ hội nuôi dưỡng ấy."

Cận Tây Trầm đứng dậy, bình thản nói: "Anh không hợp."

"Vì sao?" Lâm Tu Trúc nghi hoặc.

"Anh không có kiên nhẫn." Cận Tây Trầm cười.

Còn có một lần, Cận Tây Trầm dẫn cô đến bên cạnh kính viễn vọng chỗ ban công, chỉ chỉ một hướng trên bầu trời đầy sao: "Ở đây có một ngôi sao, gọi là Ôn Đồng."

...........

Anh thích uống trà, đặc biệt là bạch trà, nhất là trà xanh.

Một loại trà đặc biệt, không lên men, không qua vò xoắn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt. Gồm các loại ngân châm bạch hào, cống mi, thọ mi.

Anh tốt tính, nhưng khi gặp người thật sự không quý trọng sinh mạng của mình thì vô cùng nghiêm khắc, không chút nhượng bộ.

Anh thích trêu chọc người khác, "bẫy" người ta, nhưng đối với bạn bè chân chính thì anh trái lại không chút do dự đối đãi vô cùng chân thành, giống như Lâm Tu Trúc.

Anh không uống rượu, nhưng tửu lượng lại không tệ, vừa nghĩ như vậy, thật sự khiến người ta nổi điên mà.

Khi anh đã bắt đầu thí nghiệm thì sẽ quên thời gian, cô phải thường xuyên gọi mấy lần thì mới cởi áo blouse trắng từ phòng thí nghiệm bước ra.

Anh không ăn ngọt, các loại hạt cũng không thích, hoa quả thì bình thường chỉ ăn cam...

Xem đi, cô nhớ nhiều chuyện đẹp đẽ như vậy, tất cả đều là ký ức có liên quan đến anh.

Nhưng những ký ức này, cuối cùng đều phải thuộc về một cô gái khác, tương lai của anh cũng là cùng cô gái khác bên nhau.

Ký ức Cận Tây Trầm với người nhà rất ít, cho nên đối với người nhà sẽ càng coi trọng, trong đời Ôn Đồng chỉ có anh, tin chắc anh cũng vậy.

Có lần Cận Tây Trầm hôn lên mái tóc ướt mồ hôi của cô, nói: "Đồng Đồng, chờ sau khi chúng ta kết hôn rồi thì sinh một đứa con, được không em?"

Tưởng tượng ra những đứa con, con trai họ Cận, con gái họ Ôn cuối cùng cũng chỉ có thể là mơ ước viễn vông trong hồi ức, mà người sở hữu ký ức này thì chỉ một mình cô, không phải là ký ức về đứa con của hai người.

Lâm Tu Trúc nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ngồi đó cười, cảm thấy cô thật sự nhẫn tâm. Thật ra anh ta vốn không biết, trong mấy phút ngắn ngủi vừa rồi, cô đã suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần. Quá khứ càng ngọt ngào, thì khi thật sự phải khơi lại thì càng đau đớn, câu này chuẩn xác vô cùng, không ai rõ ràng hơn cô.

"Lâm Tu Trúc cháu có phải rất buồn cười không, hao tâm tổn sức để anh ấy thích cháu, nhưng hiện giờ chỉ mới năm tháng ngắn ngủi lại bắt đầu tận lực để anh ấy hận cháu."

"............." Lâm Tu Trúc không tiếp lời, có thể anh cũng không tìm được đáp án để chứng minh hành động của Ôn Đồng liệu có đáng cười hay không.

Nhưng ít ra với hai người họ mà nói, quyết định này đau đớn vô cùng, anh mấp máy môi, cuối cùng vẫn khép lại.

"Thế cháu muốn chú giúp việc gì?" Lâm Tu Trúc cuối cùng mở miệng, đặt câu hỏi.

Ôn Đồng biết anh ta hỏi như vậy chính là đã đồng ý, tâm tình thả lỏng nhưng đồng thời cũng có một nỗi đau như bị dao cắt, trấn định lại mới nói: "Trước đây Chu Ngôn Thành từng lợi dụng cháu làm lá chắn, hi vọng có thể rửa sạch tin đồn đồng tính giữa anh ta với Vệ Triết, chỉ là cháu vẫn luôn không trả lời, cho nên sức công phá không đủ. Cháu định nhờ anh ta cùng cháu diễn màn kịch này, điều chú cần làm là dẫn Cận Tây Trâm đúng lúc tình cờ trông thấy cháu và Chu Ngôn Thành ở bên nhau, và tung tin về mối quan hệ giữa cháu với Cận Tây Trầm."

"Thực ra cháu hoàn toàn có thể cùng cậu ta sống với nhau một thời gian, không phải sao? Cáu còn một năm, vì sao lại vội vàng muốn rời đi?" Lâm Tu Trúc nhíu mày.

"Chú có thể có chút năng lực tư duy không? Con nít cũng biết lời bác sĩ nói không nhất định chính xác, ông ta nói cháu còn thời gian một năm, lỡ như thật ra cháu chỉ còn mười tháng, tám tháng... Cho dù cháu còn một năm đi nữa, chú có thể đảm bảo trong thời gian này cháu sẽ không phát bệnh không? Chẳng may cháu phát bệnh trước mặt Cận Tây Trầm thì tất cả mọi thứ coi như kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ. Chú cảm thấy một người lúc nào cũng có thể chết đi như cháu có thể giấu Cận Tây Trầm được sao?" Ôn Đồng nói.

"Nhưng vạn nhất Cận Tây Trầm không thật sự chết theo cháu, cũng có thể cậu ta chỉ đau lòng một lúc, sau đó giống như trong tiểu thuyết hay mấy bộ phim truyền hình, tìm được một người giống cháu thì...." Lâm Tu Trúc nói không hết câu, anh ta biết Cận Tây Trầm không phải người như vậy.

Ôn Đồng vừa định lên tiếng thì di động chợt reo lên, là Cận Tây Trầm gọi.

"Đồng Đồng, đang ở đâu vậy?"

Ôn Đồng cắn chặt môi, vừa rồi còn bình tĩnh bàn bạc sắp xếp mọi việc sắp tới như vậy với Lâm Tu Trúc, nhưng giờ vừa nghe giọng của Cận Tây Trầm thì nước mắt đã cơ hồ ngay lập tức muốn tràn khỏi hốc mắt.

"Em đang dạo phố với Đại Mông, lát nữa sẽ mua cho anh một chiếc áo sơ-mi, anh nói được không?" Ôn Đồng cười.

"Em mua được ư?" Cận Tây Trầm cũng cười theo.

"Anh đừng có xem thường em, sau này phối hợp y phục của anh đều cứ giao hết cho em, bây giờ anh không tin tưởng em sao?" Ôn Đồng hừ một tiếng.

"Tin tin, thế Đồng Đồng có ánh mắt độc đáo tối nay muốn ăn gì? Tôm nướng được không?" Giọng Cận Tây Trầm mang theo chút ý cười, gần như không cần suy nghĩ, cô cũng biết hiện giờ anh nhất định đang một tay chống trán, khóe môi khẽ nhếch để lộ ý cười nhàn nhạt.

"Không được, em muốn ăn cay, nếu không không ăn cơm."

"Được, em nói ăn cái gì thì ăn cái đó."

Đợi đến khi cô cúp điện thoại thì Lâm Tu Trúc liền ném qua một cái khăn tay, khóe miệng còn tràn đầy nụ cười chế nhạo: "Chú tưởng cháu máu lạnh lắm, từng bước từng bước để cậu ta hận cháu, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng cậu ta cháu đã không nhịn được, mạnh miệng cho cố."

"Cháu vui vẻ đấy chú quản được sao? Chú đối với một người bị bệnh đa u tủy như vậy không sợ sét đánh à." Ôn Đồng cũng châm chích theo.

CHOANG!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, không cần quay đầu cũng biết có người làm rơi ly tách, bể tan tành, nhất định phải đền tiền.

"Ôn Đồng..........Em thật sự bị.........đa u tuy?" Chu Ngôn Thành sững sờ tại chỗ, bên chân là cái ly vừa bị vỡ nát.

Anh là sinh viên khoa y, biết đa u tủy là bệnh như thế nào, cho nên phản ứng của anh như vậy cũng hợp lý.

Ôn Đồng quay lại: "À, đúng vậy."

Anh trực tiếp vòng qua mảnh vỡ, kéo ghế đến trước mặt cô, cũng không màng chào hỏi Lâm Tu Trúc liền hỏi: "Chuyện khi nào, bác sĩ nói gì, có cách chữa hay không?"

"Thời gian trước, bác sĩ bảo còn ước chừng một năm, em vẫn rất chi may mắn hỉ." Ôn Đồng cười.

"May mắn cái khỉ khô, em nói chuyện nghiêm túc đi." Chu Ngôn Thành nổi giận.

"Được rồi, anh kêu em nói chuyện nghiêm túc, vậy em sẽ nghiêm túc đây." Ôn Đồng ngẩng lên, nghiêm trang nhìn vào mắt Chu Ngôn Thành: "Em đồng ý với anh, làm bạn gái của anh."

".............Gì cơ?" Chu Ngôn Thành buột miệng, nét mặt là vẻ hoàn toàn không tin nổi.

"Em không còn nhiều ngày để sống, em thích bạn trai em, nhưng em không mong sau khi em đi rồi anh ấy suy nghĩ không thông, cho nên em muốn nhờ anh phối hợp diễn kịch với em, anh là cho Vệ Triết xem, còn em là cho Cận Tây Trầm xem. Mọi người đều đạt được mục đích, anh thấy thế nào?" Ôn Đồng đi thẳng vào trọng tâm, lại khiến Chu Ngôn Thành lần nữa kinh ngạc không thôi.

"Em.........yêu anh ta như vậy?" Chu Ngôn Thành ngẩng lên hỏi.

Ôn Đồng ngước mắt, lơ đãng nhìn một nhà bốn người ngoài cửa sổ, ba ôm con gái, tay phải dắt vợ, mà người vợ thì dắt tay con trai.

Khung cảnh ấy gần như không có bất kỳ kết cấu hay tạo hình đặc biệt gì, đơn giản như vậy lại là bức họa đẹp đẽ.

Lúc quay đầu lại, Ôn Đồng nói: "Phải, em yêu anh ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK