• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

"Tiền bối, giáo sư Cận."

Một giọng nói từ sau lưng truyền tới, Cận Tây Trầm quay đầu, trông thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Sắc mặt xanh xao, gan không tốt? Đây là trực giác đầu tiên.

Tuổi rất trẻ, nhỏ như vậy gan đã không tốt rồi? Đây là trực giác thứ hai.

"Em tên Chu Ngôn Thành, là bạn học của Ôn Đồng, khoa y." Chu Ngôn Thành trước tiên tự giới thiệu về mình.

"Ừm, nói tiếp đi." Cận Tây Trầm nói.

Mặc dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng lúc này trong lòng anh đã bắt đầu chú ý, Chu Ngôn Thành à? Chính là cái tên cô ấy đã gọi trong mơ kia.

Dù Ôn Đồng đã nhận nụ hôn cũng như lời tỏ tình của anh, nhưng vẫn chưa chân chính trả lời, chỉ không dám tin liên tục hỏi anh: anh không phải đang đùa đấy.....Sao anh lại thích em, những câu hỏi như vậy.

Ngoại trừ không tự tin, còn lại chính là không tin.

Là vì có người trẻ tuổi trước mặt? Người thâm trầm như anh lúc này cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận.

"Là thế này, em vốn cũng học y, nhưng lúc đưa đơn gia nhập phòng thí nghiệm của giáo sư thì đúng lúc giáo sư theo tổ chức bác sĩ không biên giới xuất chiến tới Kenya, cho nên vẫn luôn không có cơ hội tới tiền bối xin chỉ dạy." Chu Ngôn Thành nói.

"Xuất chiến? Từ này quá nghiêm trọng rồi, không dám nhận." Cận Tây Trầm cười.

Thằng nhãi này xem ra không phải tới để tâng bốc anh, là có ý đồ?

Cận Tây Trầm là ai chứ, tính toán lòng vòng không ai am hiểu hơn anh.

Chu Ngôn Thành vừa để lộ biểu cảm đó, dùng lời mở đầu như vậy anh liền hiểu được bảy tám phần.

Anh cũng không nói ra, tạm thời để xem cậu ta muốn gì, vì thế vẫn thong dong mỉm cười ra hiệu cậu ta tiếp tục nói.

"Không nghiêm trọng, như bọn em thấy, bác sĩ không biên giới trải qua mưa bom bão đạn, không khác gì chiến trường, nói là xuất chiến một chút cũng không ngoa." Chu Ngôn Thành nói.

"Luôn hướng tới? Rất sùng bái?" Cận Tây Trầm hỏi.

"Dạ? Vâng." Chu Ngôn Thành thoáng sửng sốt, nhưng vẫn trả lời như thật.

Ai học y mà không muốn trị bệnh cứu người chứ? Không riêng gì tại nơi sáng sủa sạch sẽ thiết bị hoàn thiện như bệnh viện, thực ra càng muốn ở nơi thật sự gian khổ, vì người thật sự cần cứu, bỏ ra công sức có thể bỏ ra.

Cảm giác thành tựu như thế, so với việc dùng máy móc thiết bị trong bệnh viện để chữa trị thì không cách nào so sánh được.

"Thế đưa đơn đi, học kỳ sau đi Ethiopia. Đại khái cũng chỉ nửa tháng, bên đó cũng đang rất thiếu người, hoan nghênh cậu gia nhập." Cận Tây Trầm nói.

Chu Ngôn Thành lần nữa sửng sốt, anh chàng không có ý đó đâu, hướng về thì hướng về, nhưng đi lại là chuyện khác mà..............

"Sao vậy? Sợ nguy hiểm không muốn đi?" Cận Tây Trầm lại nói.

Lần này Chu Ngôn Thành trực tiếp muốn khóc không ra nước mắt, anh chàng cũng không phải có ý đó mà..............

"Tiền bối, địa vị của anh ở thành phố Thanh Giang bọn em không cách nào đạt tới, thế nhưng anh nháy mắt đã vứt bỏ địa vị vinh quang có được, một mình đến những quốc gia như Nam Sudan, Kenya để tuyên truyền, càng khiến bọn em nể phục." Chu Ngôn Thành chuyển đề tài.

Bất kể là ai ở đây đều sẽ cảm thấy đổi đề tài như vậy vô cùng gượng gạo, nhưng can hệ gì chứ, chả ai để ý cả.

"Tôi không hề một mình, tôi còn có ba sinh viên vô cùng ưu tú, so với những sinh viên giỏi nhất trong học viện y của các cậu còn xuất sắc hơn, thế nào, liệu có phải càng tôn sùng rồi không?" Cận Tây Trầm nói.

Chu Ngôn Thành thổ huyết.

Ai nói chuyện này chứ ai nói chuyện này! Tôi nói chính là thời điểm anh vứt bỏ vinh quang để đi Nam Sudan được chưa! Anh sao lại đi bới móc mấy tiểu tiết của tôi như vậy chứ. Làm gì hả làm gì hả làm gì hả.

"Tiền bối anh vẫn luôn ở đây sao?" Chu Ngôn Thành nén giận, hỏi.

"Đương nhiên không phải, mới rồi không phải đã nói rồi ư, học kỳ sau đi Ethiopia." Cận Tây Trầm kỳ quặc nói.

...........Được rồi, mình không nên trao đổi với Cận Tây Trầm, nói chuyện với người này sẽ tức chết.

Chu Ngôn Thành không khỏi thầm nghĩ, Cận Tây Trầm đích thực là Cận Tây Trầm kia ư, sẽ không có anh em sinh đôi gì đấy chứ?

Năm đó anh chàng ghi danh học viện y đã nghe nói đến đại danh của Cận Tây Trầm, đối với người này liền ôm lòng sùng bái, thi vào trường đại học có phòng thí nghiệm kia của anh.

Trong ấn tượng, anh hẳn là một người nghiêm túc cứng nhắc, mặc dù có chút không tùy tiện nói cười nhưng kiến thức y học tuyệt đối là cấp bậc sách giáo khoa, đối với các loại bệnh chứng lại càng nắm rõ.

Mỗi lần anh giảng dạy trong viện y, gần như đều phải có bài đăng về anh trên báo, thiên tài y học Cận Tây Trầm...........không có chứng bệnh nào anh không am hiểu..........v..v......

Nhưng, sao mà hiện giờ tiếp xúc, đột nhiên phát hiện vấn đề y học tạm thời không bàn, cái người vốn nên cứng nhắc nghiêm túc không tùy tiện nói cười ấy một chút cũng không hề giống!

Rõ ràng chính là một.........là một.......là một hết nửa ngày, Chu Ngôn Thành cũng không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung, rốt cuộc đành từ bỏ.

"Thế anh dự định cả đời sẽ không về nước sao? Em nghe nói tiền bối hôm nay đã bày tỏ với Ôn Đồng trước mặt mọi người, chẳng lẽ anh muốn cô ấy ở cùng anh trong hoàn cảnh cực khổ như vậy ư?" Chu Ngôn Thành nói.

"Đương nhiên là không." Cận Tây Trầm đáp.

"Thế tiền bối anh đối với Ôn Đồng không chân thành?" Chu Ngôn Thành ngạc nhiên.

"Thật sự lo lắng thay cho chỉ số IQ của cậu, tôi nói đi Ethiopia thì sẽ nhất định phải ở đó cả đời à? Tôi không thể sắp xếp công việc ổn thỏa rồi về nước sao?" Cận Tây Trầm nói.

".........." Chu Ngôn Thành dứt khoát câm lặng, rõ ràng là tới tìm anh nói chuyện......

Chu Ngôn Thành đột nhiên quên mất mình tới tìm anh ta làm gì nhỉ? Bị cuốn theo tiết tấu của anh ta, mình đã quên béng mục đích tới đây.

Sự tồn tại đáng sợ dường nào a! Chu Ngôn Thành nghĩ, người này thật sự không thể coi thường.

"Tiền bối anh có từng nghĩ qua chưa, địa vị của anh ở thành phố Thanh Giang không thua gì minh tinh Uông Dịch Thiến. Chỉ cần anh có bất kỳ vết nhơ nào đều sẽ bị bốn phía chỉ trích bàn tán, đến lúc đó không chỉ anh bị bêu xấu, ngay cả những tháng ngày an tĩnh của Ôn Đồng cũng sẽ không còn, đây thật sự là điều mà anh muốn sao?" Chu Ngôn Thành nghiêm túc nói.

"Tôi thấy địa vị của tôi so với Uông Dịch Thiến hẳn là còn cao hơn một chút." Cận Tây Trầm cũng nghiêm túc nói.

Chu Ngôn Thành gật đầu, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Cận Tây Trầm tiếp lời: "Cậu cảm thấy những điều đó là nhơ bẩn? Đấy đều là cảm tình trân quý hơn bất kỳ điều gì, đến từ cô gái mà tôi thích. Về phần tôi muốn làm gì, cậu cảm thấy cậu so với tôi càng có tư cách đánh giá nội tâm của chính mình?"

Chu Ngôn Thành nói: "Em không có ý đó, em chỉ lo lắng Ôn Đồng sẽ bị tổn thương."

"Thích cô ấy?" Cận Tây Trầm cũng không quanh co nữa, hỏi thẳng.

"........Ừm." Chu Ngôn Thành cũng không ngờ anh có thể trực tiếp hỏi thẳng như vậy, cũng ngây ra một lúc mới kịp phản ứng.

"Hôm nay, lúc có nụ hôn kia, cậu không có mặt." Cận Tây Trầm nói.

Chu Ngôn Thành nhất thời bị một búng máu của mình nghẹn họng, lời lẽ bẫy rập gì đó, âm mưu gì đó đều có rất nhịp nhàng, cái gì mà từ khía cạnh phân tích quan hệ lợi hại, bay sạch rồi! Người ta trực tiếp dùng sự thật công kích bạn, lý luận yếu ớt thế kia.

Chỉ có điều tranh luận như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì hết, mọi việc vẫn phải tùy Ôn Đồng, dù gì quyền quyết định nằm trong tay cô, nhưng Ôn Đồng sẽ chọn anh ta sao?

Anh lập tức hoang mang, hai người họ suốt sáu năm sớm tối ở chung, mà anh đối với Ôn Đồng ngay từ đầu đã có thành kiến, cảm thấy con gái không thể nào ở trên đấu trường thể thao mạo hiểm phát huy bản lĩnh, cũng rất ít khi có vẻ mặt hòa nhã với cô.

Lại thêm nguyên nhân tính cách, đến bây giờ nói chuyện với Ôn Đồng cũng không nhiều.

Dưới điều kiện như vậy, Ôn Đồng có thể nào bỏ một giáo sư bệnh lý học trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Giang mà đi yêu thích một người không chút tiếng tăm, thậm chí còn rất ít khi có sắc mặt dễ gần với cô là anh ta không?

Không thể nào, là người bình thường sẽ không thể nào đâu.

Kết quả là lúc này, Cận Tây Trầm hỏi lại anh chàng: "Thực ra tôi vẫn luôn muốn biết, vì sao mọi người đều quan tâm đến tương lai của tôi và Ôn Đồng như vậy?"

"Bởi vì........." Chu Ngôn Thành nói xong hai chữ này, đột nhiên phát hiện bản thân không nói được.

Đương nhiên bản thân sẽ không nói muốn anh ta từ bỏ, nhưng nếu như bắt chước người khác bảo là quan tâm, là bởi vì tiền đồ của anh ta?

Đấy đúng thực là chuyện đáng cười nhất mấy năm nay, bởi vì trong lúc người khác nỗ lực bò lên đỉnh cao thì Cận Tây Trầm đã tiêu sái từ trên đỉnh cao nhảy xuống, chạy tới khu tai nạn nặng nề cứu người.

Người như vậy nói về tiền đồ với anh ta? Người ta có thể đem tiền đồ ném vào mặt bạn, khiến bạn tìm không được phương hướng cơ.

Vì danh tiếng của anh ta?

Ai dám ở trước mặt anh ta nói anh ta không tốt chứ, không bị anh ta phản pháo lại mới lạ đó, ai tự mình chuốc lấy khổ hả.

Báo chí truyền thông? Thế thì càng không dám, lỡ như anh ta hất tay mặc kệ, chịu thiệt chính là giới y học hiện thời đấy, báo chí truyền thông gì kia cũng chả có gan lớn như vậy.

Thật sự muốn nói thì vẫn chỉ còn một vài bạn bè mạng không rõ mà thôi, nhưng bạn mạng thông thường đều lấy gương mặt làm giá trị chính nghĩa, xem ra với gương mặt như vậy của Cận Tây Trầm, cùng với khí độ quanh người, còn có thân phận người tài bậc nhất.... còn có thể đi mắng anh ta à?

Sẽ không!

Chu Ngôn Thành cơ hồ lập tức ở trong lòng phủ định suy nghĩ này.

Mỗi một điều đưa ra đều bị phủ quyết, dường như là chuyện chỉ cần xảy ra trên người Cận Tây Trầm đều sẽ không là gì cả.

Có người trời sinh chính là mạnh mẽ như vậy, có thể vào lúc bất kỳ chuyện gì xảy đến, thuận lợi giải quyết.

Như vậy, họ đích thực không có lý do gì để mà tiếp tục lo lắng.

Nhưng anh lại không thể vì thế mà từ bỏ, cho nên lại nói: "Nhưng bất luận thế nào, em sẽ không từ bỏ Ôn Đồng, tiền bối xin lỗi."

Dứt lời, Chu Ngôn Thành quay đầu bỏ đi.

Anh rất rõ với tính cách của mình, đúng là ít nói kiệm lời, cũng chưa từng dự định sẽ nói đi nói lại, nhưng hôm nay tuyệt đối phá lệ, nói nhiều đến vậy, tính sơ sơ cũng có tới mười bốn câu! Quả thực là mạo hiểm giao lưu với một người từ trước đến nay.

Có điều, nói nhiều như vậy nhưng anh không chiếm được ưu thế lấy một câu, nháy mắt liền thất bại.

Thực ra không thể trách Chu Ngôn Thành kiệm lời ít nói, chủ yếu là đối thủ quá mạnh.

Ngay cả Lâm Tu Trúc mồm mép như vậy cũng không cách nào giành được lợi lộc ở chỗ Cận Tây Trầm, huống chi người có thiếu sót trong tính cách như Chu Ngôn Thành, cứ thế tỷ thí đương nhiên là thê thảm rồi.

Chu Ngôn Thành ư?

Cận Tây Trầm nhìn bóng dáng cậu ta, mày hơi nhíu lại, vốn còn tưởng là một thằng nhóc tuấn tú, hiện giờ thoạt nhìn ngoại trừ lá gan đặc biệt không tốt, hình như cũng không có điểm nổi bật gì.

Câu nói trong mơ kia của Ôn Đồng, Chu Ngôn Thành rốt cuộc anh thế nào mới đồng ý cùng tôi....

Là cùng chơi thể thao mạo hiểm?

Khả năng này quả thực rất cao, Cận Tây Trầm lại mỉm cười lần nữa, cảm thấy mình thật sự...

Quan tâm tắc loạn.

Trước đây anh kiềm chế tình cảm đối với Ôn Đồng, ngay cả đưa cô theo cũng từ chối, lại thêm một câu nhắc nhở của Lâm Tu Trúc: "cô quen một đàn anh mà cô cực kỳ ngưỡng mộ, thường xuyên ra ngoài cùng nhau" kia lừa gạt.

Anh cho rằng Ôn Đồng thích người trẻ tuổi tên Chu Ngôn Thành này, nhưng lúc anh dẫn cô quay về, cô mới mười hai tuổi, đối với anh hoàn toàn là tình cảm của người trưởng bối, cũng chỉ là quá khứ thôi.

"Cận Tây Trầm, anh ở đây à, Lâm Tu Trúc tìm anh." Ôn Đồng từ một bên thò đầu ra, trông thấy Cận Tây Trầm đang dựa vào bức tường mỉm cười, hình như đang nghĩ đến việc vui gì đó.

"Qua đây." Cận Tây Trầm nói.

Ôn Đồng nghe lời đi qua, kết quả trực tiếp rơi vào một vòng ôm, sợ đến giật thót, còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị chặn lại.

Một lúc lâu sau Cận Tây Trầm mới buông cô ra, Ôn Đồng một lần nữa mềm nhũn ngả vào ngực anh, khó khăn thở gấp một lúc.

"Sau này cách xa Chu Ngôn Thành một chút." Cận Tây Trầm nói.

"Hả?" Ôn Đồng sửng sốt, buột miệng hỏi: "Vì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK