• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

"Chị bảo tôi đem bạn trai mình trả lại cho chị? Chị hai à, chị không có bệnh đấy chứ." Ôn Đồng cười.

Khương Lệ nhìn cô, gắng gượng nặn ra một nụ cười, khóe miệng hơi nhếch, càng điểm xuyết thêm phong phạm mỹ nhân, giọng nói ngọt ngào mang theo một chút âm rung: "Xin lỗi, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, tôi không hi vọng xa vời em sẽ đồng ý trao anh ấy cho chị. Chúng ta đều biết rất rõ Cận Tây Trầm rất ưu tú, giỏi giang hơn bất kỳ ai. Nhưng em và tôi không giống nhau, em còn trẻ, có cả một tiền đồ rộng lớn, còn nhiều thời gian có thể quen bạn trai, sau này cũng sẽ có tình yêu rất đẹp, vì sao nhất định phải tranh Cận Tây Trầm với tôi?"

"Tranh? Chị nghĩ nhiều rồi, tôi không dự định cùng chị tranh giành." Ôn Đồng đáp.

Ánh mắt Khương Lệ vụt sáng, ngẩng đầu lên: "Thật sao? Em thật sự muốn........."

"Cận Tây Trầm vốn là của tôi, tôi không cần phải tranh với chị." Ôn Đồng bổ sung câu sau, cười nhìn cô ấy.

"Nhưng hai người là chú cháu, làm sao có thể ở cùng nhau chứ! Đây là *" Khương Lệ kêu lên.

"Chị cũng vừa nói đấy thôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống, cùng lắm là tôi ăn nhờ ở đậu nhiều năm, sau đó bị Cận Tây Trầm là thỏ ăn cỏ gần hang, không * nghiêm trọng đến thế." Ôn Đồng nói.

"Cô!"

Ôn Đồng tiếp lời: "Chị cũng không cần tức giận làm gì, tôi nghe nói sức khỏe chị không tốt, nhỡ đâu chị chút nữa lại nổi nóng xảy ra chuyện gì, đừng làm khổ bắt bạn trai tôi chữa trị cho chị."

Khương Lệ nghe thấy câu này, tròng mắt liền đỏ lên, giống như mắt thỏ nhìn chằm chằm Ôn Đồng, hung hăng bặm môi: "Không ai chấp nhận hai người đâu!"

"Cho thấy chị thật sự không hiểu tôi rồi, tôi trước giờ không phải dạng người cần người khác công nhận gì đó, nói ra có thể chị không tin, tôi chỉ muốn ngủ với Cận Tây Trầm." Ôn Đồng nghiêm túc nói.

Sắc mặt Khương Lệ căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng nặn một nụ cười, như thể khó khăn lắm mới có thể mở miệng, cuối cùng nói: "Ôn tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, tôi bị ung thư, đoán chừng không sống được bao nhiêu ngày, cho dù cô có trao Cận Tây Trầm cho tôi, tôi cũng không giữ anh ấy được lâu. Tôi cam đoan với cô, sau khi tôi chết, Cận Tây Trầm vẫn là của cô."

"Chị hai à, câu này của chị sai rồi, cái gì mà chị cam đoan sau khi chết, Cận Tây Trầm là của tôii, không phải vô nghĩa ư, chị chết rồi, chẳng lẽ còn tính bọc Cận Tây Trầm lại mang vào quan tài với chị à." Ôn Đồng cười châm chọc.

"Không, ý tôi không phải vậy. Tôi muốn nói, tôi có thể chỉ còn sống được một năm, cô giao Cận Tây Trầm trong một năm cho tôi, coi như là di nguyện duy nhất trong cuộc đời này của tôi, có được không? Tôi biết Cận Tây Trầm cũng thích cô, đợi sau khi tôi chết, hai người lại có thể tiếp tục ở bên nhau, cô còn trẻ, sinh mệnh vẫn còn vô số lần một năm này, với cô mà nói không có ảnh hưởng gì lớn đâu." Khương Lệ gần như bật khóc, nói rất nhanh, cơ thể run rẩy nhìn Ôn Đồng.

Đại Mông trước đây từng nói, cô là người ghét cứng sợ mềm, giống như Uông Dịch Thiến cứ trực tiếp chĩa mũi dùi như thế, cô biết phải đối phó thế nào, nhưng dạng điềm đạm đáng thương như Khương Lệ, chưa từng làm chuyện xấu gì thì....

Điều duy nhất cô ấy có thể làm chính là cầu xin, xin cô thành toàn cho nguyện vọng duy nhất lúc còn sống của cô ấy.

Đồng ý ư? Đương nhiên là không!

Hiển nhiên Khương Lệ đã suy nghĩ quá đơn giản về Cận Tây Trầm, cô ấy cho rằng tách Ôn Đồng ra thì Cận Tây Trầm sẽ ở cạnh cô ấy? Như vậy cũng quá coi thường anh rồi.

Nếu thế, Cận Tây Trầm vốn không cần đợi cô trưởng thành, hiện giờ không chừng sớm đã kết hôn có con luôn rồi.

"Liệu có phải chị cho rằng chỉ cần tôi rút lui thì Cận Tây Trầm sẽ ở bên cạnh chị?" Ôn Đồng hỏi, Khương Lệ thoạt nhìn không phải kẻ ngốc, vì sao lại có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy?

Khương Lệ cười, ngữ khí kiên định vô cùng: "Tôi biết anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy cần cơ thể của tôi. Tôi đồng ý để anh ấy thử thuốc, để anh ấy nghiên cứu bệnh ung thư xương. Tôi có thể hi sinh mọi thứ vì anh ấy, tôi tin anh ấy sẽ cân nhắc."

Ôn Đồng giật mình, bà chị này không phải điên rồi đó chứ.

Ánh mắt kiên định, ngữ điệu bình tĩnh, mặc dù có thể nhận thấy rõ sự run rẩy trong giọng nói, nhưng quả thực cô ấy rất tỉnh táo, không phải đang nói đùa.

Nhất thời Ôn Đồng cũng cảm thấy kính nể, cô ấy yêu Cận Tây Trầm đến mức bệnh hoạn như vậy? Thậm chí không tiếc đem cơ thể ra để đổi lấy một chút thương hại cùng bầu bạn?

"Khương tiểu thư, không ngờ chị lại yêu anh ấy đến thế, tôi vô cùng kính phục dũng khí của chị, cũng rất cảm động. Nhưng chị kêu tôi trao bạn trai mình cho chị, thậm chí dùng đến đạo đức để dụ hoặc tôi, tôi vẫn cảm thấy chị bệnh rồi." Ôn Đồng trả lời vô cùng kiên quyết.

Chuyện này không phải là bệnh hoạn à, chị mắc bệnh kêu tôi trao bạn trai mình cho chị, trên thế giới này có đầy người bị bệnh kia kìa, không lẽ đem Cận Tây Trầm cắt ra thành vô số miếng chia cho mọi người?

Huống chi, tôi cũng bị bệnh.

Đương nhiên câu này không cần giải thích với Khương Lệ, bởi vì cô không cho, cũng không thể cho!

Cận Tây Trầm là con người, anh có quyền lựa chọn, nhưng không có nghĩa vụ bị trao đi.

Đang nói chuyện thì Cận Tây Trầm họp xong đi ra, trông thấy hai người đứng bên lan can, vì thế chạy sang: "Sao hai người lại đi với nhau?"

Khương Lệ không dám nói, nhưng trông thấy biểu cảm của anh, cuối cùng vẫn ngập ngừng đáp: "Em vừa rồi có chút khó chịu, vì vậy nhờ Ôn tiểu thư dẫn em ra hít thở không khí, thuận tiện trò chuyện một chút."

Ôn Đồng nhướn mày,nhìn dáng vẻ cắn môi rũ mắt của cô ấy, thế giới quan không khỏi lại bị thay đổi, thì ra thật sự có người nói dối mà mặt không đổi sắc, nói đến đáng thương, cảnh giới vô địch nha.

Cận Tây Trầm không lên tiếng, bầu không khí càng lúc càng trở nên kỳ lạ, Ôn Đồng dứt khoát không tiếp lời.

Qua một lúc, Cận Tây Trầm thản nhiên lướt qua mặt hai người: "Cả hai trước đây không quen nhau, sau này cũng không cần đâu."

Khương Lệ dịu dàng nói: "Dạ, quả thực không cần như vậy, chỉ là em thấy Ôn Đồng rất dễ thương, cho nên muốn thử nói chuyện với em ấy thôi." Sau đó lại len lén đánh giá sắc mặt Cận Tây Trầm, nhẹ giọng nói: "Anh không vui sao?"

Cận Tây Trầm: "Đúng vậy."

Cô ấy gắng nở nụ cười: "Em biết bệnh của mình có thể không còn nhiều thời gian nữa, cũng chỉ mong trước khi chết quen biết thêm một vài người, nghe một vài chuyện, em từng nghe nói Đồng Đồng là tuyển thủ, rất ngưỡng mộ."

Lời vừa dứt, Cận Tây Trầm đã ôn hòa đáp: "Nếu như có hứng thú với thể thao mạo hiểm, lên mạng có rất nhiều đoạn phim lúc Ôn Đồng thi đấu, có thể xem hết đoạn này đến đoạn khác, không cần phải giáp mặt nói chuyện."

"............."

Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc, dường như che giấu rất nhiều điều, lại giống như chẳng có gì giấu giếm, nhưng lực chú ý của Ôn Đồng thì đều dồn hết ở câu cuối cùng.

Bởi vì câu này của anh không cho người khác còn đường cứu vãn, sắc mặt Khương Lệ hoàn toàn trắng bệch.

Cận Tây Trầm lại bồi thêm một câu: "Mộ Mộc sẽ đưa cô về nước, cô vào sắp xếp đồ đạc của mình đi."

Khương Lệ lảo đảo hai bước, cẩn thận dè dặt hỏi: "Đầu em vẫn rất đau, hơn nữa em vừa đến Kenya, nếu phải đi, có thể đợi thêm vài ngày không?"

"Đoàn bác sĩ không biên giới chúng tôi ngày mai sẽ về nước, nếu như muốn ở Kenya thêm vài ngày, hành trình cô tự sắp xếp." Cận Tây Trầm nói.

**

Qua thảo luận bàn bạc và tiến cử của Cận Tây Trầm, nhiệm vụ ở Ethiopia cuối cùng do Nhị Triều dẫn đoàn, Tiểu Hầu và Tam Họa đi theo phụ giúp.

Nhị Triều nghiêm túc cẩn thận, Tiểu Hầu nhanh nhẹn, Tam Hoặc mặc dù không nổi bật như hai người họ, nhưng ở giữa hai người này lại tồn tại như một thuốc nước kết dính.

Tổ hợp ba người cùng Cận Tây Trầm từ Nam Sudan di chuyển tới Kenya đã được tôi luyện không ít, hiện giờ cũng đã đến lúc nên thả tay để họ tự mình đảm đương.

Mà phía Khương Lệ, mặc dù Cận Tây Trầm đã nói vậy, nhưng trước khi đi vẫn cho Mộ Mộc ở lại.

"Sức khỏe Khương Lệ không tốt, cô tiễn cô ấy lên máy bay rồi trở lại." Cận Tây Trầm nói.

Mộ Mộc gật đầu: "Vốn không định để hai người họ chạm mặt, kết quả hai người còn nói chuyện với nhau, không biết cả hai đã nói tới đâu rồi. Chuyện này chỉ trách tôi sơ suất, tôi tưởng cô ấy đang ngủ nên đi kiểm kê dược phẩm, kết quả lại xảy ra chuyện. Xin lỗi, bác sĩ."

"Ừm, đi nhanh đi."

**

Về nước không bao lâu thì đến ngày khai giảng, Ôn Đồng ở trong nhà ngủ mê mệt gần hai ngày.

Lúc thức dậy, cô ôm mền ngồi trên giường mơ màng hết nửa ngày. Thật sự không ổn mà, lúc trướ theo đoàn đi trời nam biển bắc để thi đấu, quay về còn có thể như không có gì giấu giếm Cận Tây Trầm.

Thế nhưng bây giờ, kể từ sau khi phát bệnh, ngồi máy bay một chuyến thì phải ngủ hết hai ngày trời mới bình thường lại.

Ôn Đồng thấy điện thoại rung, thò tay xuống gối lấy ra: "Alo?"

"Là anh, Chu Ngôn Thành."

Chu Ngôn Thành? Ôn Đồng để điện thoại ra xa, nhìn lướt qua tên trên mà hình, đúng thực là Chu Ngôn Thành. Nhưng anh ta lại đột nhiên gọi điện tới? Anh ta không phải đang ở Kenya quay phim sao?

"Dạo này em rảnh không? Chỗ anh có một hoạt động river tracing (đi ngược dòng suối, từ hạ du đến thượng du), muốn mời em cùng tham gia." Chu Ngôn Thành nói, thanh âm trong điện thoại rất dịu dàng, một chút cũng không giống dáng vẻ bình thường của anh ta.

"Em đã rút khỏi đoàn thể thao mạo hiểm rồi, sau này hoạt động của đoàn thể cũng không thể tham gia, anh tìm người khác đi." Ôn Đồng nói.

"Sao vậy? Em giỏi như thế, thực lực cũng không thua bất kỳ ai. Vì sao lại đột nhiên muốn rút lui?" Chu Ngôn Thành kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng cao lên mấy quãng.

"Em không nói thực lực của em thua kém người khác, đương nhiên chuyện em giỏi giang cũng là sự thật,có điều cũng không phải là em bỏ nghề, mà em trước giờ vẫn chỉ tùy thích mà làm, có thể thi đấu chuyên nghiệp cũng là ông trời chiếu cố, chứ không nghiêm túc đến thế." Ôn Đồng giải thích.

Thực ra không chỉ mình Cận Tây Trầm yêu cầu cô đừng chơi thể thao mạo hiểm nữa, mà là bệnh của cô không cho phép cô lại làm những việc nguy hiểm cũng như các hoạt động cần kỹ xảo tinh chuẩn tương tự như vậy, tới lúc đó cô không chỉ hại mình, mà còn có thể liên lụy đến bạn cùng đoàn, chuyện như vậy cô không thể làm.

"Chỗ anh có hai vé ca nhạc live của Phương Hạc tiên sinh, ngày mốt em có rảnh không?" Chu Ngôn Thành cũng không tiếp tục đề tài kia, ngược lại bỏ qua, dường như chuyện này vốn không quan trọng.

Cô cũng mừng khi anh ta không hỏi tiếp chuyện này, tóm lại cô không thể nói với Chu Ngôn Thành, cô bị bệnh, có thể không bao lâu sẽ chết, cho nên không tiếp tục tham gia thi đấu thể thao mạo hiểm?

"Chu Ngôn Thành, anh trước mời em đi tracing, quay đầu lại mời em đi nghe ca nhạc, anh trước đây không như thế, em nói liệu có phải bị gì kích thích không đấy." Ôn Đồng cười.

Đầu bên kia im lặng một lúc, ước chừng năm giây sau, giọng nói của Chu Ngôn Thành lần nữa mới vang lên: "Anh đang theo đuổi em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK