Hai người Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hẹn nhau gặp mặt ở quán X, Tỉnh Phi xuống lầu đón xe bus, qua hai trạm thì xuống xe. Nhìn thấy quán X.
Tỉnh Phi đi qua, liếc mắt nhìn liền thấy được Tiêu Dương trong đám người.
“Tiêu Dương!”
Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn Tỉnh Phi, có một phen kinh diễm nho nhỏ.“Ai nha, thì ra thật sự là một con thỏ rất đẹp trai!”
Tiêu Dương đẹp trai hơn so với ảnh chụp của hắn, có điều vóc dáng thoạt nhìn không có cao lớn giống như trong ảnh, khoảng trên dưới 1m75, cùng chiều cao của Tỉnh Phi cũng không sai biệt lắm. Tiêu Dương sắc mặt có điểm không tốt, phía dưới khóe mắt có chút quầng thâm.
Trên mặt tươi cười tuy rằng thực tươi đẹp, thế nhưng cũng nhìn ra được vẻ trầm trọng sâu trong đáy mắt hắn.
“Ngươi cũng rất đẹp trai.” Hai người gặp mặt không hề có chút câu nệ, diện mạo hai người đều phù hợp thẩm mỹ, cười nói vui vẻ, ở trên mạng cũng đã sớm cho người kia xem qua ảnh chụp của bản thân, trên mạng lại rất hợp ý nhau trêu đùa quan tâm có đủ.
“Nào có đẹp trai được như con thỏ nhà ngươi.” Tiêu Dương nhấp cà phê.
Khách sáo qua lại, hai người cũng lộ nguyên hình, vẫn là phun độc khẩu, Tiêu Dương oán niệm nhìn Tỉnh Phi, sờ soạng làn da Tỉnh Phi một phen,“Xem xem, có nam nhân nuôi đúng là không giống nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại thành như vậy~” Tỉnh Phi cười. Tiêu Dương chống cằm. Nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ.
“Cậu cũng có nam nhân nha.”
“Tiểu gia đá hắn rồi!” Tiêu Dương sắc mặt đầy giận dữ.
“Huh?” Tỉnh Phi khó hiểu nhìn Tiêu Dương, hắn thường xuyên nhìn thấy hai người tú ân ái trong trang cá nhân của Tiêu Dương, sao có thể nhanh như vậy liền chia tay.
Tiêu Dương liếm liếm môi,“Thỏ Tuzki, tiểu gia nói cho cậu nghe, tên nam nhân kia thật là cmn tiện! Hắn đã kết hôn, hài tử cũng đã được ba tuổi rồi!”
Tỉnh Phi trợn mắt há mồm, đối với đứa nhỏ mới từ trong núi đi ra như cậu, thật là có chút khiếp sợ.
“Hơn nữa, cậu có biết không, ngày hôm qua không phải tớ có chuyện không thể tới là thay ca làm giúp một đồng nghiệp sao?” Tiêu Dương ánh mắt có chút hồng,“Con mẹ nó, nếu không phải lão tử giúp nữ nhân kia thay ca, lão tử còn chưa phát hiện ra quan hệ của bọn họ!” Tiêu Dương ghé vào trên bàn, ánh mắt thực quật cường, thế nhưng hắn vẫn khóc.
“……” Tỉnh Phi thật sự không biết nên an ủi hắn như thế nào, đem hộp giấy đưa tới trước mặt hắn. Theo ý của Tiêu Dương mà nói, vị nữ đồng nghiệp mà hắn thay ca làm giúp cùng với bạn trai trước của Tiêu Dương có quan hệ vợ chồng, còn có một đứa con?
Tiêu Dương rút ra một tờ giấy, lau khô nước mắt.
“Phi Phi, gọi món đi, anh mời chú ăn cơm!” Tiêu Dương hào sảng.
“Để tớ mời để tớ mời.” Tiêu Dương tâm tình không tốt, Tỉnh Phi thấy thật ngượng ngùng nếu để hắn mời khách.
Tiêu Dương tức giận vỗ bàn, người chung quanh đều nhìn qua, Tỉnh Phi đầy mặt xấu hổ.“Khinh thường tớ có phải hay không?”
Tỉnh Phi lắc đầu như trống bỏi nói,“Không phải cậu nói tớ có nam nhân nuôi sao? Chúng ta phải bóc lột đám tư bản độc ác đó.”
Tiêu Dương trừng Tỉnh Phi,“Cậu đây là đang khoe khoang sao?”
Tỉnh Phi khoát tay,“Không… không có.”
Tiêu Dương hừ một tiếng,“Có đồng ý thì cậu cũng không có gan khoe khoang trước mặt tiểu gia. Cho cậu một cơ hội, chúng ta đi bóc lột đám nhà tư bản độc ác.”
Hai người gọi cơm gọi đến thoải mái, ăn ngon một trận kết quả đến thời điểm trả tiền, còn thiếu mất vài tờ tiền nữa, trước khi Tỉnh Phi đi ra ngoài, Cung Phàm cũng đã cho Tỉnh Phi một khoản tiền, Tỉnh Phi chưa có kinh nghiệm tiêu tiền ở thành thị nên chỉ lấy một ít. Khiến cho bây giờ liền 囧.
Tiêu Dương cười ha ha, nói,“Phi Phi,số khổ vẫn là số khổ nha dù được bao dưỡng nhưng cũng không thể đổi sang mệnh cao phú soái(*) được!” Tiêu Dương lấy ví ra, bù thêm tiền vào chỗ còn thiếu sau đó cầm lại tiền lẻ, không hề nhìn nhân viên thu ngân đang đứng một bên, từ trong nhà hàng cao cấp đi thẳng ra ngoài.
(*cao phú soái: vừa giàu vừa đẹp trai)
Đi đến trên đường cái liền ha ha cười, một bên đỡ cây cột, một bên tựa vào trên lan can.“Phi Phi, cậu có nhìn thấy phục vụ viên kia mặt đen kịt giống như đáy nồi hay không?”
Tỉnh Phi gật gật đầu, trong tay cầm chỗ tiền lẻ.
Ai biết đi nhà hàng cao cấp lại tốn kém như vậy, thế nhưng còn không có tiền để trả phí phục vụ.
Tỉnh Phi bồi thêm cho Tiêu Dương một đao,“Ca tớ cho tớ nhiều lắm, nhưng tớ chỉ cầm có một ít.”
Tiêu Dương quay đầu dùng ánh mắt cho cậu một nhát dao,“Aigu, có phải biết hôm nay phải mời khách hay không? Cho nên chỉ có cầm bằng đấy tiền, còn khiến tiểu gia phải bù tiền cho cậu.”
Tỉnh Phi cười ha ha, không giải thích.
Hai người lại cầm tiền lẻ, đi tới quán ven đường mua hai chai nước trái cây, còn dư mấy lại đồng.
Tiêu Dương cảm thán,“Còn oán than gì được đây, sớm biết như vậy đã đi ăn ở ven đường rồi, ví tiền trống rỗng thật là đau lòng.”
Tỉnh Phi cùng gật đầu,“Cũng may không phải là tiêu tiền của mình.”
Tiêu Dương quay đầu đạp cậu một nhát,“Cậu vênh váo đi, vênh váo đi, tớ nhớ rõ ngày hôm qua cậu còn nói với tiểu gia là có một tên Hoa Khổng Tước(*) nhìn trúng ca của cậu đó.”
(*Hoa Khổng Tước: chỉ có vẻ bề ngoài bên trong ko ra gì… hình như giải thích một lần rồi)
Tỉnh Phi,“……” Tâm thật đau, một nhát đao này đúng là vừa nhanh vừa sắc bén. Tỉnh Phi khuôn mặt vặn vẹo, Tiêu Dương cười ha ha.“Tiểu gia thất tình, cậu cũng đừng mong dễ chịu.”
Tiêu Dương quay đầu thấy đối diện có bán xổ số, lại quay lại nói với Tỉnh Phi,“Đem tiền lấy ra đây, đi mua xổ số, tiểu gia tớ muốn trúng mấy trăm vạn, để mỗi ngày đều có thể ngủ với một soái ca, còn muốn có thêm một soái ca đấm chân cho tiểu gia!” Oán niệm của Tiêu Dương nồng đậm đến mức người đi đường đều quay lại nhìn hắn.
“Không cho, đó là tiền xe.” Tỉnh Phi liều mạng giữ chặt ví tiền.
“Nhanh lên, tớ sẽ đưa cậu về.”
“Cậu có xe sao?” Tỉnh Phi không tin.
“Ân.” Tiêu Dương vẻ mặt tất nhiên.
Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương thật kỹ, Tiêu Dương trong cơn giận dữ,chỉ chiếc xe đạp ở cách đó không xa,“Thấy không, tiểu gia mới mua gần đây đó!”
Tỉnh Phi nét mặt vô cùng thê thảm,“Tớ mỗi khi đi ra ngoài ca nhà tớ đều cho xe đưa xe đón.”
Tiêu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, đi qua muốn dạy dỗ Tỉnh Phi một trận, Tỉnh Phi nhanh chân chạy mất. Hai người đuổi đuổi đánh đánh liền tới trước cửa tiệm xổ số. Tiêu Dương đứng ở cửa thề thốt một trận,“Tiểu gia nếu trúng được mấy trăm vạn, mỗi ngày nhất định phải ngủ với một mĩ nam.”
Tỉnh Phi nhìn tiệm xổ số, mặt đầy quyết tâm,“Tớ nếu trúng xổ số, liền mua một chiếc xe để mỗi ngày đều có thể đưa đón ca nhà tớ.”
Tiêu Dương cười ha ha, nói,“Cậu cái đồ vạn niên thụ, còn muốn nghịch tập(*)? Chờ bị người ta đè cả đời đi.”
(*nghịch tập: trong câu này ý là muốn phản “công”:’>)
Tỉnh Phi phản bác,“Cậu dù có tiền ngủ với mĩ nam cũng là bị người ta đè thôi, lại còn phải tự mình bỏ tiền!”
Hai người đi vào, dùng bốn đồng còn lại để mua hai tấm xổ số sau đó mở ra, Tiêu Dương trúng hai mươi nguyên, Tỉnh Phi không trúng, Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi hai người lại chạy ra mua ba chai nước, cho Tỉnh Phi một chai, Tiêu Dương uống một chai, để lại một chai cuối, hết sức cao ngạo nhìn Tỉnh Phi.
Sau đó hai người lại cầm tiền đi mua ba tấm xổ số, đem hai tấm xé mở ngay tại trong tiệm, một tấm cũng không trúng, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương tâm hai người giống như treo một tảng đá.
“Vẫn nên đi thôi, trong tiệm này đúng là có chút tà khí.” Tỉnh Phi nhìn nhìn cửa hàng, Tiêu Dương cũng ngắm ngắm, nói:“Cũng phải ha, ông chủ sao có thể hi vọng cậu trúng xổ số chứ.”
Sau đó dưới ánh mắt muốn giết người của ông chủ, hai người thí điên thí điên(*) chạy lên đến cầu treo, Tỉnh Phi nói cậu vận khí không tốt, mở hai tấm đều không trúng. Tiêu Dương cố cãi, tốt xấu tớ cũng trúng được một lần, không giống cậu ngay cả một lần cũng không trúng, cuối cùng Tiêu Dương mở ra tấm cuối cùng, MƯỜI VẠN!
(*thí điên: hành động ngốc nghếch điên cuồng)
Hai người nhìn đối phương, kinh hỉ trong ánh mắt không ngừng tích lũy sau đó bùng nổ, hai người không kìm được lòng mà ôm chầm lấy nhau.
“Phi Phi, tớ sắp thành đại gia rồi!” Tiêu Dương thét chói tai.“Mỗi tối tớ đều có thể ngủ với một mĩ nam rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, tuy rằng không thể ngủ suốt đời! Nhưng có thể ngủ được mấy tháng nha!” Tỉnh Phi ôm Tiêu Dương hưng phấn hô tới hô lui.
Người xung quanh nhìn hai kẻ gay này, ca thán cuộc đời sao ngày càng đổ đốn! (=))))
“Chúng ta đi nhận thưởng đi!” Tiêu Dương buông Tỉnh Phi ra, hai người hướng về tiệm xổ số chạy như điên.
Tỉnh Phi thét chói tai,“Tớ đã nói ở đó có tà khí mà!”
Tiêu Dương cười ha ha,“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta bây giờ đi làm ông chủ quán yêu quái kia tức chết thôi!”
Hai người chạy như điên vào trong tiệm,“Ông chủ ông chủ, chúng ta trúng thưởng!”
Ông chủ liếc mắt nhìn hai người,“Đem vé số ra đây.”
Tiêu Dương vỗ vỗ bả vai Tỉnh Phi,“Phi Phi, đem vé số ra đi!”
Tỉnh Phi nhìn Tiêu Dương,“Không phải ở chỗ cậu sao?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ,“Cậu dám nói không ở trên người của cậu?”
Hai người đồng thời sờ soạng trong túi áo của chính mình, nhớ xem vừa rồi đem xố số nhét ở đâu, thế nhưng phát hiện dù làm thế nào cũng nhớ không nổi.
Lão bản cười lạnh,“Cút đi, bằng không ta liền báo cảnh sát các người lừa bịp.”
Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người khóc mếu đi ra ngoài, lại chạy lên trên cầu treo, người vây xem vừa rồi đã sớm đi xa, trên mặt đất trống rỗng ngay cả một mẩu giấy vụn cũng không có. Hai người vẻ mặt thảm thiết. Tiêu Dương muốn đi lên cầu treo, sau đó từ nơi này nhảy xuống, nói rằng chính mình có lẽ không có số ngủ với mĩ nam, đến chết vẫn là xử nam ngây thơ.
Tỉnh Phi ôm lấy eo hắn, nhờ người qua đường đi báo nguy, cuối cùng cảnh sát cũng đến đây thế nhưng Tiêu Dương đã không muốn nhảy nữa, cảm thấy sinh hoạt hiện tại vẫn vô cùng tốt đẹp, sống thì vẫn có thể ngủ với soái ca. Nhưng nếu chết lên Thiên đường vẫn là xử nam chắc bị cười cho không còn mặt mũi.
Cảnh sát cuối cùng lấy lý do gây trở ngại cho người thi hành công vụ mà đem hai người mời đến cục cảnh sát uống trà, giáo dục một hồi. Hai người vẫn một mực khom lưng cúi đầu.
Tỉnh Phi trước đó đã gọi điện thoại cho Cung Phàm, kêu anh không cần đến đón mình, hiện tại mới phát hiện cậu làm quá đúng.
Tiêu Dương cưỡi xe đạp đưa Tỉnh Phi trở về, bởi vì tâm tình suy sụp, thiếu chút nữa đụng vào một đứa trẻ vừa tan học, hai người tuy tránh được đúng lúc, nhưng lại ngã sấp xuống bồn hoa bên cạnh đau đến nhe răng trợn mắt, tiểu hài tử không bị thương, cười ha hả nhìn Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi vừa bị ngã, mẫu thân tiểu hài tử chỉ vào hai người hùng hùng hổ hổ mắng xối xả, Tiêu Dương cưỡi xe đạp mang theo Tỉnh Phi rời khỏi hiện trường nhanh như bay, đi năm mươi mét vẫn nghe thấy âm thanh chửi bậy của nữ nhân kia.
“Nữ nhân thật là khủng khiếp.” Tỉnh Phi cảm thán.
“Đồ cọp mẹ.” Tiêu Dương đánh giá. Tại thời điểm thiếu chút nữa lại tông phải một người khác, Tỉnh Phi liền phẫn nộ, muốn đổi người lái. Kết quả thời điểm đi đến ngã tư, lại thiếu chút nữa tông phải một chiếc xe cơ động đối diện. Hai người sợ tới mức tim muốn ngừng đập, cuối cùng cảm thán thụ chính là thụ, ngay cả lái xe đạp cũng không được. Hai người đành đẩy xe đạp men theo bên đường về nhà.
(mỗ Lạc chen vào: chỉ có thể nói “Thụ thụ bất tương thân” =))))
Thời điểm về đến nhà, trùng hợp Cung Phàm cũng vừa vặn tan tầm trở về, mở cửa xe Land Rover, thấy hai người đang đẩy xe đạp đi ở dưới lầu.