• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tỉnh Luật đi, Tiêu Dương liền kể lại chuyện cũ. Kỳ thật thời điểm hắn còn học đại học, không ít người đã biết hắn là gay. Chẳng qua không nói ra mặt, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.



Năm đó Tỉnh Luật cùng tên kia là bạn cùng phòng, tên kia bộ dạng không tồi, tự nhận là mị lực phi phàm, chạy đến trước mặt Tiêu Dương tìm hắn muốn nói chuyện yêu đương. Tiêu Dương cảm thấy đối phương cũng ổn liền đáp ứng. Kế tiếp mọi người cũng đoán được không sai biệt lắm. Tiêu Dương cũng không nói nữa.



Tiêu Dương nhìn Lưu Lam, Lưu Lam chỉ là ôn hòa nhìn hắn. “Con đường này, ai không từng đi qua chứ.” Tiêu Dương cười cười.



Tối đến, Lưu Viện lại tìm cớ lại đây thăm hai người, mở miệng ra là một câu chú út. Ngồi trong phòng hai người một giờ, lúc rời đi không ngừng dặn dò,“Kết hôn đã không đến, tiệc rượu đầy tháng của đứa nhỏ nhất định phải tới nhé.” Cung Phàm ậm ừ có lệ.



Ngày thứ ba, vài người phải đi làm nên quyết định trở về, không cần nhìn mặt Tỉnh Luật cùng Lưu Viện, thật sự là vui không kể xiết.



Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi trở lại tiệm trà sữa, nhìn đến tấm bảng đen treo ở trên cửa, phía trên toàn là hình vẽ linh tinh, Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi nhìn một hồi lâu mới nhìn ra phía trên viết gì, hai người quay mặt nhìn nhau, lại cười ha ha. Hôm nay không mở cửa, hai người chỉ đến đây tổng vệ sinh, không ít học sinh đi dạo phố nhìn thấy ông chủ trở lại, chạy vào cửa hàng, nhìn thấy hai người đang quét dọn vệ sinh cũng vén lên tay áo hỗ trợ. Kết quả cái tiệm trà sữa to như vậy từ trong ra ngoài lập tức được dọn dẹp sạch sẽ, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương liền mời mấy nữ sinh này uống trà sữa.



Hôm nay không buôn bán nên mấy người ngồi nói chuyện phiếm. Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương bị trêu chọc cả một buổi chiều. Đến giờ, Cung Phàm tới đón Tỉnh Phi về nhà, đám nữ sinh kia rốt cuộc đợi được Cung Phàm, tranh cướp góc nhìn tốt nhất, cùng nhau bàn luận đánh giá Cung Phàm. Tiêu Dương bị chèn vào trong góc. Trước khi bắt được người kia tới tay, chính mình vẫn là cẩu độc thân.



Tỉnh Phi ngồi ở ghế phụ phía trước, có chút hưng phấn, thật lâu không được ngồi ở đây rồi.



Cung Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, “Đem dây an toàn thắt vào.”



Tỉnh Phi kéo qua dây an toàn cài lại.“Hôm nay không bận sao?”



Cung Phàm ý bảo cậu nhìn về phía sau, Tỉnh Phi nhìn thấy cặp công văn dầy cộp.“Vậy sao anh không tăng ca?”



“Khoảng thời gian trước anh hay tăng ca nên xem nhẹ Phi Phi, Phi Phi không phải tự mình đi kháng nghị với anh sao?”



Tỉnh Phi bị anh chọc thủng ngụy trang, mặt đỏ phừng phừng, ngậm miệng không nói lời nào. Thời điểm sắp về đến nhà, Tỉnh Phi kêu anh lái xe tới khu chợ lân cận. Cung Phàm liền lái Land Rover đi đến chợ. Người qua đường nhìn Land Rover, cảm thán kẻ có tiền còn tự mình đi chợ.



Cung Phàm không quen đi chợ cho lắm, đi theo đằng sau Tỉnh Phi, đường di chật hẹp, vào giờ tan tầm người đến người đi, trong chợ bốc lên đủ thứ mùi khó ngửi. Cung Phàm cao to lực lưỡng chặn lối không ít người đi đường. Đi một chút lại dừng, không ít người đã mệt mỏi một ngày, tinh thần cũng uể oải, không có tinh thần, nhìn thấy vóc người của Cung Phàm, thoạt nhìn không dễ chọc, cũng không dám chửi ầm lên, im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn đứng ở phía sau chờ hắn di chuyển.



Tỉnh Phi đang chọn rau xanh, cánh tay Cung Phàm duỗi ra, cũng nhặt một bó rau, Tỉnh Phi nhìn nhìn anh, lại đem bó rau đó thả xuống. Một lần còn được, hai ba lần sau, Tỉnh Phi cùng Cung Phàm hai người đều nhịn không nổi.



Tỉnh Phi chỉ vào bó rau xanh mướt kia, “Cái loại rau không có sâu, là do phun quá nhiều thuốc bảo vệ thưc vật.” Biểu tình Cung Phàm lúc này mới dễ nhìn một chút, đi theo phía sau cậu, không động tay cũng không lên tiếng, toàn tâm toàn ý làm cu ly cho vợ.



Hai người lại mua một ít xương ống cùng thịt bò, sau đó ra khỏi chợ. Trên quần áo hai người đều tản ra một mùi nước gạo nồng nặc. Tỉnh Phi cười tủm tỉm nhìn anh. Đi ngang qua một nhà thuốc, Cung Phàm không chào hỏi liền đi vào.



Hai người đều không sinh bệnh, Cung Phàm vào tiệm thuốc làm cái gì? Tỉnh Phi đem mấy thứ trên tay bỏ vào trong xe, chuẩn bị đi tiệm thuốc tìm Cung Phàm. Kết quả lại thấy Cung Phàm mang theo một túi gì đó đi ra. Cung Phàm tùy tay ném vào ghế sau, hai người lái xe về nhà.



Buổi tối, Tỉnh Phi tựa vào trên người Cung Phàm, đem túi gì đó Cung Phàm mua từ tiệm thuốc mở ra, gel trơn, bao cao su, còn có một thứ, Tỉnh Phi nhìn nhìn tên của nó, mặt đỏ bừng. Que thử thai!



Cung Phàm ôm eo cậu, “Ngày hôm qua mẹ gọi điện thoại trở về bảo chúng ta đi kiểm tra.”



Tỉnh Phi trên mặt vẫn còn vẻ xấu hổ.“Vậy anh mua bao làm gì?” Hai người vì đứa nhỏ, thật lâu không dùng bao, Cung Phàm có vẻ cũng không thích, mỗi lần đều trực tiếp vào.



“Lo trước khỏi hoạ.” Cung Phàm cầm điều khiển đổi một tiết mục, cầm que thử thai đưa cho Tỉnh Phi,“Phi Phi đi thử một chút xem. Bên trên có hướng dẫn.”



Tỉnh Phi khó xử nhìn anh, Cung Phàm cúi đầu ôn thanh nhỏ nhẹ an ủi Tỉnh Phi. Tỉnh Phi vùi đầu trong lòng anh, mặt đỏ bừng bừng, tâm muốn chết đều có. Trong lòng thấp thỏm cùng chờ mong, ngẩng đầu nhìn Cung Phàm, phát hiện anh cũng có tâm tình giống mình. Tỉnh Phi liền có dũng khí, cầm lấy giấy thử đi về phía WC.



Cung Phàm ở bên ngoài, không ngừng đổi tiết mục TV, quay qua quay lại kiếm việc để làm, ngồi trên sô pha không ngừng đổi tiết mục TV. Nghe được thanh âm Tỉnh Phi đi ra, mới thở dài một hơi. Đi qua ôm lấy Tỉnh Phi. “Thế nào rồi?”



Tỉnh Phi thở dài một hơi nhẹ nhõm, biểu tình cũng có vài phần tiếc nuối, “Không, không có.” Trên mặt Cung Phàm có vài phần tiếc nuối. “Không có cũng không sao, lần sau lại thử, không chừng con trai lại tới cũng nên.” Tỉnh Phi gật gật đầu, hai người vùi trong sô pha xem “Gấu tới rồi”(1). Cung Phàm lại đem TV đổi sang tiết mục nuôi dạy trẻ. Tỉnh Phi nhìn anh, lại cúi đầu.



Ngày hôm sau, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương thương lượng, thuê hai sinh viên làm thêm, dù sao sinh viên làm thêm rất nhiều, bọn họ hai người lại lười, không có nhiệt tình cho lắm, chỉ biết ngồi một chỗ chơi đùa. Tiêu Dương rất nhanh liền đồng ý, có người trông quán, hắn có thể đi tìm Lưu Lam. Từ sau ngày trở về từ suối nước nóng, hắn liền tới công ty Cung Phàm nộp tiền làm hội viên, chỉ tên Lưu Lam làm người huấn luyện. Cung Phàm cho hắn thẻ hội viên, nhưng không thu tiền của hắn. Tiêu Dương cũng không kiên trì. Hai người là bằng hữu, có đôi khi quá kiên trì ngược lại sẽ mất đi tình cảm, anh tới tôi đi mới là tốt nhất.



Tỉnh Phi buổi tối hôm đó chịu kích thích, muốn bảo dưỡng thân thể thật tốt. Tiêu Dương muốn theo đuổi đàn ông, số lần Tỉnh Phi đi giám sát tiệm trà sữa lại nhiều hơn chút. Bất quá hai sinh viên kia làm rất tốt. Tỉnh Phi mới yên tâm. Có đôi khi ngồi trong quán cả một buổi chiều. Có đôi khi ngồi một ngày. Đương nhiên hầu hết thời gian cậu thường xuyên ngẩn người.



Cuối tuần, tiệm trà của Tỉnh Phi phải tiếp một đám khách không mời mà đến. Tỉnh Tinh cùng một đám nữ nhân trang điểm dày cộp đi vào tiệm trà sữa. Lúc ấy Tỉnh Phi ngồi ở góc hẻo lánh, không có chú ý tới, thẳng đến khi Tỉnh Tinh đi tới cùng cậu chào hỏi. Trên mặt hai người đều là biểu tình kinh ngạc. Biểu tình của Tỉnh Tinh càng có vài phần kỳ quái. Hai người cũng chỉ là nói hai ba câu, ngữ khí so người xa lạ còn xa lạ hơn, có điều đám nữ nhân kia thấy hai người bọn họ có vẻ quen biết, khua tay múa chân ý muốn Tỉnh Phi miễn phí, mời mấy cô uống trà sữa, Tỉnh Phi có chút khó xử. Hai sinh viên kia vẻ mặt chán ghét. Nhìn đến biểu tình trên mặt Tỉnh Phi, nói, “Chúng tôi mới là chủ, nói với anh ta cũng vô dụng. Tiệm chúng tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ, các người đẹp không cần làm chúng ta khó xử.”



Mấy nữ nhân kia nhất quyết không tha, có một người thậm chí đi tời sờ sờ mặt một học sinh, học sinh nọ liền khó chịu tránh đi. Còn có một nữ sinh lần trước kết bạn với Tiêu Dương, Tỉnh Phi. Vẻ mặt chán ghét nhìn đám nữ nhân này.



“Đừng tưởng chúng ta là không biết, vài lần chúng ta đi ngang qua, đều nhìn thấy hắn ngồi ở trên quầy.” Một cô nàng trong đó chỉ chỉ Tỉnh Phi.



Tỉnh Phi bị thứ mùi trên người các nàng làm cho khó chịu đến cực điểm. Không ít học sinh nhìn thấy trong tiệm có mấy người ăn mặc hở hang, trên mặt trang điểm dày cộp, đều không dám đi vào.



Tỉnh Phi nhìn Tỉnh Tinh, Tỉnh Tinh ngồi ở một bên không nói chuyện, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.



“Miễn cho họ đi.” Hai học sinh vẻ mặt rất không tình nguyện, khinh thường nhìn đám nữ nhân này. “Chỉ này một lần thôi!” Đám kia nữ nhân lắc mông rời đi, cũng không biết có nghe vào tai hay không.



Tỉnh Tinh cầm một ly trà sữa đi sau cùng, lại đi đến trước mặt Tỉnh Phi, “Tôi cũng không muốn như vậy, thế nhưng tôi ngăn bọn họ lại cũng không được. Tôi cũng phải có các mối quan hệ.” Sau đó đạp lên giày cao gót rời đi.



Hai học sinh kia nhìn Tỉnh Phi, chờ cậu giải thích, Tỉnh Phi nhìn hai người, “Tôi không ra mặt bọn họ khẳng định không đi.”



Nam sinh nhìn Tỉnh Phi, nói, “Mấy người đó là gái nhảy bên trong quán rượu gần đây. Còn có người còn làm loại nghề nghiệp kia nữa. Ngoài mặt thì từ bỏ. Ông chủ, anh có lần đầu tiên, bọn họ liền có lần thứ hai.”



Nữ sinh cũng gật đầu, “Phải đó, buổi tối lúc đi chơi, thường xuyên nhìn thấy các nàng đứng phía dưới ở vòm cầu mời khách. Còn cô gái mà anh vừa nói chuyện đó. Em gặp cô ta mấy lần đều từ trên mấy chiếc xe xa hoa bước xuống, vừa nhìn là biết được bao dưỡng. A, đúng rồi, cô ta có quan hệ gì với anh vậy?”



Tỉnh Phi có chút khiếp sợ, trong đầu rối loạn. Trong lòng có chút khó chịu. Đột nhiên nhớ tới lần trước trở về sơn thôn, Cung Phàm hỏi cậu có biết Tỉnh Tinh đang làm cái gì hay không. Chẳng lẽ khi đó Cung Phàm đã biết?



“Là chị của tôi.” Nhìn biểu tình hai người bọn họ so với chính mình còn khiếp sợ hơn. Tỉnh Phi cười khổ, “Tôi cùng người nhà có thể xem như đã cắt đứt quan hệ rồi.”



Trong lúc nhất thời nam sinh cùng nữ kia cũng không biết an ủi Tỉnh Phi như thế nào, vẫn là thay Tỉnh Phi cảm thấy may mắn. Không cùng Tỉnh Phi nói mấy chuyện kia nữa, ngậm miệng chuyên tâm làm việc.



Tỉnh Phi không có tâm tình, trực tiếp về nhà. Lại gọi điện thoại cho Cung Phàm, kêu anh sau khi tan tầm không cần tới đón chính mình, cứ trực tiếp về nhà.



Thời điểm Cung Phàm trở về, Tỉnh Phi đang ngồi ở trong sô pha ngẩn người. Cơm cũng không làm. Bộ dáng tâm sự tầng tầng.



Cung Phàm đi đến bên người cậu, ngồi ở trên bàn thấp, “Làm sao vậy?”



Tỉnh Phi ngẩng đầu nhìn anh, ngũ quan đều nhăn cùng một chỗ. Trầm mặc hồi lâu, hỏi, “Anh còn nhớ rõ lần trước anh hỏi em có biết Tỉnh Tinh làm nghề gì hay không?”



Cung Phàm ngẩn người, “Em biết rồi sao?”



Tỉnh Phi gật gật đầu.



Cung Phàm ôm cậu, “Trước kia lúc anh chưa quen em, có đôi khi đi nơi đó giải quyết một chút, thấy nàng, lần đó lúc ở nhà em nhìn thấy nàng thiếu chút nữa cho rằng chính mình nhìn lầm.”



Tỉnh Phi ôm cổ anh. Lúc lâu mới nói, “Hôm nay chị ta đến tiệm trà sữa. Em nghe được chuyện từ một đám học sinh. Có điều… cũng đâu liên quan tới em. Bọn em đã cắt đứt quan hệ rồi.”



Hết chương 38.




Chú thích




1- Gấu tớirồi: phim hoạt hình thì phải

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK