Thời điểm Cung Phàm thức dậy, trời mời vừa hửng sáng. Ánh nắng mặt trời rơi trên khuôn mặt anh, rất đẹp, cũng rất ôn hòa. Anh nghiêng đầu nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi còn đang ngủ. Thế nhưng anh nhất định phải đứng dậy. Ngày hôm qua trời mưa đã mang nước ngọt tới, mà hai người họ không có thứ gì để chứa nước, mặt trời càng lên cao, nước ngọt sẽ bốc hơi càng nhanh.
Cung Phàm cầm quần áo đắp lên người Tỉnh Phi, hôn lên gò má cậu một cái. Cung Phàm đi dọc theo bờ biển, nơi này hiển nhiên không người cư trú, là một hòn đảo biệt lập. Lúc Cung Phàm cõng Tỉnh Phi đi ở trong rừng có thấy được một ít dấu chân của động vật nhỏ, quỷ Tasmania(1), chuột, nhím gai, còn có một vài động vật gặm nhấm khác.
Sóng biển đem rác thải do con người xả ra cuốn lên bờ, Cung Phàm chọn được một tấm nilon rộng tầm hai mét vuông, sau đó rời đi. Đối với đám cua cá bị dạt lên bờ, Cung Phàm không thèm liếc một cái. Lúc trở về nhìn thấy Tỉnh Phi ngồi xổm ở trên bờ cát, đang dùng cây gậy chọc chọc một con cua.
Cung Phàm đi tới, một tay đỡ cậu lên, “Đói bụng rồi?”
“Có một chút.” Tỉnh Phi xoa xoa bụng mình, lại sờ sờ bụng Cung Phàm.
Cung Phàm ôm Tỉnh Phi như ôm đứa nhỏ, “Buổi tối, chúng ta có nước để uống, cũng có hải sản tươi để ăn rồi. Chúng ta mất tích hai ngày, mẹ đã báo cảnh sát. Đợi thêm mấy ngày nữa sẽ có người tới tìm kiếm cứu nạn. Hơn nữa, ngày hôm qua anh nhìn thấy có máy bay đi ngang qua đây, lúc đó chúng ta có thể chuẩn bị sẵn sàng cầu cứu.”
“Dạ.” Tỉnh Phi từ trước đến giờ đều xem lời nói của Cung Phàm như thánh chỉ.
Cung Phàm đi tới một chỗ mà sóng biển sẽ không đánh tới, “Anh muốn làm một dụng cụ chưng cất nước bằng ánh mặt trời, Phi Phi đi kiếm một chút vỏ sò được không? Chúng ta có thể uống nước đựng trong nó.”
“Dạ.” Tỉnh Phi gật gật đầu, từ dưới đất bò dậy, chạy ra bãi cát kiếm vỏ sò. Thế nhưng dạt lên bãi cát chỉ có vài miếng vò sỏ có thể làm đồ trang sức, nhặt lên vài cái thì đều bị rò nước.
Cung Phàm tìm một vũng nước, trên mặt vũng nước còn có chút tôm cá nhỏ. Có vẻ do sóng biển đêm qua đánh lên. Anh nhặt mấy hòn đá, lại đem tấm nilon trải lên trên vũng nước, sau đó đem hòn đá đè lên bốn phía của tấm nilon, khiến cho nó tạo thành độ lõm giống như lòng chảo.
Tỉnh Phi cúi đầu ủ rũ kéo một đống tảo biển xanh xám dày dặn trở lại. Cung Phàm nhìn thấy cậu thì ngẩn người. Cười nói, “Phi Phi muốn làm quần áo hả?”
Tỉnh Phi hừ hừ vài tiếng, cậu xấu hổ nói, “Em không nhặt được vỏ sò, trong đấy cũng chỉ có sương đọng lại thôi. Nhưng mà em tìm được tảo biển, em có thể lấy chúng làm thành một cái chậu đơn giản.”
Cung Phàm ngẩn người, không nghĩ tới Tỉnh Phi có thể tìm được phương pháp này, “Làm như thế nào?”
Tỉnh Phi thấy Cung Phàm hỏi mình, lập tức cảm thấy hãnh diện cực kỳ, cậu tìm một đoạn cây lớn có chu vi bằng cái đũa, tiếp đó bẻ làm bốn đoạn. Sau đó kéo một miếng rong biển. Rong biển còn rất dai, Tỉnh Phi sử dụng tất cả sức lực bú sữa mẹ của mình cũng không dứt nổi, vẫn phải để Cung Phàm ở bên cạnh hỗ trợ xé một chút.
Tỉnh Phi dùng que đâm thủng rong biển đem chúng nó xâu lại với nhau, bốn que nhỏ thoăn thoắt đan một lúc liền tạo thành một hình chữ nhật, có điều một lúc sau cũng có được một cái chậu hết sức “nguyên thủy”.
(Cái này tôi chịu, ko thể kiếm đc hình minh họa cho các thím luôn =)))))
Cung Phàm ở bên cạnh tặng cho Tỉnh Phi một ánh mắt tán dương, Tỉnh Phi hận không thể lập tức ở trước mặt anh thể hiện một phen.
Cung Phàm đem cái chậu rong biển nguyên thủy đặt ở dưới dụng cụ chưng cất nước của anh, đợi đến khi mặt trời khiến nước bốc hơi lên. Buổi tối sẽ có nước ngọt để dùng.
Tỉnh Phi lại làm thêm một cái nữa để dự phòng. Cung Phàm nhìn cậu bận rộn, cảm thấy được sinh hoạt như thế cũng không tồi.
Cung Phàm để cậu ngồi lại đây một mình, anh thì đi kiếm thêm củi khô về.
“Phi Phi, đem cái chậu kia của em đưa cho anh, ta cần đi tìm thêm nước ngọt. Nếu có thể thì giúp anh tìm một ít thức ăn có chứa carbohydrate được không? Chúng ta nhất định phải bổ sung cái này.” Cung Phàm vỗ vỗ cát dính trên quần.
“… Carbohydrate(*) là cái gì ạ?” Tỉnh Phi nghe không hiểu gì.
(*Carbohydratelà một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng. Carbohydrate bao gồmcarbohydrate đơn giản(simple carbohydrate) vàcarbohydrate phức tạp(complex carbohydrate).Các nguồn carbohydrate tự nhiên mà con người thường sử dụng gồm có: Hoa quả, Các loại rau, Sữa, Các loại hạt, Ngũ cốc, Các loại mầm, Các thực phẩm thuộc họ đậu.)
“Anh cũng không biết nên giải thích thế nào, Phi Phi có thể tìm một ít rễ cây có thể ăn được về đây. Đương nhiên nếu như em có thể tìm được quả dại có thể ăn được thì càng tốt.” Cung Phàm nắm tay cậu đi về phía rừng cây. Đến chỗ dựng lều liền nhặt lên một khối sắt có dạng thanh dài đưa cho Tỉnh Phi.”Cầm lấy phòng thân.”
Tỉnh Phi phản xạ có điều kiện nói, “Ở đây không có lưu manh.”
Cung Phàm nắn nắn mặt cậu, “Ở đây có thú hoang!”
Tỉnh Phi do dự một chút, vẫn cầm lấy thanh sắt trong tay Cung Phàm, Cung Phàm cầm một cái chậu lớn sau đó hai người chia nhau đi về hai phía bìa rừng. Anh nhất định phải tìm được nguồn nước ngọt hiếm có từ trận mưa hôm qua trước khi mặt trời khiến chúng bị bốc hơi hết.
Cung Phàm nhìn kỹ hướng Tỉnh Phi đi, sau đó chính mình đi về một hướng khác, chậm rãi đi dọc theo dấu chân của đám động vật nhỏ, vừa quan sát độ cứng và độ ướt của bùn đất, vừa quan sát có đồ ăn hay không.
Lại đi thêm một tiếng đồng hồ, Cung Phàm phát hiện một ít dấu vết của động vật gặm nhấm, Cung Phàm biết mình đã tìm được nguồn nước. Anh tỉ mỉ tìm kiếm ở xung quanh, quả nhiên tìm được một dòng chảy nhỏ khuất dưới đám bèo, rất nhỏ, độ rộng chỉ lớn bằng hai bàn tay. Cung Phàm đi tới vớt hết bèo ra, nước rất trong, cũng không có mùi lạ. Cung Phàm dùng chậu rong biển múc đầy nước, mang theo nước trở về.
Về tới nơi đã thấy Tỉnh Phi, cậu đang bận chỉnh lửa, thêm củi khô, bên cạnh đặt một đoạn rễ cây màu sắc trắng noãn, Cung Phàm liếc mắt một cái liền nhìn ra nó chứa khá nhiều carbohydrate. Bên cạnh đó còn có một chút việt quất, quả không lớn lắm, nhưng có vẻ đã chín, còn có mấy quả đã bị chim chóc ăn mấy miếng.
“Phi Phi thu hoạch thật phong phú.” Cung Phàm từ phía sau Tỉnh Phi đi tới, đem nước để dưới đất. Tỉnh Phi nhìn thấy anh trở về, cười đến mặt mày đều cong cong.
Tỉnh Phi nhận được tán dương từ Cung Phàm, bắt đầu đắc ý, giơ giơ lên việt quất trong tay, “Hoa quả đó nha.”
Cung Phàm cười cười, từ trong túi móc ra mấy quả trứng chim.”Lúc trở lại thì tìm thấy chỗ gốc cây. Có vẻ hôm qua gió to có ổ chim bị rớt.”
Tỉnh Phi nhìn thấy trứng chim đôi mắt liền phát sáng. Cậu nuốt một ngụm nước bọt. Cung Phàm nói, “Trước tiên nấu nước uống, nước này không thể uống trực tiếp được, sẽ có khuẩn E.coli.”
Tỉnh Phi hờ hững ờ một tiếng, đôi mắt xoay tròn nhìn trứng chim.
Cung Phàm nắn nắn khuôn mặt cậu, tìm một vài hòn đá rửa sạch sẽ, sau đó ném vào trong đống lửa. Cung Phàm nhìn đồng hồ tay một chút, đốt được một tiếng, Cung Phàm dùng hai cây gậy gắp chúng ra ngoài, ném vào chậu nước mà anh đem về.
Nước lập tức sôi ùng ục, Tỉnh Phi nhìn líu cả lưỡi.”Anh, này thật giống núi lửa phun trào.”
Sau khi bỏ năm, sáu cục đá vào, Cung Phàm cảm thấy ổn thì dừng.
Cung Phàm vỗ đầu cậu, “Ngoan, uống nó.”
Tỉnh Phi có chút ghét bỏ, “Anh, nước cũng biến thành màu tro rồi, nhìn thật bẩn.” Cậu cúi đầu ngửi một cái, còn có mùi lạ nữa.
Lần này Cung Phàm cũng không nhân nhượng cậu, “Ngoan, uống đi, anh đảm bảo đã sát trùng tiêu độc.”
Cung Phàm mặt lạnh, Tỉnh Phi cũng không dám ho he, vừa nhắm mắt lại, cúi đầu uống một ngụm, mùi vị của nước cũng khó uống y như vẻ bề ngoài, hết sức khó tả. Cung Phàm buộc Tỉnh Phi uống một ngụm lớn, sau đó mới tới lượt anh.
Tỉnh Phi uống xong nước liền không muốn để ý tới Cung Phàm, không phải phát cáu, chính là muốn làm nũng một chút thôi. Cung Phàm nhéo mạnh lên mặt cậu một cái, “Đây là vì muốn tốt cho em thôi. Bây giờ anh đi luộc trứng cho em.”
Cung Phàm cầm chậu đứng lên, kiểm tra một chút, chậu rong biển có vẻ rất bền chắc, không bị nước sôi làm hỏng. Cung Phàm đi ra chỗ dụng cụ chưng cất nước ngọt, đem chậu rong biển ở đây cầm lên, trút số nước trong đó vào chậu kia, rồi lại đặt nó về vị trí chưng cất nước cũ. Sau đó lại đi về bên cạnh đống lửa.
Tỉnh Phi nhìn thấy anh trở về, dùng gậy đẩy mấy khối đá vừa bị Cung Phàm dùng qua trở lại trong đống lửa, nói rằng, “Em đem chúng nó đặt lại trong đống lửa rồi. Chúng ta sẽ dùng lại cách vừa rồi, lấy chúng đun sôi nước để luộc trứng hả?”
Cung Phàm ngồi xuống, cười nói, “Còn rất thông minh nha.”
Cung Phàm nhặt được ba quả trứng, anh đem trứng đặt vào chậu rong biển, hai người bắt đầu nhai rễ cây, chậm rãi chờ đá được nung đủ nhiệt.
“Anh, em nhớ Cung Tiểu Uông.” Có lẽ do bây giờ có ăn có uống, Tỉnh Phi rốt cuộc thả lỏng, đột nhiên liền nói ra điều trong lòng.
Cung Phàm ngẩn người, anh nhìn Tỉnh Phi, sau đó cúi đầu, trầm giọng nói.”Anh cũng rất nhớ con, thế nhưng con bây giờ ăn no uống đủ, việc chúng ta có thể làm, chính là nhất định phải trở lại. Cho nên phải giữ vững trạng thái tích cực.”
Tỉnh Phi nhìn anh, viền mắt liền đỏ, “Xin lỗi, em không nhịn được. Mặc dù nơi này khiến em sợ hãi, nhưng được ở cùng với anh, em lại cảm thấy rất vui vẻ. Thế nhưng em rất nhớ Cung Tiểu Uông. Hai ngày nay khẳng định ba mẹ sẽ vội vã tìm kiếm chúng ta, em sợ hai người quên mất Cung Tiểu Uông.”
Cung Phàm cẩn thận từng li từng tí đem hòn đá ném vào chậu, thủy bắt đầu kịch liệt sôi trào.
“Đừng lo, còn có Tiếu Dương cùng Lưu Lam mà. Nói thế nào cũng vừa là anh em tốt lại là một nửa con trai.” Cung Phàm xoa xoa Tỉnh Phi đầu.
Tỉnh Phi nghe hắn nhắc tới Tiếu Dương cùng Lưu Lam, tâm lý cũng vững vàng hơn. Tỉnh Phi hoàn toàn tín nhiệm Tiếu Dương và Lưu Lam.
Nước sôi được mười lăm phút, Cung Phàm đổ hết nước đi, sau đó vớt trứng ra. Mới vừa được “luộc” qua mười lăm phút, Cung Phàm cầm ở trong tay thấy khá chắc, liền dùng hai tay xoa xoa mấy cái. Cung Phàm đứng lên, hái hai cái lá cây bên cạnh, đem trứng đưa cho Tỉnh Phi, “Ăn đi.”
Tỉnh Phi chỉ lấy một quả, “Anh, anh ăn đi, anh tiêu hao sức lực nhiều hơn em.”
Cung Phàm liếc mắt nhìn cậu, “Đừng so sánh. Chúng ta không chỉ là đang cầu sinh, mà còn là sinh hoạt.”
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, cười rồi cầm một quả trứng, quả còn lại nhất quyết không chịu ăn, cậu lột xong vỏ trứng liền nhét luôn vào miệng Cung Phàm. Cung Phàm liền đem trứng ăn luôn.
“Ngồi đây nhé. Anh đi xem lưới có bắt được con cá nào không.” Cung Phàm đứng lên đi về phía cái cây khô bên cạnh bờ biển, anh trước đó đã giăng một tấm lưới ở đây, hi vọng thủy triều lên có thể đánh được cá.
Hết chương 78.
Quỷ Tasmania (*)