Cung Phàm lui về phía sau mấy bước, bất đắc dĩ thở dài một hơi, bưng một chén cháo lắc lư trước cửa. Trên cánh cửa đỏ tía lõm xuống một lỗ rất chói lọi.
“Phi Phi!” Cung Phàm vặn nắm cửa, vẫn kéo không ra. Không thể nói rõ là giận tới cực điểm ngược lại trở nên bình tĩnh, hay là thật sự bị Tỉnh Phi ngó lơ, hỏa khí cũng nguội.
Sắc mặt Cung Phàm dễ nhìn hơn nhiều.
“Em đóng cửa lại thì anh ngủ chỗ nào?” Cung Phàm tựa vào trên ván cửa. Bên trong vẫn thực im lặng. Khiến Cung Phàm có chút hoài nghi có phải bên trong đã xảy ra chuyện gì hay không.
Cung Phàm đem cháo để trên bàn. Cào cào tóc, ở ngoài cửa đợi trong chốc lát. Cuối cùng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lưu Kỳ cùng Hà Niên.
“Phàm ca, có chuyện gì sao?”
“Muốn hỏi một chút tâm trạng Phi Phi gần đây thế nào?”
“Rất ổn, có điều thường xuyên không có tinh thần. Phàm ca, buổi tối anh cũng thông cảm cho thân thể nhỏ bé của Tỉnh Phi chút. Mỗi ngày ép buộc đều không có tinh thần.” Lưu Kỳ ở bên kia cười ha ha.
Cung Phàm xoa huyệt Thái Dương,“Ừm. Lần sau mời các cậu uống rượu.”
“Ok!” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nhạc ồn ào, Lưu Kỳ nghe cũng không đặc biệt rõ ràng.
Khoảng thời gian này, bởi vì Tỉnh Phi tinh thần không quá tốt. Cung Phàm vẫn không chạm vào cậu. Thiếu chút nữa đem chính mình nghẹn chết.
Cung Phàm từ trong tủ lạnh cầm ra hai chai bia lạnh, sau đó tắt toàn bộ đèn. Theo ánh trăng tìm đến sô pha, ngồi tựa vào sô pha gọi điện thoại cho Tiêu Dương.
(Một trong những lí do mỗ thích truyện này là vì Phàm ca là ông chồng cực kì lý tưởng TT^TT)
“Phàm ca, trễ thế này rồi có chuyện gì sao?” Thanh âm Tiêu Dương có chút mệt mỏi. Cung Phàm nhìn nhìn thời gian.
“Xin lỗi. Muốn hỏi một chút Phi Phi trong khoảng thời gian này tâm trạng thế nào?” thanh âm Cung Phàm trong đêm tối nghe vào tai có chút trầm thấp, bộ dáng tâm sự tầng tầng.
“Này…, Phàm ca, thực xin lỗi, em gần nhất vẫn luôn ở cùng Lưu Lam, không quá chú ý. Nhưng mà tối nay, tụi em thấy Tỉnh Tinh. Chị ta từ trong xe của một người đàn ông bước xuống. Phi Phi có phải bị ảnh hưởng từ chuyện này hay không?”
“Phi Phi sẽ không để ý người nhà em ấy. Có thể là em ấy quá mệt mỏi. Không có việc gì nữa, cậu nghỉ ngơi đi.” Cung Phàm cúp điện thoại, ngồi trên sô pha nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Tỉnh Phi tỉnh lại chuẩn bị lăn vào một cái ôm ấm áp như thường ngày. Lăn qua lăn lại, đều cảm thấy chung quanh chăn lạnh lẽo. Tỉnh Phi dùng chân mò mẫm trên giường, cũng không đụng đến người nào. Tỉnh Phi trong lòng cả kinh, cả người đều tỉnh, nhìn gối đầu bên cạnh, hoàn toàn không có dấu vết có người nằm qua.
Tỉnh Phi tim đập không ngừng. Sự tình tối hôm qua chậm rãi trở lại trong đầu. Cậu nhớ rõ đêm qua về nhà. Cậu lại nổi giận. Tỉnh Phi luôn nghĩ mình không phải là người có tính tình không tốt. Thế nhưng cậu nhiều lần lặp đi lặp lại việc phát giận với Cung Phàm.
Cung Phàm ngày hôm qua kêu cậu ăn tối, cậu không ăn, sau khi phát hỏa xong liền trốn vào phòng. Nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại liền cảm thấy muốn ngủ. Loáng thoáng dường như nghe thấy được thanh âm Cung Phàm gõ cửa…
Tỉnh Phi cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt. Cậu đi chân trần xuống giường, nhìn đến ván cửa bị đá thủng một lỗ, ôi trời ơi, ngày hôm qua lửa giận của Cung Phàm lớn đến mức nào chứ. Cậu còn ngủ được thơm ngào ngạt.
Tỉnh Phi mở ra một khe cửa, giống tên trộm từ khe cửa nhòm ra bên ngoài. Trong phòng trống rỗng, có chút lạnh lùng. Trên bàn cũng không thấy đồ ăn hôm qua mua bên ngoài. Tỉnh Phi toàn thân đều rầu rĩ. Chuẩn bị đi ra ngoài lấy di động gọi điện thoại giải thích với Cung Phàm.
Vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy Cung Phàm buồn ngủ mơ màng vươn đầu ra từ trên sô pha.“Đừng nhúc nhích ”
Cung Phàm xoa xoa đầu. Đi dép xỏ ngón, quần đùi vẫn là của ngày hôm qua. Vội vàng hướng chỗ mình đi tới. Tỉnh Phi có chút khẩn trương. Nghĩ, chính mình vô duyên vô cớ cáu kỉnh nổi giận, Cung Phàm muốn thu thập mình liền thu thập đi. Anh….. Hẳn là sẽ không hạ thủ quá nặng đâu nhỉ?
Cứ như thế an ủi chính mình, Tỉnh Phi vẫn khó tránh khỏi khẩn trương. Không tự chủ lui về sau một bước. Cung Phàm đi về phía cậu, thân hình cao lớn giống như cánh cửa. Tỉnh Phi đột nhiên có điểm hi vọng anh so với cửa còn cao hơn, như vậy liền vào không được.
“Anh. Em ngày hôm qua…… A!” Tỉnh Phi một câu còn chưa nói xong, liền bị Cung Phàm ôm lấy đi về phía sô pha. Cung Phàm đem cậu đặt trên sô pha. Một câu cũng chưa nói. Đi đến huyền quan cầm cho cậu một đôi dép lê, lại dùng hai tay phủi bàn chân cho cậu, xác định không có vụn gỗ mới đi dép lê cho cậu.
Tỉnh Phi cảm thấy mình càng thêm tội ác tày trời, đúng là nhất đẳng tội nhân.
“Anh, em ngày hôm qua……” Tỉnh Phi ấp a ấp úng, bức thiết muốn giải thích. Cung Phàm sắp phải đi làm. Nếu không giải thích liền bỏ lỡ.
“Có đói bụng không?” Cung Phàm lại ngắt lời cậu. Sáng hôm nay biểu tình trên mặt Cung Phàm rất nhu hòa, so với trong tưởng tượng của Tỉnh Phi mặt mũi hung ác, ngũ quan dữ tợn chênh lệch khá xa.
“Tối hôm qua chưa ăn cơm, hiện tại đói bụng đúng không?” Cung Phàm cười xoa xoa Tỉnh Phi mặt.
Tỉnh Phi,“……” Anh vừa xoa chân của em đó, anh biết không?
“Ăn cơm trước, có chuyện nói sau.” Cung Phàm đứng lên. Chuẩn bị đi gọi đồ ăn ngoài. Tỉnh Phi từ trên sô pha đứng lên, cao hơn Cung Phàm đại khái hai cái đầu. Đè lại bàn tay định bấm điện thoại của anh.“Để em làm bữa sáng!” Ở chỗ cao, Tỉnh Phi mới nhìn đến màu xanh đen dưới ánh mắt anh, biết mình đêm qua quá tùy hứng. Sợ là Cung Phàm một đêm ghé vào sô pha chật chội chắc chắn ngủ không tốt.
Cung Phàm cười cười, đem tay từ trong tay Tỉnh Phi rút ra.“Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay buổi sáng gọi đồ ăn ngoài. Buổi tối Phi Phi làm đồ ăn ngon cho anh bồi bổ tinh thần. Tuổi lớn rồi, không thể theo mấy người tuổi trẻ các em ép buộc.”
Tỉnh Phi vừa nghe, miệng đều mím lại, ánh mắt cũng cảm thấy nóng nóng. Cung Phàm nói chuyện điện thoại xong. Ngẩng đầu nhìn thấy trong ánh mắt Tỉnh Phi tràn ngập nước.
Cung Phàm cầm điện thoại ném lên sô pha,“Làm sao vậy, hôm nay anh không doạ em, lại chưa mắng em, sao lại bắt đầu rồi. Nũng nịu quá đi.”
Tỉnh Phi miệng cong lên càng cao, Cung Phàm cười cười, niết miệng của cậu,“Sắp đả tương du được rồi.” Tỉnh Phi nín khóc mỉm cười.
Cung Phàm thấy cậu nở nụ cười. Ôm eo cậu, hôn lên má cậu một cái,“Ngày hôm qua biến thành sư tử hà đông, không cho anh vào phòng. Gan lớn quá rồi!”
Tỉnh Phi mặt đỏ như sơn, ngượng ngùng, xấu hổ nhìn Cung Phàm,“Ngày hôm qua không phải không để anh vào phòng. Em ngày hôm qua vào phòng liền ngủ quên.”
Cung Phàm,“……”
“Được rồi, Thần Ngủ. Anh đi tắm rửa. Trở ra liền đến thảo luận Phi Phi từ con thỏ thăng cấp thành sư tử hà đông như thế nào.” Cung Phàm bước dài chân qua sô pha. Tỉnh Phi theo dõi cơ đùi anh trong nháy mắt săn lại,“Em mới không phải sư tử hà đông! Chỉ là tâm trạng em có chút không ổn định!”
Tỉnh Phi ngồi trên sô pha, Cung Phàm hôm nay cùng ngày thường có điểm không giống, tựa hồ ôn nhu rất nhiều, khiến Tỉnh Phi không còn khẩn trương bất an. Tỉnh Phi trên sô pha lăn một vòng, chuông cửa đột nhiên vang. Tỉnh Phi mở cửa, là người giao hàng.
Tỉnh Phi đem bát đĩa ra, lại đem bữa sáng sắp xếp xong. Cung Phàm tắm rửa xong liền quấn khăn tắm đi ra. Trên người vẫn ướt nhẹp, từng giọt nước theo bắp thịt chảy xuống, Tỉnh Phi ánh mắt nhìn xem thẳng tắp, đi qua sờ soạng cơ bụng của anh một phen. Cung Phàm cười ôm lấy eo cậu.
“Sáng hôm nay em cũng không định ăn đi.” Cung Phàm ôm Tỉnh Phi về phía bàn cơm. Tỉnh Phi lười biếng tựa vào trong lòng anh, ý đồ kéo khăn tắm của anh.
“Em muốn ăn. Em đói bụng ~” Tỉnh Phi cắn cổ Cung Phàm. Cung Phàm vốn cũng chỉ trêu cậu. Lấy cho cậu một chén cháo, bỏ thêm một ít măng muối, còn có trứng chiên vàng óng.
Tỉnh Phi tiếp nhận, vì biểu đạt chính mình thật sự đói bụng, Tỉnh Phi lang thôn hổ yết. Cung Phàm cho cậu một ánh mắt,“Đừng làm anh ăn mất ngon.”
Khoe mẽ bất thành, Tỉnh Phi đành phải nghiêm trang ăn cơm. Hai người ăn cơm mất nửa giờ. Đại đa số thời gian Tỉnh Phi đều nhìn Cung Phàm ăn cơm, nhìn anh một ngụm nuốt mất hơn phân nửa quả trứng gà, há miệng, một bát cháo cũng nhanh không còn.
“Ca, em nhìn anh thấy đặc biệt thèm ăn.”
Cung Phàm ngẩng đầu nhìn Tỉnh Phi,“Ca nhìn em cũng đặc biệt thèm ăn.”
Tỉnh Phi dùng chiếc đũa gẩy đẩy cháo tiểu mễ. Cung Phàm lại cho cậu một nháy mắt,“Ăn cơm!”
“Ca, anh sắp đi làm muộn rồi.” Tỉnh Phi cầm di động ra, màn hình hiện thời gian là mười giờ. Cung Phàm ngẩng đầu nhìn Tỉnh Phi cười đến nhe răng,“Ngủ đến ngốc chưa. Hôm nay là cuối tuần.”
Tỉnh Phi lấy di động qua liền thấy, mặt trên một loạt xxxx/xx/xx, ở giữa hiện ngày Thứ bảy, phía dưới là Ất Mùi năm xxxx.
“Nói xem, gần đây nghĩ cái gì, đem thuốc của anh nhồi bột mì, ban đêm biến thân thành sư tử hà đông, lại muốn để anh đi làm muộn, tính tạo phản hả?”
Cung Phàm nuốt vào miếng trứng gà cuối. Nhìn Tỉnh Phi ngồi ở đối diện vẻ mặt thấp trầm.
“Em còn đang trong kì phản nghịch của thanh niên……” Ánh mắt Tỉnh Phi nhìn chằm chằm Cung Phàm, từng câu từng từ, trợn mắt nói dối.
Cung Phàm tựa vào trên ghế. Tư thế thập phần tiêu sái. Chính là biểu tình trong nháy mắt có chút thất thần. Một lát sau, anh đứng lên đi vào bên trong phòng nghỉ bên cạnh. Ánh mắt Tỉnh Phi đang theo dõi lồng ngực anh biến thành nhìn chằm chằm bờ mông và chân dài của anh.
“Ca, anh đi đâu vậy?”
“Cạo râu.”
“Em cũng đi.” Tỉnh Phi thí điên thí điên đi theo phía sau anh. Ánh mắt hận không thể dính lên người anh. Bắp tay thắt lưng(*), còn có chân dài ~
(*viên tý phong yêu猿臂蜂腰: tay vượn lưng ong: không biết dịch sao cho đúng =)))))
“Em có râu sao?” Cung Phàm quay đầu nhìn cậu. Tỉnh Phi toàn thân đều trắng trẻo mềm mại, lông tóc trên người rất ít.
Tỉnh Phi sờ soạng trên mặt mình một phen.“Em cạo cho anh.”
Nói xong liền ôm eo Cung Phàm, Cung Phàm đi về phía trước, Tỉnh Phi ở phía sau bị anh kéo đi. Khăn tắm sắp bị cậu kéo rớt. Cung Phàm đành phải dùng hai tay bắt lấy khăn tắm.
“Sắp tới Thu Phân rồi, em muốn trải qua sinh nhật như thế nào?” Cung Phàm đứng ở trước gương, nhìn trên gương, mặt sau kéo theo một cái đuôi lớn, cười cười, đem Tỉnh Phi ôm lấy đặt lên trên bồn rửa mặt. Tỉnh Phi ngôi trên đó lắc lắc mông nhích tới nhích lui, ý đồ ngăn trở tầm mắt Cung Phàm, có điều chiều cao giới hạn, không thể phối hợp động tác của cậu.