• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho dù Tỉnh Phi vô cùng không muốn trở về địa phương kia, thế nhưng huyết thống chính là thứ cho dù muốn chém cũng không đứt. Từ lúc Cung Phàm nói với Tỉnh Phi rằng cậu phải về nhà một chuyến, cảm xúc của cậu liền suy sụp, cả người đều ỉu xìu.



Tiết đoan ngọ, Cung Phàm lái Land Rover mang theo Tỉnh Phi về nhà, Cung Phàm dừng lại ở trên đường, mua cho Tỉnh Phi một chút đồ ăn vặt, hai người thẳng tiến về phía nhà cũ của Tỉnh Phi. Xe tiến nhanh vào sơn đạo, mặt đất gồ ghề, xóc nảy khiến người ta khó chịu, sắc mặt Tỉnh Phi có chút trắng bệch, Cung Phàm quay cửa kính xe xuống cho cậu, Tỉnh Phi chỉ tới một hướng. Thời điểm hai người tới nơi cũng đã là mười giờ sáng.



Các thôn dân rất ít khi nhìn thấy chiếc xe như vậy, đều vừa nhìn vừa đoán xem là thân thích của nhà ai. Con trai lớn của Tỉnh gia ở đầu thôn đông hôm nay đính hôn, đối tượng là con gái của giám đốc. Chưa biết chừng, chủ nhân của chiếc xe này cũng là họ hàng của bên nhà gái, nếu là họ hàng của Tỉnh gia, sao có thể không nghe thấy nhà họ nói đến?



Có lão nhân gia mang theo cháu trai cháu gái từ Tỉnh gia trở về, nghe được bọn họ thảo luận, ngồi xuống một tảng đá, ôm hài tử: “Là họ hàng của Tỉnh gia.”



“Không thể nào, nếu nói như vậy, sao không nghe thấy nhà họ nói đến chuyện này?” Một bà lão tóc hoa râm mặc đồ màu lam nhạt cười nói.



“Là thật nha, tôi tận mắt nhìn thấy mà, đứa con trai út của Tỉnh gia từ trong xe bước xuống dưới, phía sau có một chàng trai đi cùng, mặt mũi thật sự rất dễ nhìn, rất đẹp trai. Ai gu, mọi người nói xem có phải là… cái kia…” Một người phụ nữa đẫy đà đang ôm hài tử nói, bên trong mắt tràn ngập ý cười hóng chuyện.



“Cô Thanh a, sao có thể nói bừa như vậy.” Bà lão cười ngăn người phụ nữ tọc mạch lại.



“Bà Lý à, chuyện Tỉnh gia bọn họ bán con còn sợ người khác nói ra nói vào sao.” Người phụ nữ kia không thèm để ý: “Nhưng mà cũng phải nói nha, đứa con út của Tỉnh gia sau khi trở về cũng thay đổi không ít, thật đáng giận, chàng trai trở về cùng với cậu ta so với gã đàn ông nhà tôi không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu a –”



Những người phụ nữ ngồi vây quanh đó liền cười ha ha. Chuyện Tỉnh gia bán con không đến một tuần liền truyền khắp trong thôn, có người thổn thức nhưng cũng có người coi như chuyện thường, trong nhà nghèo, ai có thể nuôi thêm được một miệng ăn chứ? Có người cảm thấy Tỉnh gia quả thực vô nhân tính. Tóm lại, kể từ sau khi sinh Tỉnh Phi ra, Tỉnh gia lần thứ hai lại trở thành đề tài nóng bỏng tại tiểu sơn thôn lúc trà dư tửu hậu.



Tỉnh Phi chỉ đường cho Cung Phàm tìm đến một chỗ trống trải dừng xe, ngay tại bãi cỏ trong vườn nhà họ Tỉnh.



Hôm nay con trai cả Tỉnh Luật của Tỉnh gia kết hôn, họ hàng thân thích đều phải đến làm khách, để tỏ vẻ hoan nghênh cô dâu mới, nhất là khi nhà gái còn có nhà máy, nếu nói tốt vài câu, giúp cho con cái nhà mình được làm trong đó, vậy thì trong nhà lại có thêm một khoản thu nhập không nhỏ.



Tỉnh Phi vừa xuống xe, liền nhìn đến bảy tám cô dì mang theo ghế ngồi trong vườn, bên cạnh còn bày một chiếc bàn để đón tiếp, có hạt dưa, một chút kẹo hoa quả rẻ tiền cùng đậu hoa lan*(兰花豆). Một vài cậu bé chạy tới chạy lui, bốc đầy một túi đồ ăn vặt chạy về phía người lớn, sau đó đem đồ ăn vặt cất vào túi vải của mẹ, tiếp đó người mẹ nói nhỏ với cậu bé trước mặt vài câu, người ngoài nhìn thấy còn nghĩ là đang giáo huấn cậu bé, thế nhưng một lát sau cậu bé lại chạy tới lấy đồ ăn vặt, người mẹ bực mình: “Mấy trăm năm chưa ăn rồi?!”



Cậu bé nắm đồ ăn vặt chạy tới, ủy khuất rúc vào trong lòng mẹ. Những bà mẹ khác thấy thế cũng không thể trách, thậm chí nói, trẻ nhỏ mà, không có việc gì.



Đám đàn ông đều ngồi vây quanh bên dưới gốc cây táo đánh bài, tiếng cười đùa, hô to gọi nhỏ không ngừng.



Chỉ có hai cô gái ngồi ở một bên, vẻ mặt kiêu căng, một người Tỉnh Phi không biết, trên mặt trang điểm khá đậm, không giống mặt thật, thoạt nhìn so với anh(*) của cậu còn lớn hơn hai tuổi. Còn cô gái khác chính là chị hai của Tỉnh Phi, Tỉnh Tinh. Tỉnh Tinh bây giờ cùng với hình ảnh cô gái nông thôn mộc mạc năm đó thoạt nhìn chính là hai người khác biệt. Tóc uốn xoăn ở đuôi(**) nhuộm màu tím, mắt được kẻ chì thật dài, môi đỏ mọng như lửa, mặt V-line, đồ trang sức trang nhã, một vẻ đẹp rất phong tình.




(* anh: ở đây chỉ Cung Phàm.




** Nguyên tác là ‘梨花烫’mỗ Lạc seach ra hình kiểu tóc uốn xoăn đuôi nên dịch vậy luôn ^^)



Cung Phàm đi bên cạnh Tỉnh Phi, nhìn đến nền sân được lát bằng đá, tuy nhiên trong vườn lại không được lát, toàn bộ đều là bùn, may mà vẫn bằng phẳng. Bên cạnh là một cây táo đã khô gầy. Vừa mới kết quả được một trái táo màu xanh, không nhìn kỹ căn bản là nhìn không thấy.



Tỉnh Phi có chút bất an nhìn Cung Phàm, nhìn thấy biểu tình bình thản của đối phương, Tỉnh Phi mới an tâm được một ít. Bắt đầu từ lúc hai người xuống xe, vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.



Những ai ngồi ở đây hầu như đều biết đến chuyện Tỉnh gia bán con trai, bán được bao nhiêu tiền mọi người không biết, thế nhưng sau lưng không thiếu người vẫn luôn nhạo báng Tỉnh gia. Lúc này nhìn đến người ta cư nhiên mang theo người đàn ông kia về nhà không thể không sợ hãi, như này là có cần còn mặt mũi nữa hay không? Thế nhưng mọi người vừa nhìn đến người kia vẻ mặt cương nghị lại đẹp trai có học thức, quần áo trên người cùng khí chất giống hệt đám hào môn thế gia
(*nhà giàu)trong TV, trong lúc nhất thời mọi người ngoại trừ đối với việc làm này của Tỉnh gia có chút khinh thường, còn lại đều ẩn ẩn ghen tị, đây là một phát bay lên làm Phượng Hoàng a, phát tài rồi a.



Ánh mắt mọi người nhìn hai người vừa quái dị lại vi diệu. Tỉnh Phi mang Cung Phàm vào phòng, gặp được mấy bà cô ngồi bên ngoài, ai biết liền lên tiếng chào hỏi, còn không biết liền cười cười. Nếu là ngày xưa, mấy bà cô này nhất định sẽ không để ý tới Tỉnh Phi, thế nhưng bây giờ đều bày ra khuôn mặt tươi cười. Tỉnh Phi quay đầu liếc mắt nhìn Cung Phàm. Yên lặng không nói chuyện.



Tuy rằng Tỉnh Phi không muốn nhìn đến Tỉnh phụ Tỉnh mẫu cho lắm, thế nhưng một Cung Phàm to lớn như vậy đứng ở bên ngoài, mọi người đều nhìn chằm chằm Cung Phàm, sợ anh thấy xấu hổ không được tự nhiên, Tỉnh Phi bước nhanh chạy vào trong phòng đi lấy cho anh một cái ghế dự nhỏ. Tìm một vòng đều không tìm thấy, Tỉnh Phi đành phải lấy cho anh một cái ghế băng cao bằng một đứa nhỏ bảy tám tuổi cho anh ngồi tạm.



“Ca, ngồi đi.” Tỉnh Phi đem ghế để sang một bên, sợ những người đó làm phiền Cung Phàm, hoặc có lời nói thô tục khiến Cung Phàm không thích nghe.



Cung Phàm nhận ghế từ trong tay Tỉnh Phi để sang một bên.“Trước để đó, đi gặp cha mẹ em một chút.” Cung Phàm xoa xoa đầu Tỉnh Phi, anh ngược lại là không để ý đến chút tục lệ kia, thế nhưng người rảnh thì nhiều chuyện, anh không muốn khiến Tỉnh Phi bị người khác nói linh tinh.



“Dạ.” Tỉnh Phi sau khi trở về, cảm xúc càng thêm suy sụp, cũng may từ đầu tới cuối Cung Phàm đều không ghét bỏ.



Cửa lớn cao hai mét, người ở nông thôn thường thích treo một cái gương lên cửa để trừ tà. Cung Phàm đi vào phòng, mọi người nhìn thân hình cao lớn của anh, thật lo lắng anh sẽ trực tiếp va vào thành cửa.



Trong phòng có chút tối, một phòng nhỏ lát gạch đỏ, cửa sổ không nhiều cho nên ánh sáng không tốt, không gian cũng không lớn. Trong phòng tràn ngập mùi khói nồng đậm, có chút sặc cổ họng, trong không khí truyền đến hương vị đồ ăn.



“Ca, anh ra bên ngoài ngồi đi, em đi tìm mẹ em.” Tỉnh Phi sắp khóc đến nơi. Cậu thật sự không muốn để Cung Phàm chờ ở nơi có hoàn cảnh như vậy. Cung Phàm cười cười, mũi có chút không thoải mái, nhưng vẫn cự tuyệt: “Ca đi cùng với em.”



Khuôn mặt Tỉnh Phi có phần khó xử, cũng may Tỉnh mẫu đã từ trong phòng bếp đi ra. Thời điểm nhìn thấy hai người có chút ngẩn ngơ, trong phòng hơi tối, tuy thấy không rõ ánh mắt Tỉnh mẫu cho lắm, thế nhưng Tỉnh Phi vẫn là cảm nhận được sự chán ghét nồng đậm. Ánh mắt Tỉnh mẫu nhìn Cung Phàm trong nháy mắt có phần mê hoặc nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu rõ.



Nhìn Cung Phàm không biết nói cái gì. Cung Phàm lễ phép lên tiếng chào hỏi, Tỉnh mẫu giương miệng không biết nói cái gì cho phải, cảm giác Cung Phàm không phải đang nói chuyện cùng bà, lại cảm thấy chính mình căn bản không có tư cách cùng anh nói chuyện. Tỉnh mẫu không nói chuyện, Cung Phàm đem rượu Mao Đài đặt ở trên bàn, liền nắm tay Tỉnh Phi đi ra ngoài.



Hai người từ trong phòng đi ra, khách đến đều lén lút nhìn hai người bọn họ, nhìn bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, trong lúc nhất thời cảm thấy hoang đường, nhưng là lại tìm không được lý do nói bọn họ không thích hợp.



Cung Phàm cảm nhận được bàn tay Tỉnh Phi đang run rẩy, cũng cảm nhận được sự cứng ngắc của Tỉnh Phi. Mang theo cậu đi về chỗ đặt ghế ngồi, vừa đi vài bước liền nghe đến có người kêu Tỉnh Phi.



“Tỉnh Phi, không nhớ chị sao, cũng không chào chị được một cậu.” Giọng cô gái thực bình thản. Cung Phàm quay lại liếc mắt nhìn, nhíu mi thật sâu. Đáy mắt có một tia nghi hoặc.



“Chị.” Tỉnh Phi xấu hổ kêu một tiếng, vì quá khẩn trương nên cậu thật sự không chú ý tới Tỉnh Tinh, Tỉnh Tinh thay đổi khá nhiều, nếu như nhìn thấy Tỉnh Tinh không chủ động cùng cậu chào hỏi, cậu cũng không dám chủ động bắt chuyện, Tỉnh Tinh thay đổi quá lớn, cậu thật sự sợ nhận sai người.



Tỉnh Tinh không nói chuyện, cũng không gật đầu, thần sắc thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn dán vào Cung Phàm.



Cung Phàm nghiêng đầu nhìn Tỉnh Phi: “Chị em?” Tỉnh Phi gật đầu. Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi muốn đi, Tỉnh Tinh gọi lại: “Còn chưa gặp mặt chị dâu của cậu nhỉ?” Tỉnh Tinh chỉ vào nữ nhân có nét mặt không kiên nhẫn ngồi ở chỗ vừa rồi. Thời điểm nữ nhân kia nhìn đến Cung Phàm, biểu tình trên mặt lập tức trở nên nhu hòa dịu dàng.



Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người lên tiếng chào hỏi, sau đó Cung Phàm liền mang theo Tỉnh Phi đi về hướng băng ghế bên kia.



Cung Phàm ngồi ở trên ghế dài, thân cao chân dài lộ rõ, ngồi rất nhẹ nhàng, chân dài hơi gập lại, quần dài bó màu nâu trầm, áo sơmi trắng, áo gió màu nâu. Đẹp trai, tiêu sái lại có khí chất. Tỉnh Phi mặc một thân màu lam nhạt, ngồi bên người Cung Phàm, chân cũng rất dài, Cung Phàm nhìn chân cậu. Lại ngẩng đầu cười nhìn cậu.



“Đây chính là nơi Phi Phi từng sinh sống sao?” Cung Phàm nhìn cảnh sắc xung quanh, không nói tới Tỉnh phụ Tỉnh mẫu, từ lúc tiếp xúc đến giờ, cũng nhìn ra được hoàn cảnh sinh hoạt của Tỉnh Phi.



“Dạ.” Tỉnh Phi giữ chặt băng ghế, ánh mắt rình coi của người khác khiến cậu không được tự nhiên, muốn tiến vào trốn tránh trong lòng Cung Phàm, nhưng nếu làm như vậy chỉ càng khiến người ta chú ý.



“Rất xinh đẹp, không khí thực tươi mát.”



“Không tốt bằng chỗ của ca. Ca, thực xin lỗi khiến cho anh phải theo em về nơi núi non lạc hậu này.” Tỉnh Phi áy náy nói.



Cung Phàm cười cười: “Phi Phi lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, ca tất nhiên phải về đây giúp em nở mày nở mặt.” Tỉnh Phi nghe anh nói mà mặt nóng bừng bừng, thế nhưng lời Cung Phàm nói khiến cậu thực vui vẻ hưng phấn.



“Phi Phi về sau không muốn trở về thì không cần về.” Cung Phàm ôm eo cậu. Tỉnh Phi đấu tranh một chút, liền mặc kệ, các người muốn xem thì xem đi, cậu không thèm quan tâm! Đầu Tỉnh Phi hơi dựa vào Cung Phàm: “Ca.” Cung Phàm nhéo mặt cậu.



Nữ nhân ngồi ở bên cạnh Tỉnh Tinh nhìn đến động tác thân mật của hai người Cung Phàm cùng Tỉnh Phi liền nhíu mày, nghi hoặc hỏi Tỉnh Tinh,“Tỉnh Tinh, bọn họ…?”



Tỉnh Tinh che giấu ghê tởm bên trong ánh mắt,“Em trai tôi, với…ông chủ của nó.”



Nữ nhân kia rõ ràng không tin, ông chủ nhà ai lại cùng nhân viên chạy lên núi? Ở nhà cô cũng có máy tính, lên mạng cũng biết một số thứ, xem động tác thân mật của hai người, phỏng chừng chính là đồng tính luyến ái. Bên trong ánh mắt cô không chút nào che giấu sự chán ghét, một đám người này đều khiến cô cảm thấy ghê tởm. Trừ người đàn ông kia. Từ lần đầu tiên nhìn đến người đó, trong lòng cô liền bắt đầu nhảy nhót, so với năm đó nhìn đến Tỉnh Luật tim còn đập nhanh hơn.



Cô thậm chí có chút hối hận khi đã đáp ứng lời cầu hôn của Tỉnh Luật, cái nơi nghèo nàn này, còn có một đám người thân ghê tởm, còn cả hai ông bà già kia nữa!



Có một người phụ nữa muốn tiến lên chào hỏi nhưng nhìn đến nữ nhân kia vẻ mặt tràn đầy kiêu căng cùng biểu tình chán ghét, tay chân liền co rúm lại ngồi yên một chỗ, bắt lấy con trai, miễn cho nó chạy tới chọc giận nữ nhân kia.



___



đậu hoa lan*(兰花豆): là hạt của 1 loài hoa lan. Mn có thể tìm hiểu thêm bằng cách seach “orchid beans”













* kiểu tóc
của Tỉnh Tinh: (梨花烫) giống kiểu uốn cụp đuôi bên minh hay gọi á ^^ ngta cố tình tìm hình có kẻ mắt nữa đó =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK