"Bài hát này không tồi, A Tư lấy ở đâu ra vậy? Chị chưa nghe nó bao giờ nhưng nó thích hợp để chơi trong các quán cà phê.
" Doãn Bạch Xu cũng khen ngợi.
"Oa! A Tư ngươi thật xấu tính, thì ra ngươi cùng cô gái ngày hôm qua đã sớm nhận thức, vậy mà không nói cho ta biết! Tôi sẽ nói với Hiểu Mộng! "Chân Tử Hàm thấy thông tin hiển thị trên điện thoại là đến từ Triệu Tây Bối, hắn mở WeChat của Quý Nam Tư, vừa nhìn thấy ảnh đại diện của Triệu Tây Bối liền nghĩ đến cô gái yếu ớt ngày hôm qua.
"Ngươi nghĩ quá nhiều.
"Quý Nam Tư đột nhiên vươn tay lấy lại điện thoại di động từ tay Chân Tử Hàm.
"Cô gái nào? " Doãn Bạch Xu hỏi.
“Không biết hắn giấu Hiểu Mộng tìm ở đâu về một cô gái! Ngày hôm qua còn mang người ta đi khách sạn.
” Chân Tử Hàm bất mãn nói.
Hắn ta là fan cứng của Hiểu Mộng, Hiểu Mộng không thích hắn ta mà chỉ thích Quý Nam Tư, hắn ta muốn cô ấy hạnh phúc vì vậy hắn ta đương nhiên sẽ giúp cô ấy nhìn chằm chằm Quý Nam Tư.
Nhưng bây giờ, một người chưa bao giờ có một cô gái nào xuất hiện bên cạnh như Quý Nam Tư lại đột nhiên có một cô gái, Chân Tử Hàm liền không bình tĩnh nổi.
Quý Nam Tư uống một hơi cạn sạch cà phê, lấy chìa khóa xe, không quan tâm Chân Tử Hàm đang lảm nhảm cái gì mà chỉ nói: "Đi đây." Sau đó bước ra khỏi quán cà phê.
Doãn Bạch Xu tò mò không biết cô gái như thế nào sẽ xuất hiện bên cạnh Quý Nam Tư nên đã hỏi Chân Tử Hàm, Chân Tử Hàm liền đem chuyện hôm qua gặp được Triệu Tây Bối nói ra, còn bất bình vì Yến Hiểu Mộng mà bênh vực kẻ yếu.
"Nếu ngươi thích Yến Hiểu Mộng thì hãy tự mình theo đuổi Yến Hiểu Mộng, ngươi cứ buộc A Tư phải ở bên cô ấy như thế này thì làm sao cô ấy có thể hạnh phúc được.” Doãn Bạch Xu lắc đầu và nhìn Chân Tử Hàm một cách không tán thành.
“A Tư nhất định sẽ thích Hiểu Mộng! Chỉ là hắn vẫn chưa nhận ra mà thôi, bọn họ là thanh mai trúc mã mà! " Chân Tử Hàm cố chấp nói, vẻ mặt có chút kiên định, nhưng Doãn Bạch Xu có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt hắn ta hiện lên một tia mất mát sâu sắc.
Doãn Bạch Xu chưa bao giờ gặp Yến Hiểu Mộng, cũng như cô gái mà Chân Tử Hàm đã đề cập ngày hôm qua, nhưng trong thâm tâm cô luôn tin rằng chỉ có những người đến với nhau vì tình yêu mới hạnh phúc, những người đàn ông và phụ nữ đến với nhau vì sự ràng buộc bên ngoài đều không thể kéo dài được.
Quý Nam Tư rời đi rồi, Chân Tử Hàm cũng mất hứng thú ở lại đây, ngay sau đó cũng đi rồi.
Doãn Bạch Xu lắc đầu, Chân Tử Hàm rõ ràng là được gia đình cưng chiều mà lớn lên, hắn ta sẽ không bao giờ suy xét từ góc độ của người khác, chẳng qua bản chất của hắn ta cũng không tệ, nếu không Quý Nam Tư cũng đã không kết giao với hắn ta.
"Doãn tỷ, em đến rồi! "
Ngay khi Doãn Bạch Xu đang ngẩn ngơ, một giọng nói trong trẻo và dễ chịu từ ngoài cửa vang lên, thanh âm này khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, mang đến cho mọi người cảm giác hy vọng và ánh nắng không thể giải thích được.
“Tiểu Bối tới rồi? Chuẩn bị đi, sắp có khách rồi.
" Doãn Bạch Xu cười nói với Triệu Tây Bối.
“Được rồi Doãn tỷ, hiện tại em đi chuẩn bị, hôm nay cần phải diễn tấu những khúc nhạc nào vậy? "Triệu Tây Bối đi về phía nơi công tác, thuận miệng hỏi.
"Chị để nhạc phổ trên trên giá đỡ đàn piano, lát nữa em sẽ thấy nó." Doãn Bạch Xu cũng hoàn hồn khỏi suy nghĩ vừa rồi, nhanh chóng nhìn quanh quán cà phê để xem có thứ gì khác cần chuẩn bị không.
"Được rồi, em hiểu rồi, Doãn tỷ.
"Triệu Tây Bối đi vào khu vực công tác và bắt đầu thay quần áo.
Quán cà phê trong rừng này do Doãn Bạch Xu mở vào một năm trước, những bức tường ở đây đều do chính Doãn Bạch Xu vẽ, khung cảnh rừng rậm rộng lớn khiến ai bước vào quán cà phê đều có ảo giác như đang đặt mình ở trong rừng rậm..
Danh Sách Chương: