• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tuy nhiên Triệu Tây Bối luôn lạc quan, mặc dù cô đề phòng Triệu Minh Đức nhưng cuộc sống hiện tại của cô mới là điều quan trọng nhất, vì vậy cô vẫn làm những gì mình nên làm, cố gắng không bị Triệu Minh Đức quấy rầy nhịp sống của mình.
Thời điểm Triệu Tây Bối đến quán cà phê vừa vặn là ba giờ chiều, mỗi ngày đúng ba giờ chiều Doãn Bạch Xu mới mở cửa, chuẩn bị xong thì đã gần năm giờ, sau đó chỉ đơn giản là ăn tối với những người phục vụ trong cửa hàng rồi đợi khách hàng đến.
"Bối Bối, em đến sớm thế à? Không phải đã dặn đừng đến sớm như vậy sao? "Doãn Bạch Xu thận quái liếc mắt nhìn Triệu Tây Bối với đôi mắt tươi cười.

Cô gái nhỏ này có đôi mắt rắn rỏi, dường như cô ấy chưa bao giờ thất hứa.
"Không có việc gì, Doãn tỷ, dù sao buổi chiều em cũng không có tiết học.


"Triệu Tây Bối cẩn thận lau đàn, như thể đang đối xử với một bảo vật quý hiếm nào đó.
Doãn Bạch Xu lắc đầu, cô gái này có lẽ kiếp trước là một nghệ sĩ dương cầm, kiếp này cư nhiên mê dương cầm như vậy.
Ở trong tiệm đã hơn một tuần, Doãn Bạch Xu cũng biết chút ít chuyện của Triệu Tây Bối, chỉ là còn không quá rõ về gia cảnh của cô mà thôi.
Thấy Triệu Tây Bối như vậy, không biết vì sao, Doãn Bạch Xu đột nhiên nghĩ đến đoạn nhạc mà Quý Nam Tư mở ở đây vào chiều hôm qua, khó trách cô có cảm giác quen thuộc, bài hát mang đến cho người ta cảm giác giống như Triệu Tây Bối vậy, ấm áp và mềm mại, khiền người nhịn không được muốn đến gần.
Ngay khi mọi người đang làm việc chăm chỉ, cả quán cà phê chìm trong tiếng cười thì đột nhiên có người mở cửa và bước vào.
Doãn Bạch Xu nhìn thấy, vội vàng tiến lên chào hỏi, những người khác đều đang bận rộn, vì vậy thân là bà chủ cô không thể mặc kệ khách được.
“Tiểu thư, mời đi lối này, xin hỏi cô muốn uống gì? " Doãn Bạch Xu mỉm cười nhìn người phụ nữ ăn mặc sang trọng và duyên dáng vừa bước vào.
Yến Hiểu Mộng nhìn lướt qua Doãn Bạch Xu một lượt từ trên xuống dưới, nói với một thái độ xa cách nhưng lịch sự, "Tôi đến đây để tìm một người.

"
Doãn Bạch Xu không ngờ Yến Hiểu Mộng lại tới tìm người, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tiếp tục mỉm cười lễ phép hỏi: “Tiểu thư tới tìm ai? Cửa hàng của chúng tôi hôm nay còn chưa bắt đầu buôn bán.

"
Yến Hiểu Mộng nhìn thẳng vào Doãn Bạch Xu: "Tìm một người xen vào tình cảm của người khác.


"
Doãn Bạch Xu sắc mặt thay đổi, tựa hồ nghĩ tới cái gì không tốt, nhưng rất nhanh liền phát hiện mình không quen biết nữ nhân này, cho nên chắc hẳn không phải tới tìm cô.
Nhưng thái độ của Yến Hiểu Mộng cũng khiến Doãn Bạch Xu rất không thích, tìm người tìm đến tận quán của cô thì thôi đi, lại còn bí ẩn như vậy, nhìn có vẻ tao nhã hào phóng chắc cũng là do cô ta giả vờ thôi.

Trên đời này Doãn Bạch Xu ghét nhất chính là những người sống giả tạo, trên mặt lúc nào cũng đeo mặt nạ.
Vì vậy, Doãn Bạch Xu không trả lời Yến Hiểu Mộng mà nói thẳng: “Có lẽ cô tìm nhầm chỗ rồi, ở chỗ của toi hiện tại chỉ có nhân viên.

"
"Triệu Tây Bối, ta đến tìm Triệu Tây Bối.


" Yến Hiểu Mộng không kiên nhẫn nói, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Triệu Tây Bối.

Kể từ khi nhận được thông tin của Triệu Tây Bối vào lúc trưa, Yến Hiểu Mộng liền ngay lập tức đi thẳng đến trường học của Triệu Tây Bối, nhưng cô ta đã rời đi, hỏi bạn học của cô ta mới biết được chỗ làm việc của cô ta.
Thời điểm nghe Yến Hiểu Mộng nói rằng đang tìm Triệu Tây Bối, Doãn Bạch Xu nhịn không được sững người trong giây lát.

sao có thể như thế được? Làm sao Tây Bối có thể xen vào tình cảm của người phụ nữ này? Không nói đến Tây Bối còn trẻ, chỉ cần nhìn mấy ngày nay Tây Bối cùng mọi người hòa thuận như thế nào, Doãn Bạch Xu cũng đã không tin Triệu Tây Bối sẽ là loại người như thế..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK