Quý Nam Tư tưởng tượng đến Yến Hiểu Mộng liền không thoải mái, không ai thích người mình ghét luôn làm phiền mình.
Triệu Tây Bối cũng nghĩ về những gì Yến Hiểu Mộng đã nói ngày hôm qua, cô không ngờ họ lại gặp lại nhau sớm như vậy, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm.
Đảo mắt liền thấy Yến Hiểu Mộng bước nhanh uyển chuyển đi vào.
Đằng sau cô ta là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
Triệu Tây Bối nghĩ, đây có lẽ là họ hàng xa mà Quý Nam Tư đã đề cập!
"Bà, Hiểu Mộng rất nhớ bà! " Yến Hiểu Mộng vừa bước vào cửa, như thể không nhìn thấy Quý Nam Tư và Triệu Tây Bối mà đi thẳng về phía Quý lão phu nhân.
“Con bé này đúng là miệng ngọt, ngày hôm qua không phải còn cùng nhau ăn cơm sao? " Quý lão phu nhân gõ nhẹ lên trán Yến Hiểu Mộng, bất mãn nói, nhưng từ nụ cười không ngớt trên mặt liền có thể thấy hiện tại bà đang rất vui, bị Yến Hiểu Mộng làm nũng đến cao hứng.
"Ơ? Thật vậy chăng? Nhưng cháu cảm thấy như đã rất lâu không gặp bà! "Yến Hiểu Mộng nắm tay Quý lão phu nhân, bĩu môi làm nũng.
Các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú nay lại thêm biểu cảm phong phú khiến Quý lão phu nhân cười suốt.
“Tiểu Mộng, con không phải có đồ cho bà ngoại sao?” Lúc này, mẹ của Yến Hiểu Mộng ở một bên mỉm cười và nói với Yến Hiểu Mộng, đồng thời còn ám chỉ liếc về phía sau.
“Đúng rồi dì Trương, mau mang chè hạt sen nấm tuyết con vừa làm cho bà vào đây.
Bây giờ đã là giữa buổi sáng, chắc bà cũng đói rồi.
" Yến Hiểu Mộng giống như đột nhiên nhớ ra chuyện này, vội vàng nói với dì Trương đi theo phía sau họ.
Dì Trương nhanh chóng bưng khay đến cho Quý lão phu nhân, Yến Hiểu Mộng lấy chè hạt sen nấm tuyết ở trên đó, thổi nhẹ sau đó đưa cho Quý lão phu nhân.
“Bà, bà thử đi, cháu tự tay làm đấy! "Yến Hiểu Mộng chớp mắt, nhu mộ nhìn Quý lão phu nhân.
“Được, được, cháu có tấm lòng này là tốt, về sau đừng vì lão bà như ta mà bận rộn.
" Quý lão phu nhân vui vẻ nói, cầm lấy cái muỗng uống vài ngụm sau đó liền buông xuống.
Mới ăn sáng chưa được hai tiếng sao có thể đói được? Chỉ là không nỡ làm tiểu bối hiếu thuận thất vọng, đương nhiên phải ăn hai miếng.
Nhìn thấy Quý lão phu nhân uống chè, Yến Hiểu Mộng mỉm cười đứng sang một bên, đến lúc này giống như mới nhìn thấy Quý Nam Tư và Triệu Tây Bối, tuy nhiên cô ta trực tiếp phớt lờ Triệu Tây Bối, chào hỏi Quý Nam Tư trước.
“Anh họ cũng ở đây sao? Khi nào thì anh trở về? ” Yến Hiểu Mộng cười tủm tỉm chào hỏi với Quý Nam Tư, như thể xung đột trong hai ngày qua giữa hai người không tồn tại vậy.
Quý Nam Tư chỉ thờ ơ liếc nhìn cô ta một cái, một chữ cũng không nói cùng cô ta.
Mẹ của Yến Hiểu Mộng không vui khi thấy phản ứng của Quý Nam Tư, nhưng bà ta là người thông minh nên tự nhiên sẽ không nói gì với Quý Nam Tư, chỉ nói với Yến Hiểu Mộng: “Hiểu Mộng, con chỉ thấy anh họ của con? Không thấy có khách bên cạnh sao? "
Lúc này Yến Hiểu Mộng mới để mắt đến Triệu Tây Bối, nhưng cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, ngay sau đó lại nhìn về phía Quý Nam Tư.
“Anh họ, đây là tiểu thư nhà nào? Tại sao trước kia em chưa bao giờ nhìn thấy? " Yến Hiểu Mộng tò mò hỏi, như thể trước đây cô ta chưa từng gặp qua Triệu Tây Bối.
Đương nhiên, Quý Nam Tư sẽ không trả lời cô ta, người phụ nữ này thực sự rất quỷ quyệt, cô ta hỏi điều này rõ rang là vì muốn tiết lộ danh tính của Triệu Tây Bối, để Triệu Tây Bối không thể ngẩng cao đầu trước mặt bà..
Danh Sách Chương: