• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quý Nam Tư nói ngắn gọn: "Nó đã bị hủy bỏ." Sau đó, hắn hơi nhướng mày nhìn Triệu Tây Bối vẫn chưa kịp phản ứng và nói: "Xem ra có lẽ chúng ta cần tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện cặn kẽ.

"
"Cái gì? Được thôi.

" Triệu Tây Bối nhàn nhạt đáp.
Mãi cho đến khi ra khỏi nhà hàng và đến Cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận xong, Triệu Tây Bối vẫn còn hơi choáng váng khi cầm sổ đỏ trong tay.
Nhớ tới vừa rồi khi cô kí tên, thấy Quý Nam Tư ký tên của anh ấy trên tài liệu một cách lưu loát với nét chữ vô cùng xinh đẹp.
Khi đó Triệu Tây Bối mới phát hiện, đôi bên ngay cả tên của nhau cũng không biết vậy mà bây giờ lại là vợ chồng.
Cảm giác này thật kỳ quái.
Quý Nam Tư thân sĩ mở cửa ghế phụ của xe, Triệu Tây Bối lễ phép nói lời cảm ơn rồi ngồi vào.

Quý Nam Tư ngồi trên ghế lái, nghiêng đầu nhìn Triệu Tây Bối đang ngẩn ngơ, hơi híp mắt hỏi: “Cô sống ở đâu, tôi đưa cô về.


"
Triệu Tây Bối sửng sốt một chút, cắn chặt răng và nói với hắn: "Tôi có thể nhờ anh một chuyện không? "
Nghĩ đến chuyện đó, hôm nay dù thế nào cô cũng phải đi nói rõ ràng với người đó.
Quý Nam Tư đưa tay đóng cửa xe lại, nhẹ giọng đáp: “Cái gì? "
Khí định thần nhàn, bình tĩnh mà thong dong, không giống như Triệu Tây Bối đầy người khó chịu.
Triệu Tây Bối mím đôi môi hồng và nói: "Tôi muốn anh gặp cha tôi một chút, nhưng ...anh không cần phải lo lắng, anh chỉ cần đứng ở nơi đó và không cần nói gì cả.

"
Cô nhanh chóng giải thích, sợ người đàn ông có khí chất bất phàm trước mặt sẽ từ chối cô.
Nghe vậy, Quý Nam Tư đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện điện thoại giữa cô và ai đó bên đài phun nước, hắn đáp: "Được rồi, gặp ở đâu? "
.
Triệu Tây Bối ban đầu nghĩ rằng Quý Nam Tư sẽ suy xét một chút linh tinh, không nghĩ tới lại đồng ý dễ dàng như vậy, nháy mắt kinh hỉ nhìn Quý Nam Tư, cảm kích nói: "Cảm ơn anh! "

Quý Nam Tư khẽ gật đầu, lời ít ý nhiều nói: “Ở nơi nào? "
Triệu Tây Bối nhanh chóng nói ra địa chỉ của một khu biệt thự, Quý Nam Tư thấp giọng ừ một tiếng.
Ngay khi cô định cảm ơn, Quý Nam Tư đột nhiên đến gần cô và chậm rãi cúi người.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, Triệu Tây Bối ngửi được một cỗ nhàn nhạt nam tính hơi thở, lập tức mặt đỏ đến tận mang tai.
Quý Nam Tư vươn đôi tay thon dài thắt dây an toàn cho Triệu Tây Bối, "cạch" một tiếng, đem Triệu Tây Bối kéo ra khỏi suy nghĩ của mình.
Xe dần dần chạy hướng biệt thự, dừng lại ở Triệu Tây Bối nhắc tới địa phương.
Triệu Tây Bối xuống xe của Quý Nam Tư, nhìn cánh cổng sắt lớn vô cùng tao nhã trước mặt, đôi mắt trong veo lập tức nhuốm một tia tức giận mãnh liệt.
Cô bước đến cổng, bấm chuông cửa nhà họ Triệu.
Bảo vệ ở cửa nghe thấy, đi ra thấy Triệu Tây Bối, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngữ khí không tốt nói: “Cô là ai? "
Triệu Tây Bối có chút ngưng trọng nói: "Tôi muốn gặp Triệu tiên sinh.

"
Người bảo vệ nghe vậy mỉa mai nói: "Cô có nghĩ rằng chủ tịch là ai, ai muốn gặp là có thể gặp sao?”
Những lời mỉa mai của gã ta chói tai đến mức ngay cả Quý Nam Tư ở phía sau cũng bắt đầu nhíu mày.
Triệu Tây Bối tự giễu cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói: "Ngươi không biết hắn có một nữ nhi tên là Triệu Tây Bối sao? "
Lời vừa dứt, bảo vệ kinh ngạc không nói nên lời, vội vàng cho đi.
Đôi mắt sâu thẳm của Quý Nam Tư vẫn luôn nhìn Triệu Tây Bối nhỏ nhắn trước mặt, cô gái này ở trước mặt hắn trông có vẻ yếu ớt, nhưng ở đây lại giống như mọc gai khắp người..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK