Đáng được ăn mừng chính là, quần áo ngắn vẫn nghiêm chỉnh trên người. An Nhiên cố gắng hết sức để nhớ lại. Không hiểu sao cô chợt nhớ đến củ khoai lang trơn nhẵn không thể bóc vỏ. Khẽ chạm vào làn da của Hàn Lập, cô phát hiện cảm giác rất giống với những gì nhớ được.
An Nhiên không khỏi im lặng, chắc hẳn cô đã coi Hàn Lập như một củ khoai lang to nóng mà sờ soạng mấy lần rồi...Đúng lúc An Nhiên đang ngây ra, Hàn dụi mắt tỉnh dậy.
“ Tại sao cậu lại trong lều của tôi.” An Nhiên lời lẽ đứng đắn, hỏi trước, giả vờ như đã quên việc lúc nãy sàm sỡ anh ta.
Hàn Lập cẩn thận nhìn An Nhiên, nhìn đến mức trong lòng cô khẽ hốt hoảng. Chẳng lẽ vừa nãy anh ta đã phát hiện ra chuyện cô phi lễ trong giấc mơ.....
An Nhiên trong lòng có chút bất an, nhưng ngoài mặt lại trấn định vô cùng “ Cậu đang nhìn gì vậy?”
Hàn Lập nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu “ Sao trông cô lại không vui thế?”
“...... Ta vì cái gì mà phải vui vẻ?” An Nhiên mặt vô cảm, nghĩ thầm, ngủ một giấc đến lúc tỉnh lại có một người đàn ông nằm ở bên, rõ ràng cô phải là người sợ hãi!
“ Không nên nha.” Hàn Lập nhíu mày, đau khổ suy tư “ Tống Tiêu nói cho ta rằng nếu ta tới đây ngủ cùng cô, cô sẽ rất vui vẻ.”
Tên, Tống, béo, kia ! An Nhiên nhịn không được nghiến răng.
Hàn Lập nhìn về phía An Nhiên mặt tràn đầy khó hiểu. Không rõ vì cái gì lại không vui lên, ngược lại còn đằng đằng sát khí.
“ Sau khi chạy tới đây, cậu đã làm cái gì?” An Nhiên thực không yên tâm, truy vấn hỏi.
Hàn Lập càng thêm hụt hẫng “Ừm... vào trong lều, vén chăn len ra, sau đó nằm xuống ngủ.”
An Nhiên thoáng an tâm. Thoạt nhìn, chính là hai người chỉ là hai người cùng nhau ngủ cả đêm.
“ Lần sau không được tự tiện xông vào, ta không thích.” An Nhiên lạnh mặt, nghiêm túc nói “ Do đây là lần đầu tiên cậu vi phạm, lại bị người khác xúi giục, vì vậy tôi chỉ phạt cậu trưa nay không ăn cơm.”
Không, ăn, cơm! Không có cực hình nào tàn nhẫn hơn thế này! Hàn Lập lập tức lâm vào uể oải. Hắn lẻn vào là vì muốn tìm một phiếu ăn dài hạn, để sau này đủ ăn, kết quả sự việc lại phát triển hoàn toàn khác với dự định.
“ Được rồi, không còn việc gì cậu về lều đi.” Nói đến đây, An Nhiên nhớ ra việc gì đó, vẻ mặt suy sụp “ Không phải ta bảo cậu coi chừng bọn người Tống Tiêu sao? Cậu chạy tới đây, bọn họ thì sao? Không phải đã chạy trốn rồi chứ?”
An Nhiên rất đau lòng, nàng thất vất vả mới bắt được mấy cái lao động không công.
“ Yên tâm đi. Trước khi rời lều ta đã đóng hết toàn bộ bọn họ lại, họ muốn chạy cũng không được.”
“ Vậy là tốt rồi.” An Nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Hàn Lấp còn ngồi ngây ngốc tại chỗ, không có chịu rời đi, cô tức giận nói “ Thất thần cái gì vậy? Còn không mau đi ?” Hàn Lập chưa từ bỏ ý định, cố chấp hỏi “ Thật sự cô không cảm thấy vui vẻ, một chút cũng không có?”
Suy nghĩ một hồi, An Nhiên nghiêm túc nói “ Cậu không phát hiện ra sao? Đây là âm mưu của bọn Tống Tiêu! Vì để chạy trốn, hắn dụ cậu rời đi, không trông giữ bọn họ được nữa, là hắn cố ý lừa gạt ngươi. Hàn Lập à, ngươi đã mắc mưu rồi.
Nghe có vẻ rất có đạo lí. Hàn Lập bước ra khỏi lều với vẻ mặt u ám. An Nhiên lừa người rời đi, cuối cùng cũng hít một hơi. Ngón trỏ và ngón cái trong vô thức cọ xát vào nhau, cô nhớ lại cảm giác khi chạm vào Hàn Lập. Cô bĩu môi oán giận nói “ Không có thiên lí. Một người đàn ông thôn dã, da dẻ lại trơn mượt hơn một tiểu cô nương.”**Cùng lúc đó, Tống Tiêu cùng với các huynh đệ bị đóng băng trên ghế gỗ, đã ngồi đó cả đêm. Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, tứ chi không còn là của mình.
Bên cạnh, một cậu em trai lo lắng sốt ruột hỏi “ Lão đại, trời đã sáng. Biện pháp này có vẻ không được hiệu quả?”
Không nghĩ tới, giờ phút này Tống Tiêu nội tâm đã rơi đầy lệ.
Hắn tưởng rằng, Hàn Lập sẽ vui vẻ chạy đi tìm An Nhiên sau khi được gợi ý. Ai ngờ Hàn Lập trước khi đi thế nhưng lại đem tất cả bọn họ đóng băng trên ghế.
Băng sương vừa cứng lại lạnh, ngồi lâu thật sự rất khó chịu, mấy người đóng băng một đêm không chớp mắt, hiện giờ vành mắt tất cả đều một màu xanh đen.
Mới đầu, Tống Tiêu cho rằng anh ta đã lập được một kế hoạch tuyệt vời, chỉ cần thuận lợi phá bỏ được lớp băng, những người khác trông bộ tộc sao có thể ngăn được mấy anh em bọn họ trốn thoát. Nhưng hôm nay xem ra kế hoạch này quả là một ý kiến ngu ngốc.
Nhưng, uy nghiêm của lão đại không thể đánh mất được! Tống Tiêu ngữ điệu âm trầm, giả bộ cao thâm khó đoán nói “ Ngươi thì biết cái gì. Cho dù không thể chạy trốn, nhưng nếu có thể thúc đẩy chuyện tốt của Hàn Lập và An Nhiên, bọn họ sau này khẳng định sẽ đối xử tốt với chúng ta. Có khi, An Nhiên vui vẻ có thể trực tiếp thả chúng ta đi, khả năng đó cũng có thể xảy ra.”
“ Có thể được sao......” Cậu em với chuyện này rất hoài nghi.
“ Đương nhiên là có thể, rất có khả năng. Ngươi cũng không nhìn xem nhan sắc của Hàn Lập là như thế nào, nữ nhân nào nhìn thấy mà không động tâm tư chứ.” Tống Tiêu mười phần tự tin trả lời, không biết là đang thuyết phục đàn em hay thuyết phục chính mình.Đang lúc Tống Tiêu thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung, chỉ kém vỗ ngực bảo đảm An Nhiên nhất định sẽ quỳ gối cúi mặt vào quần da của Hàn Lập. Bị đàm luận, người nào đó mặt thất thần bước đến.
Giọng Tống Tiêu đột nhiên im bặt. Cảm nhận được một tia nguy hiểm- bởi cả người Tống mập đang run lên.
“ Ta đã làm theo lời ngươi nói.” Hàn Lập chậm rãi mở miệng.
“Ahahaha, nhất định là thành công có phải hay không?” Tống Tiêu cười còn khó coi hơn khóc, hắn không muốn tin vào dự cảm xấu trong lòng kia.
“ Thủ lĩnh nói,trưa nay sẽ không cho ăn cơm.” Hàn Lập đem từng chữ phun qua kẽ răng, hai mắt thâm thúy mà nhìn chằm chằm Tống Tiêu “ Ngươi nghĩ xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”Áp lực vô hình lao thẳng đến, Tống Tiêu ngột ngạt đến khó thở. Khuôn mặt Tống Tiêu ngột ngạt đến đỏ bừng, ánh mắt toát ra một tia kinh hãi. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự áp bức do Hàn Lập mang lại, nhưng anh ta không thử lại cảm giác này lần thứ hai tí nào.
Những người xung quang muốn tránh thật xa. Đáng tiếc là cơ thể đang bị giam cầm bởi băng sương, không thể nhúc nhích được dù chỉ là một chút. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩa khí gánh chịu hoạn nạn cùng lão đại của bọn họ.
“ Ta.....
ta... cho ngươi cơm trưa của ta.” Không nghĩ tới, Tống Tiêu nhanh chóng thốt ra mấy chữ. Hắn không muốn chọc tức Hàn Lập không có thức ăn. Ngay khi những lời này nói ra, áp lực đã biến mất không còn tăm tích, tựa như mọi thứ trước đó đều là ảo giác của một người. Những người khác vội vàng nắm lấy cơ hội thở hổn hển.
Hàn Lập sờ cằm “ Chủ ý này không tồi.”
Sau khi suy nghĩ, anh nói “ Nếu thủ lĩnh hỏi, ngươi sẽ trả lời như thế nào?”
Tống Tiêu thống khổ nhắm mắt lại, không hề áp lực, anh ta nói trôi chảy hơn “ Tôi không đói, không muốn ăn cơm chút nào, vì thế nhờ ngươi ăn hộ phần cơm của ta.”
Lời nói ngoài miệng, nhưng trong lòng Tống Tiêu lại đang rỉ máu. Vốn dĩ mỗi ngày chỉ được cung cấp một bữa cơm, này chính là nhịn đói mà.
Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng. Hàn Lập thoải mái mà cởi bỏ màn sương giá trên người bọn họ, hơn nữa còn trang nghiêm gật đầu “ Chính xác. Ngươi cầu xin ta nửa ngày, ta mới miễn cưỡng đồng ý giúp đỡ.”Đã biết Hàn Lập từ lâu, nhưng đây là lần đầu phát hiện hắn thật vô sỉ... Tống Tiêu âm thầm căm giận, bất bình, nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa “ đúng, đúng vậy, cảm ơn người đã khoan hồng độ lượng, không so đo hiềm khích mà giúp đỡ ta.”
Danh Sách Chương: