“ Ta cũng không muốn nhiều lắm, chỉ cần đưa tôi bốn trăm cái màn thầu là được.” hai mắt hoa linh nóng rực.
Không nhìn ra được, một cô gái xinh đẹp như thế này lại là một gian thương. An nhiên mặt không cảm xúc thật muốn mắng chửi người. Theo ước lượng của cô, bột trong thùng gỗ khoảng hai mươi cân. Cứ một cân bột mì thì làm được mười cái bánh, nếu hai thùng bột này vừa vặn có thể làm được bốn trăm cái màn thầu. Cô ta đang muốn cô làm không công sao!
Hơn nữa một thùng trong đó là lúa mạch, nếu làm thành bột mì thì không đủ hai mươi cân, khả năng cô không chỉ làm không công, nói không chừng còn phải bỏ tiền túi ra cho không.
“ Loại báo giá này thì chỉ có đổi rắm thôi, tống tiêu tiễn khách.” an nhiên lười nói lời vô nghĩa.
Mông hoa linh dính chặt trên ghế, nhất quyết không đứng dậy, cô cuống quýt hòa giải “ Chờ một chút, có gì chúng ta hảo hảo thương lượng.”
“ Ta cho ngươi một cơ hội nữa, cần bao nhiêu?” An nhiên lạnh lùng nhìn chăm chú hoa linh.
Trán hoa linh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn như cũ không đưa được cái giá cụ thể, vì thế dứt khoát hỏi lại “ An nhiên thủ lĩnh, cô cảm thấy giá bao nhiêu là phù hợp.”
An nhiên đạm mạc nói “ Ta không cần tiền, tặng không cho ta là thích hợp nhất.” Đối phương đã không biết xấu hổ thì cô cũng không cần khách khí.
Hoa linh ngượng ngùng cười nói “An nhiên thủ lĩnh đừng đùa ta. Cô có thể báo cho ta một con số chính xác, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”
An nhiên mím môi. Trên thực tế, nàng không biết cái giá nào thích hợp.
Màn thầu có khả năng hồi phục thể lực, nếu ai đó gặp nguy hiểm ăn màn thầu có thể cứu một mạng, có thể tương đương mới loại thuốc cứu mạng trân quý! So với màn thầu bình thường đắt hơn năm sáu lần cũng là đáng giá.
Nhưng đáng tiếc là, kể từ khi cô xuyên không đến đây, tất cả những người cô gặp được đều chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống. nhiều người thậm chí còn không thể ăn những thức ăn cơ bản nhất, chứ nói gì đến việc mua một loại thuốc đặc biệt nào.
Rất nhiều người cảm thấy màn thầu cô làm ra rất tốt, không phải bởi vì màn thầu có thể chữa thương mà là do màn thầu ăn vào có thể nhanh no bụng. Nếu chỉ xét yếu tố này thì màn thầu cô làm giá cao nhất chỉ có thể cao hơn gấp ba lần màn thầu thông thường.
“ Một trăm hai mươi cái màn thầu để trao đổi, được thì theo không thì thôi, ta không mặc cả.” an nhiên suy nghĩ xong liền nói.
Cô tính toán rằng, một thùng bột mì cùng lúa mạch nếu làm toàn bộ màn thầu, tổng cộng có thể làm ba trăm sáu mươi cái. Số lượng có thể dao động nhẹ, nhưng không đáng kể. Một trăm hai mươi cái là con số rất thỏa đáng rồi.
Hoa linh bất cười “ Nếu như vậy, thì với ta có giao dịch hay không giao dịch cũng không có gì khác biệt.”
“ Ngươi không lỗ.” An nhiên nhàn nhạt nói “ Màn thầu trừ bỏ khôi phục thể lực nhanh hơn bình thường, còn có thể trị thương.”
Hoa linh ngẩn ra, theo bản năng phản bác “ Khôi phục thể lực cùng trị thương? Hai tác dụng? Chuyện này làm sao có thể!”
“ Nếu cái này là nói dối thì rất dễ bị vạch trần. Lời ta nói có phải thật hay không, cô cứ thử thì biết.” an nhiên trấn định nói.
Bỗng nhiên trong không khí có một vài tinh thể băng bằng đồng xu với hình dạng bất thường. Chúng bay lên hạ xuống, và ngay sau đó tạo ra hai vết cắt nhỏ trên mu bàn tay của hoa linh. Cô ngơ ngác nhìn hàn lập.
“ Ta đã giúp cô tạo ra một vết thương rồi. Thử màn thầu đi, không cần cảm ơn ta đâu.” hàn lập nghiêm trang nói.
An nhiên “.....”
Hoa linh cười khổ. Đến bây giờ thì cô đã hoàn toàn hết hi vọng.
Chỉ bằng dung mạo của người nào đó, cô đã phải bỏ hết tất cả của cải mới có thể mua được, chưa kể anh ta còn có băng hệ năng lực cực kì hiếm thấy, năng lượng khi thi triển kỹ năng thực kinh người, chẳng trách là không thể bán.
Hoa linh hung hăng cắn một miếng màn thầu lớn, thầm nghĩ không biết màn thầu này có thể chưa thương liệu có thể chữa được cảm giác đau lòng của cô ngay lúc này không? Gần như khi vừa ăn xong cái bánh miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, sau một lát mu bàn tay trở nên phẳng và láng mịn.
“ Quá thần kỳ.”
hoa linh chăm chú nhìn mu bàn tay của chính mình, quay qua quay lại quan sát, mắt lộ ra say mê.
Hai cô gái phía sau hoa linh liếc nhìn nhau, động tác nhẹ nhàng nhất quán tạo ra một vết thương nhỏ, rồi ăn màn thầu, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, kinh ngạc cảm thán.
“ Một trăm hai mươi hơi ít, có thể thêm chút được không? Một trăm bốn mươi cái thì thế nào.” hoa linh thương lượng giá cả “ Những người trong thương đội đều chờ ta nuôi sống, cuộc sống trôi qua không hề dễ dàng.”
An nhiên lắc đầu chậm rãi, kiên định nói “ Không mặc cả.”Đùa nhau à, một người mặc cả giá, một người tâng giá, hai người đấu qua lại như vậy đến bao giờ mới xong.
Hơn nữa, an nhiên biết rõ khi mua lúa mạch và bột mì cô chỉ muốn chế biến thêm đồ ăn, thay đổi khẩu vị, cũng không phải nhu cầu cấp bách gì. Chỉ cần thu hoạch được khoai lang đã thu hoạch, vấn đề thiếu lương thực của bộ lạc sẽ được giải quyết, cô không lo lắng.
Về phần hoa linh, cô thấy bánh mì đen vị chẳng ra gì, tác dụng hồi phục thì chỉ ở mức trung bình, nay có cơ hội đổi lấy món ngon hơn , tốt hơn đương nhiên khiến cô rất háo hức. Càng quan trọng là, màn thầu có thể chữa thương, thời khắc mấu chốt có thể cứu một mạng người. Ai có thể đảm bảo khi ở bên ngoài sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm và bị thương, không nhiều thì ít cũng phải chuẩn bị một ít dược phẩm.
Danh Sách Chương: