Động tác gặm thịt của Hàn Lập tựa như nhanh hơn, hắn giống như đang được bao che?Địa vị đặc thù, không bị ràng buộc bởi quy định nào cả, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nghe thấy những điều này.
“ Nếu còn điều gì không hiểu, đừng cứ hỏi ta đây.” An Nhiên ôn hòa nói.
“ Thế còn việc các dị năng giả đánh nhau thì sao?” Vô Ảnh hỏi.
“ Luận bàn bình thường thì không sao cả, nhưng không được giết người hoặc phế đối phương.” An Nhiên trả lời.
Vô Ảnh đen mặt, nghẹn ngào nói “ Ta không còn vấn đề nào khác.”
Cậu còn từng cho rằng vị thủ lĩnh này hoàn mỹ như một vị thần, chắc là lúc đấy mất nhiều máu nên hoa mắt chóng mặt rồi.
“ Cậu nói có thể trồng trọt đúng không? Vừa khéo bây giờ bộ lạc chuẩn bị gieo trồng vụ mùa mới, cậu đi tìm Thiện cùng những người khác làm việc.”
Suy nghĩ một lúc, An Nhiên hỏi “ Việc phân chỗ ở cho Vô Ảnh thì sao, Hàn Lập?”
“ Đã chia cho cậu ta một sân, ở bên cạnh Tống Tiêu. Hai người bọn họ đều là dị năng giả có thể chăm sóc lẫn nhau.” Hàn Lập mơ hồ trả lời.
An Nhiên vẻ mặt kỳ lạ, Vô Ảnh cùng Tống Tiêu chăm sóc lẫn nhau? Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau?
Vẻ mặt bình tĩnh, cô nói “ được rồi, mọi chuyện đã xong. Vô Ảnh đi ra ngoài làm việc đi, ta có việc muốn nói riêng với Hàn Lập.”
Sau khi Vô Ảnh rời đi, An Nhiên nghiêm mặt nhìn Hàn Lập “ Hôm qua cậu đã làm gì? Làm sao mà Vô Ảnh lại trở nên thành thật như vậy?”
Hàn Lập nhìn trời “ Ta chỉ dạy cậu ta một cách nghiêm túc. Có lẽ cậu ta thấy rằng những thứ ta dạy rất hợp lý và có ích, vì vậy sẵn sàng lắng nghe.”
An Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, toàn lời nói phét, không có câu nào là thật.
Hàn Lập sờ sờ mũi mình, tự giải thích “ Cậu ta vô lễ với những người khác thì không nói, nhưng sao có thể vô lễ với thủ lĩnh của bộ lạc? Rõ ràng là cần phải được dạy dỗ lại.”
Ann nhiên im lặng. Hàn Lập lộng hành sau lưng cô, cô không cảm thấy anh ta quá phận, ngược lại còn cảm kích …. Cô nhất định là điên rồi.
“ Lần sau không được như thế.”
“ Vâng.” Hàn Lập ủ rũ gục đầu xuống.
Khóe miệng An Nhiên giật giật một cách nghi ngờ. Một cái thùng cơm như Hàn Lập lại để ý đến những thứ khác, thật kỳ lạ.**Thấy sắp đến giờ cơm, An Nhiên vội vàng hấp bánh màn thầu.
Chờ mọi người ăn xong, cô mới gọi Tống Tiêu tới bàn bạc “ Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất là năm con lợn rừng để ta nướng cả, xong xuôi ngươi được hai con. Thứ hai thì chia ngươi ba con ta hai con, ta chỉ nướng hai con của ta.”
Tống Tiêu thầm nghĩ, có phải suy nghĩ lựa chọn đâu. Năng lực nấu nướng của thủ lĩnh, một con lợn rừng do cô nấu bằng ba con do người thường nấu.
“ Ta chọn phương án thứ nhất.”
Sau khi lựa chọn xong, An Nhiên lôi kéo giữ Tống Tiêu ở lại, trong lúc nói chuyện phiếm lơ đãng hỏi “ Lúc trước bị tôi bắt, Tô Hạ đem mọi thứ giao nộp cho tôi rồi đúng không nhỉ?”
Tống Tiêu lảo đảo suýt ngã xuống đất. Anh ta kinh hãi nhìn thủ lĩnh, thật lâu không thốt ra được lời nào.
An Nhiên liếc mắt nhìn Tống Tiêu “Đừng tưởng rằng người khác không nhìn thấy không gian trữ vật thì cũng không biết các ngươi còn giấu đồ lại, ta chỉ là lười so đo thôi. Ta hỏi ngươi có từng giữ lại khoai lang hay không?”
Thật ngu ngốc và ngây thơ khi nghĩ rằng có thể qua mắt thành công. Nội tâm Tống Tiêu thầm rơi lệ, cẩn thận hỏi “ Khoai lang là cái gì?”
“ Vỏ ngoài đỏ thẫm, nhận trong màu vàng, kích thước khá to có thể làm thức ăn.” An Nhiên liên tiếp miêu tả ba đặc điểm mấu chốt.
Tống Tiêu cố gắng nhớ lại.
An Nhiên cũng không thúc giục, bình tĩnh chờ.
Bị ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú đã khiến khả năng khôi phục trí nhớ tăng lên không ít. Một lúc sau, Tống Tiêu đột nhiên vỗ đùi “ Ta nhớ ra rồi !”
“ Ta không có giữ lại cái đó. Cái kia là do tình cờ có được, tôi chưa ăn bao giờ nên giao ra hết.” Tống Tiêu nhìn trời.
An Nhiên nghĩ ngợi một chút liền hỏi “ Tình cờ? Nói ta nghe chút tình hình khi ấy đi.”
Tống Tiêu thành thật giải thích “ Có lần tôi trao đổi đồ với người ta, nhưng đối phương không đủ đồ để trao đổi liền dùng khoai lang để bù vào phần còn thiếu đó. Họ nói rằng thứ đó được đào lên trong tự nhiên, anh ta có thử qua thì có thể ăn sống để làm no bụng được.’
“ Vậy tại sao ngươi không ăn?” An Nhiên tò mò.
Tống Tiêu buông tay “ Do không quá yên tâm nên ta chưa ăn. Nếu hắn lừa gạt ta thì sao, ta nghĩ đến một ngày nào đó hết Lương thực thì có thể lấy ra thử. Ai ngờ bây giờ lại tới ở lại trong An bộ lạc.”
“ Bộ lạc đó có xa không?” An Nhiên dò hỏi. Nếu có thể lấy thêm khoai lang để làm giống thì sẽ rất tốt cho thu hoạch năm sau.
Tống Tiêu ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ vô tội “ Cách đây nửa tháng đi đường. Nhưng là về đường đi thì ta không nhớ rõ...”
An Nhiên bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay “ Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”
Tống Tiêu như nhận được một ân xá, vội vã rời đi.
“ Về sau an phận mà sống, đừng làm trò khôn vặt thiếu thông minh, sợ rằng sẽ tự giết chính mình đấy.” âm thanh trong trẻo của An Nhiên truyền đến, ngầm cảnh cáo.
Tống Tiêu chua xót, sớm biết năng lực của thủ lĩnh hơn người thì hắn nào dám có những suy nghĩ bậy bạ.
Danh Sách Chương: