Suy nghĩ một hồi, An Nhiên hỏi “Không phiền nếu tôi thử một miếng chứ ?”
Hoa Linh hào phóng xe một miếng bánh mì lớn đưa cho An Nhiên “ Mời dùng.”
An Nhiên nhận lấy khối to xe xuống một miếng bánh mì nhỏ cho vào miệng nhai, cả khuôn mặt lập tức nhăn hết lại vào nhau. Có chút chua, chút mặn, rất là khó ăn.
Về phần hồi thể lực nhanh hơn hay gì đó cô đều không cảm giác được.
An Nhiên nhịn không được đỡ trán. Đang ăn đồ ăn cấp cao, giờ ăn những thứ cấp thấp này thật là bị tra tấn.
Tống Tiêu bị khuôn mặt nhăn nhó của An Nhiên làm cho hoảng sợ, quan tâm nói “ Thủ lĩnh, người không sao chứ? Sao giống như bị trúng độc vậy?”
Hàn Lập ngừng ăn thịt, nhìn An Nhiên ánh mắt mang theo lo lắng.
Hoa Linh cảm thấy bất mãn, lên tiếng thanh minh “ Ta không có hạ độc vào đồ ăn. Đừng có vu khống ta!”
An Nhiên liên tục xua tay “ Đồ ăn không có vấn đề, không có độc.”
Hoa Linh không hiểu tình hình hiện giờ là như thế nào. Rõ ràng những thứ cô lấy ra đều là đồ quý hiếm, người bình thường nhìn thấy đều sẽ chấn động, nhưng từ biểu cảm của An Nhiên thì không phải như vậy. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng biểu cảm kia rõ ràng là đang ghét bỏ.....**
“ Không phải trúng độc, vậy ngài là bị làm sao?” Tống Tiêu ở bên cạnh lẩm bẩm.
An Nhiên trực tiếp nhét phần bánh mì còn lại vào miệng Tống Tiêu “ Ăn đi rồi sẽ hiểu.”
Lời của thủ lĩnh luôn luôn đúng.
Tống Tiêu sau khi nhai vài miếng thì đã hiểu ra vấn đề. Hơn nữa trong nháy mắt, khuôn mặt bánh bao cũng trở nên nhắn nhúm giống An Nhiên y đúc.
“ Sao cái bánh này cứng như đá vậy?” Tống Tiêu che má kêu lên. Hắn cảm thấy ăn xong rất có thể sẽ bị đau răng.
Một cô gái phía sau Hoa Linh xen vào, nói với vẻ khinh khỉnh “ Bánh mì đen này là đặc sản nổi tiếng của Nham bộ lạc. Đặc biệt loại bánh mì có khả năng hồi phục này là độc nhất vô nhị, người bình thường không thể mua được.” cô này tưởng rằng bọn họ đang gặp phải một đống người nhà quê.
Chắc cô ấy đang đùa chúng ta. Tống Tiêu che miệng, nước mắt lưng tròng.
An Nhiên không còn gì để nói. Có lẽ trong mắt ba người họ, bánh mì đen đã là cực kì hiếm thấy.
Nhưng cô gái à, cô chưa thấy qua, không có nghĩa là không có thứ gì tốt hơn bánh mì đen trên thế giới?! Ngon hơn, hơn nữa công hiệu càng là tốt hơn cái thứ kia.
An Nhiên xoay người, từ trong giỏ tre Hàn Lập đang ôm cầm ra ba cái màn thầu mang ra, đưa cho mỗi người một cái “ Tặng cho các ngươi, nếm thử xem.”
Hoa Linh rất là khó hiểu, chần chừ cắn một miếng nhỏ. Một lát sau, cô phát hiện màn thầu mềm xốp, thơm ngọt, toàn thân như chảy một dòng nước ấm.
Hoa Linh suy sụp ngồi phịch xuống ghế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không cùng đẳng cấp không thể so sánh.
Cô gái nói “ đặc sản Nham bộ lạc” ngậm chặt miệng, giả vờ như không tồn tại. Cầm chặt màn thầu ở trong tay, coi như bảo bối.
“ Đừng đùa ta nữa, cho ta mở mang kiến thức xem những thứ quý giá thật đi.”
An Nhiên chống cằm.
Hoa Linh cắn môi “ Cô có muốn thu mua chăn len không? Màu sắc tươi sáng, cầm trên tay mịn màng, chất lượng cực kì hiếm thấy .”
“ Ta đã có năm chiếc chăn len, cũng không thiếu.” An Nhiên không hứng thú “ Hơn nữa những thứ kia cảm xúc cũng không tốt lắm.”
“ Vào mùa thu hoạch, thương đội có thể cung cấp những dị năng giả lợi hại làm thủ vệ cho bộ lạc, hỗ trợ những đoàn cường đạo tới đây cướp lương thực.”
An Nhiên bĩu môi “ Không cần. Trước đây không lâu có một toán cường đạo tới, tổng cộng ba mươi dị năng giả, cuối cùng toàn thể bị mang đi hỏa táng.”
“ Da động vật thì sao? Có thể làm thành quần áo.”
“ Không cần.”
“ Đồ dùng bằng gỗ và tre?”
“ Hiện tại, trong nhà kho bộ lạc đã có không ít dụng để không, không cần nhiều như vậy.”
Hoa Linh không nói nên lời, cô đã lấy ra hết hàng hóa tốt có trong tay, nhưng đối phương vẫn là một bọ dáng không quan tâm. Nếu cứ như thế này, cô lấy cái gì ra cùng người ta trao đổi màn thầu được.
“ Nghe nói cô mang theo rất nhiều đồ vật quý hiếm?” Vẻ mặt An Nhiên An Nhiên bình tĩnh “ Có phải cô đang trêu đùa ta.”
Hoa Linh cảm thấy bất đắc dĩ “ Ta đưa ngươi xem những thứ đó đều là hàng hóa tốt, đem ra bên ngoài, không biết bao người cầu mua được đấy. Nào biết rằng tới nơi này của cô, một thứ cũng không lọt vào mắt.”
Suy nghĩ thật lâu, An Nhiên đề nghị “ Nếu không thì cô lấy ra hết những thứ chưa kể ra, ta nhìn xem một lần, biết đầu có thứ ta sẽ muốn.”Đưa ra phương án này là bởi vì An Nhiên nghĩ tới Tống Tiêu trong lúc vô tình đổi được khoai lang. Có vài thứ người khác không hiểu được giá trị của nó, không biết đến công dụng chức năng nên không coi trọng. Nhưng thật ra cô lại rất cần chúng.
Hứa linh do dự, không thể đưa ra quyết định .
“ Dù sao đồ tốt ngươi nói ra ta đều không cần, không phải lấy ra. Còn những thứ đồ kia không đáng giá như vậy, cho nên không cần sợ ta cướp đi. Nếu còn lo lắng cô có thể lấy ra một lần một món là được.” An Nhiên nỗ lực khuyên bảo.
Hoa Linh nhìn An Nhiên thật sâu “ Nếu có đồ cô yêu thích, cô nguyện ý cùng nó trao đổi với màn thầu vừa rồi sao?”
“ Không thành vấn đề.” An Nhiên sảng khoái mà đáp ứng.
“ Ta không ngại nói cho cô biết nguyên liệu làm bánh không có gì đặc biệt. Nhưng trong quá trình nấu nướng ta sử dụng dị năng, cho nên làm ra màn thầu có hiệu quả khôi phục đặc thù. Chỉ cần có nguyên liệu, muốn nhiều hay ít ta đều có thể làm ra.”
Cô có thể cung cấp màn thầu không ngừng nghỉ? Hoa Linh trong lòng một trận lửa nóng, ngoài miệng lại nghi ngờ hỏi “ Ta làm sao biết được màn thầu cô đưa ra có chất lượng như trước.”
“ Ừm, mỗi chiếc màn thầu bẻ một miếng nhỏ và nếm thử ?” An Nhiên nhìn trời “ Đây là phương pháp kiểm tra đơn giản nhất. Nhưng sau một thời gian giao dịch cô sẽ cảm thấy tin tưởng hơn, cô sẽ biết tôi không bao giờ bán hàng giả.”
Hoa Linh hiểu rõ đạo lý tiền tài không được lộ. Đồ vật đã lấy ra rất có thể sẽ không thu về được, thậm chí có thể gây ra tai họa. Không gian của cô cất không ít lương thực, tuy không quý trọng, nhưng số lượng cũng không quá nhiều.
Nhưng nghĩ đến sự ngon mềm của màn thầu, cảm giác no bụng đến kỳ lạ, cô không nhịn được mà giao động.
Thật lâu sau Hoa Linh đưa ra quyết định “ Được thôi, cứ làm theo lời cô nói.”
Giây tiếp theo, trên bàn xuất hiện ba cái thùng gỗ, bên trong mỗi thùng chứa bột mì, gạo và lúa mạch. Mặc dù đã lấy đồ ra nhưng Hoa Linh cũng không buông lỏng cảnh giác, luôn để mắt đến nhất cử nhất động của đối phương.
An Nhiên xem từng cái thùng gỗ, thuận miệng nói “ Chất lượng không tồi.”
Hoa Linh thoáng yên tâm, ít nhất đến hiện tại đối phương không có ý muốn cướp đoạt.
“ Trừ bỏ những đồ quý giá kia cô chỉ mang theo lương thực?” sau khi xoay hai vòng, An Nhiên cảm thấy rất bất lực.
Hoa Linh cảm thấy chua xót, cô nhấn mạnh lại một lần nữa “ Ta mang theo đều là những hàng hóa tốt nhất!”
“ Được rồi, ta muốn bột mì và lúa mạch, báo giá đi.” An Nhiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Danh Sách Chương: