Phil bọn họ thấy bộ dáng Lâm Mộc cấp bách liền nở nụ cười, tuy rằng bọn họ cũng muốn đi xem, nhưng đồ ăn mới hái cần phải được xử lí, cho nên không đi cùng. Hơn nữa bọn họ biết Lâm Mộc nhất định có chuyện tìm Patrick thương lượng.
Lâm Mộc chạy tới nơi kiến phòng thấy mọi người đang khí thế ngất trời làm việc, có người đang ở trên làm nóc nhà, có người ở dưới xử lí gỗ … Mỗi người đều bận rộn.
Lâm Mộc quét mắt nhìn, thế nhưng không thấy thân ảnh Patrick, nếu nhớ không lầm, hôm nay hẳn không phải là Patrick đi ra ngoài săn thú a.
“Lâm Mộc...” Carl từ lúc Lâm Mộc xuất hiện đã chú tới hắn, thấy bộ dáng hắn giống đang tìm người liền nhắc nhở, “Lão Đại ở bên trong.”
Lâm Mộc nhìn Carl đang ở trên nóc nhà, mới phản ứng hiểu ý “ở bên trong”, liền lên tiếng rồi hướng trong phòng đi.
Khoa Ân âm mặt nhìn Carl cười đến sáng lạn, “Ngươi không phải quyết định không nói chuyện với Lâm Mộc vài ngày sao? Tình huống bây giờ là gì a!” Khoa Ân thật sự không muốn bộ dáng đố phu như bây giờ, nhưng nhìn thấy thái độ của Carl đối với Lâm Mộc làm cho y nhớ lại tâm tư của Carl đối với Lâm Mộc, hơn nữa tới bây giờ còn chưa biến mất hoàn toàn. Nghĩ đến đây, Khoa Ân híp mắt, y cảm thấy tối nay phải hảo hảo tâm sự mới được.
Carl lạnh cả người, thấy bộ dáng không có ý tốt của Khoa Ân, nhưng vẫn kiên trì nói: “Hiện tại ta quyết định không sinh khí, không được sao?”
“Được a, như thế nào không được.” Khoa Ân cười thực hàm hậu nhưng làm cho Carl sợ hãi trong lòng.
Carl rất muốn hô to, ta cùng Lâm Mộc ân oán gì cũng đều không có, với ngươi mới có, tuy rằng có liên quan tới Lâm Mộc nhưng từ đầu tới cuối gây sức ép cho ta đều là ngươi, là ngươi… Đáng tiếc Carl cảm thấy bộ dáng của Khoa Ân bây giờ thật là khủng khiếp hắn liền nhanh chóng đổi chủ đề. Cười hắc hắc hai tiếng, “Chúng ta vẫn không cần nói chuyện phiếm, làm việc a, làm việc.” Trong lòng thì lại nghĩ tối nay phải xuất cốc trốn thật xa.
Khoa Ân nhìn Carl thật kĩ, hắn nghĩ nếu Khắc Đặc không quá bận rộn, hắn nên nhờ Khắc Đặc làm cho bọn họ một chiếc giường siêu lớn.
Không nói trên nóc nhà Carl bọn họ từng người tính toán ý riêng của mình, Lâm Mộc đi vào thấy Patricia đang tạo tường phòng.
Bởi vì tốc độ làm việc vượt ngoài sức tưởng tượng của Lâm Mộc, hiện tại đã muốn tạo nóc nhà, Patrick bọn họ thì quyết định tạo phòng nhỏ bên trong cùng luôn. Bọn họ tổng công có 22 cá nhân, theo tính toán của Lâm Mộc thì tạo thành chín phòng lớn nhỏ.
Nhìn phòng ở thực lớn này, Lâm Mộc tính toán qua, cho dù có tách gian thì mỗi gian cũng rộng trăm mét vuông. Đối với Lâm Mộc lúc trước ở căn phòng hơn năm mươi mét vuông thì lớn hơn. Ngẫm lại chỗ tốt của thế giới này chính là chỗ rất nhiều, không có áp lực nhà ở, ở trong sơn cốc muốn kiến thế nào thì kiến.
Lâm Mộc hướng Patrick đi đến, bọn họ hiện tại đang ở tận cùng bên trong phòng, một loạt ba gian, dựa vào phương vị, thì Patrick nhất định ở tại gian chính giữa.
Patrick nghe Carl nói thì biết Lâm Mộc đến đây, nghĩ hắn sẽ tiến vào nên không dừng tay. Hiện tại thấy hắn hướng mình đi tới liền xoay người quan tâm hỏi: “Trở lại, có mệt hay không?”
Nghe được lời quan tâm của Patrick, trong lòng Lâm Mộc ấm áp, hắn cười thực ôn nhu, ” Chúng ta đi cùng với nhau, không biết mệt. Ngươi sao? Có mệt hay không?” Patricia ngày hôm qua một đêm cũng chưa ngủ, suốt đêm khởi công, tuy rằng Patrick rất mạnh nhưng Lâm Mộc vẫn rất đau lòng.
Patrick ôn ôn mỉm cười, “Hoàn hảo.” Chính là một đêm không ngủ, Patrick cảm thấy không có gì, nhưng thây trong mắt Lâm Mộc đau tiếc hắn thực thỏa mãn.
“Giữa trưa muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi.”
“Ngươi làm cái gì cũng ăn ngon.”
“Đó là đương nhiên. Giữa trưa ta làm bài cốt, ta biết ngươi thích ăn cái này.”
“Được.”
…
Lâm Mộc bọn họ tán gẫu đến vui vẻ, nhưng các thú nhân cùng Patrick làm việc chung thì vừa hâm mộ vừa ghen tị, bọn họ đều là người cô đơn, tình như vậy sao bọn họ chịu nổi.
“Lão Đại, ngài thật sự hẳn là băn khoăn sự cô tịch của chúng ta a.”
“Đúng vậy, lão đại, tuy rằng ngài viên mãn, ngài phải nhớ rằng chúng ta còn cô đơn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ngài vẫn là cùng Lâm Mộc đi ra ngoài nói đi. Chúng ta có chút chịu không nổi.”
…
Cho nên nói, tại trước mặt quang côn tú ân tú ái là ghét nhất —— tiếng lòng của các thú nhân.
Lâm Mộc là cái thứ nhất chạy ra, ngẫm lại hắn thật sự không nhìn người bên cạnh.
Patrick trong tiếng cười của các thú nhân đi theo, đối với các thú nhân không biết bạn lữ đang ở phương nào, Patrick cảm thấy hắn thực rộng lượng không cần so đo với bọn họ.
Đuổi theo Lâm Mộc, Patrick giữ chặt tay hắn, Lâm Mộc thì ngoan ngoãn mặc y nắm tay đi vào một nơi an tĩnh trong rừng cây.
Ngồi xuống dưới một gốc cây đại thụ, Patrick đem Lâm Mộc đỏ mặt ôm vào trong ngực, để hắn ngồi lên đùi mình. Nắm thật chặt tay, để cho Lâm Mộc tựa vào trong lòng ngực của mình.
” Ta muốn ngồi chỗ khác.” Lâm Mộc giãy dụa rất nhỏ có thể không nhìn đến. Hiểu rõ tính cách không được tự nhiên lại thẹn thùng của Lâm Mộc, trực tiếp không đi để ý tới yêu cầu của Lâm Mộc. Tựa lên bả vai Lâm Mộc, “Có chuyện gì muốn nói với ta?”
“Làm sao ngươi biết ta có việc muốn nói cho ngươi a?”
Thanh âm trầm thấp của Patrick nói bên tai Lâm Mộc “Bởi vì mỗi lần ngươi tìm ta đều là có chuyện cần bàn bạc với ta, mà không phải đơn thuần nghĩ tới ta.” Nói xong còn cố ý thở dài thật mạnh.
Lâm Mộc nghĩ lại thất đúng như lời Patrick nói, mỗi lần hắn đến tìm y thật sự đều là có chuyện cần bàn bạc, nghe được thanh âm thở dài của đối phương nhịn không được có chút áy náy, “Cũng không có nói không nghĩ ngươi a.” Thanh âm của Lâm Mộc nhỏ như muỗi kêu, bất quá thính lực của thú nhân rất tốt.”
Patrick ở phía sau Lâm Mộc cười.
Không có nghe được Patrick đáp lại, Lâm Mộc xoay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Patrick tươi cười. Lâm Mộc bình tĩnh nhìn Patrick, tim nhịn không được đập mạnh.
Đối với việc Lâm Mộc si mê nhìn mình, Patrick thực vừa lòng, y nhẹ nhàng vuốt hai má Lâm Mộc, bóng loáng nhẵn nhụi, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Lâm Mộc phục hồi lại tinh thần, bắt lấy tay Patrick, xoay người không nhìn tới ánh mắt của y.
“Ta có việc muốn nói.”
Patrick đầu khoát lên vai đối phương, mặt kề sắt mặt đối phương, da thịt chạm nhau làm cho y cảm nhận được độ ấm của Lâm Mộc, “Ta đang nghe.”
Vì thế Lâm Mộc liền đem mình nhìn thấy diệp thụ nói ra, “Ta là nghĩ như vậy, lá cây này lớn như vậy, nhưng lại không nát, ta thấy có thể lợp lên nóc nhà, rồi để cỏ tranh ở bên ngoài. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lâm Mộc mở to đôi mắt trong suốt nhìn về phía Patrick.
Patrick cố ý làm bộ trầm tư một chút, thấy Lâm Mộc bảo trì ánh mắt nhìn mình. Patrick hôn một cái vang dội lên mặt Lâm Mộc “Nghe lời ngươi.”
Lâm Mộc đỏ mặt bụm mặt, trong ánh mắt tỏ vẻ hắn bất mãn với việc Patrick tập kích.
Patrick nhìn bộ dáng bĩu môi đáng yêu của Lâm Mộc, nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó ôm lấy Lâm Mộc
Lâm Mộc ngoan ngoãn để cho y ôm, chính là nghi hoặc xem y ôm mình đi đâu. Cho nên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y.
Patrick nói “Ta mang ngươi đi nghỉ ngơi một lát, giữa trưa ngươi còn muốn vội.” Kỳ thật y không muốn Lâm Mộc mỗi ngày phải nấu cơm, nhưng khẩu vị của Lâm Mộc khác với thú nhân cho nên phải đành như vậy.
Đem Lâm Mộc đặt ở trên võng, Patrick cũng cùng hắn. Lâm Mộc vốn cảm thấy không phiền lụy, nhưng ở trong lồng ngực quen thuộc của y không bao lâu liền ngủ.
Patrick tại sau khi Lâm Mộc ngủ, nhẹ nhàng đi xuống, đột nhiên cảm giác có cái gì tiếp cận, y cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Cầu Cầu nhìn thấy Lâm Mộc thật cao hứng muốn nhảy lên người hắn, lại bị Patrick đúng lúc ngăn lại. Y ôm lấy Cầu Cầu tiểu tâm đặt ở trong ngực Lâm Mộc. Sau đó đắp cho hắn cái chăn mỏng, nhỏ giọng dặn Casso nhìn sau đó nhẹ bước rời đi.
Trở lại nơi tạo phòng, Patrick kêu ba thú nhân đi khắp đồi núi hái lá cây diệp thụ.
Mà Phil bọn họ sau khi xử lí xong đồ ăn đến nơi tạo phòng nhìn, không phát hiện Lâm Mộc cùng Patrick liền đi đến chỗ Jason.
“Các ngươi tới nha!” Mischa thấy bọn họ đến đây thật cao hứng cùng bọn họ chào hỏi, nó bây giờ cũng không có chạy loạn mà đi theo Khắc Đặc, ở một bên giúp việc.
Linie đối với Jason cười cười, sau đó sờ sờ đầu Mischa, ” Sao không cùng Casso bọn họ đi chơi?”
” Ta mới không cần cùng bọn họ chơi đùa, ta muốn hỗ trợ cho phụ thân. Hơn nữa giường của ta rất nhanh sẽ làm xong.”nói xong lôi kéo ba người hướng nơi Khắc Đặc nhìn.
Mischa cười meo meo hỏi: “Có đẹp hay không?”
“Thật đẹp.” Sacha nhìn giường tán dương.
Phil cũng nói đẹp, Mischa rất vui vẻ vẫn luôn cười.
Giường của Mischa là giương đẹp nhất trong đám giường ở đây, điêu khắc những họa tiết đơn giản Lâm Mộc cấp, còn dùng màu nước hoa sơn lên. Hoa này kêu là thất sắc, ý nghĩa như tên là loại có bảy màu sắc, Mischa hái màu hồng, sẽ không bị phai màu.
Tủ đầu giường còn khắc động vật đơn giản, rất đẹp.
Vốn là cảm thấy tương đối phức tạp, tốn thời gian, Khắc Đặc tính không làm cho Mischa. Nhưng Lâm Mộc nói không quan hệ, Mischa còn nháo muốn, cho nên hiện tại Jason đã làm ra nhiều như vậy, mà hắn mới chỉ làm ra ba cái giường.
Phil và Sacha cùng Mischa ngồi xổm bên giường nhìn Khắc Đặc điêu khắc, mà Linie thì ở bên cạnh Jason hỗ trợ, thỉnh thoảng đưa cho hắn dây mây, còn đem đồ vật vướng chân vướng tay thu thập cho y.
Jason nhìn Linie đứng bên cạnh đưa dây mây cho mình nói, “Ngươi bồi bọn họ chơi đi, không vội.”
Linie đối với y cười cười, cũng không có tránh ra. Jason thấy hắn như vậy cũng không nói gì nữa, hai người yên lặng mà làm việc.
Khi Lâm Mộc tình lại thì thấy Cầu Cầu đang ngủ ngọt ngào trong ngực mình, mà Casso nằm ở dưới võng khi Lâm Mộc tỉnh cũng tỉnh lại.
Casso từ dưới võng đi ra, đối với Lâm Mộc thấp giọng ô ô kêu một tiếng, Lâm Mộc đối nó cười cười. Nhìn xem bốn phía không người, biết Patrick nhất định đi làm việc.
Ôm lấy Cầu Cầu trong ngực, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã đến trưa, bản thân cũng muốn vội.
Lúc Lâm Mộc đi đến bên dòng suối, nhìn thấy Linie bọn họ đã muốn bắt đầu vội. Đem Cầu Cầu đặt trên mặt cỏ mềm mại cùng Casso, bản thân tiến lên hỗ trợ.
Lâm Mộc đối Linie cùng Sacha cười cười xem như chào hỏi, hắn đi đến bên người Phil đang nấu nước, “Ngươi đang nấu cái gì?”
Phil ngẩng đầu, ” Canh bạc hà. Ấn ngươi nói nấu cho bọn hắn giải khát.”
Lâm Mộc gật gật đầu, bạc hà Phil nói cùng với bạc hà mà Lâm Mộc biết trước kia là khác biệt, mặc dù có vị giống nhau, bộ dạng lại giống lá thông, chính là to hơn thôi. Thứ này vẫn là Lâm Mộc đi theo sau Carl hái cỏ nhìn thấy. Dù sao nó ở trong đống có vẫn khó thấy được, vẫn là Phil tương đối cẩn thận phát hiện. Phil sở dĩ chú ý như vậy là muốn phát hiện chút thảo dược, ngửi thấy mùi của bạc hà saau đó đưa cho Lâm Mộc nhìn, tự nhiên liền có canh bạc hà như bây giờ.
Đương nhiên, Lâm Mộc cũng không dám tùy tiện cấp thú nhân uống loạn đồ vật, hắn tìm tiểu động vật thực nghiệm không thấy có phản ứng gì, mới để cho các thú nhân uống.
Mùa hè uống canh bạc hà, cái loại man mát trong cơ thể này làm cho các thú nhân thực thích.
Thú nhân săn thú trở về, theo thường lệ đem thức ăn nước uống quả cấp Lâm Mộc bọn họ xử lý. Thịt thì Lâm Mộc không cần phải hao tâm tổn sức, các thú nhân đều sử lí xong bên ngoài cốc rồi mới đem về, về phần hoa quả thì hái về là được.
Lâm Mộc không muốn ăn thịt, nhìn thấy hoa quả hắn lục một chút, chủng loại không ít. Còn làm cho hắn thấy quả nho. Màu tím hồng, tròn trịa căng mọng. Hắn ăn một cái, chua ngọt ngon miệng, lập tức cho vào chén rửa sạch đưa cho mọi người ăn.
Món chính của các thú nhân vĩnh viễn đều là thịt, mà hiện tại vĩnh viễn sẽ không thiếu canh. Lâm Mộc bọn họ thì làm xào thịt ti, xào rau dại, lại nấu canh hoa quả, ăn xong lại có trái cây tráng miệng.
Nằm trên mặt đất, Sacha vỗ vỗ bụng của mình, “Lâm Mộc, ta lại ăn chống đỡ.”
Phil cùng Sacha dùng trúc cắm hoa quả nhìn Sacha cười ha ha.
“Sacha, về sau biệt ăn nhanh như vậy, sẽ không thoải mái.”
“Chính là ta nhịn không được.”
Vài người hắc tuyến. Sacha đến tột cùng có thể ăn tham bao nhiêu đây.
Lâm Mộc đưa hoa quả trong tay mình cho Cầu Cầu, cười cùng Sacha nói: “Ăn chống đỡ nhanh tìm Locker đi.”
“Tìm y để làm chi?”
Lâm Mộc thực đứng đắn đối với hắn nói: ” Nhượng y giúp ngươi nhu nhu tiêu thực, như vậy ngươi còn có thể ăn tiếp.”
Linie bọn họ ở một bên nhẫn cười, mà Sacha thì thực nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, ” Chủ ý này hay a.” Nói xong liền đứng dậy đi tìm Locker.
Lâm Mộc, “…”, quả thực bất khả tư nghị, Lâm Mộc cảm thấy mình khi dễ hài tử thuần khiết là không tốt, chính yếu là không có cảm giác thành tựu.
Lâm Mộc nhìn Phil, Linie đồng dạng không nói gì, ba người cười rộ lên.
Cầu Cầu mở to mắt, nhìn trái, lại nhìn phải, sau đó duỗi tiểu móng vuốt ở trong bát ôm lấy một trái, hung hăng cắn một hơi, nó cũng cười.