Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
********
Buổi sáng sau khi Lâm Mộc thức dậy chợt nghe đến chuyện Liya sinh em bé, hơn nữa phụ tử bình an, chuyện làm vui mừng nhất là, cục cưng là tiểu giống cái trân quý, Lâm Mộc còn chưa kịp ăn cơm đã chạy đi xem cục cưng, Patrick vội vàng kéo người lại, “Nghe nói Liya sinh em bé ra lúc sáng sớm, hiện giờ chắc chắn đang nghỉ ngơi, giờ em đi không thích hợp đâu.”
Lâm Mộc nghĩ lại thấy cũng đúng “Ha ha, là em nóng vội, vậy buổi chiều chúng ta đi thăm Liya, để cho cậu ta nghỉ ngơi nhiều vào.”
Patrick gật đầu “Ngày hôm qua Hoàng Viễn cùng Phil đỡ đẻ cho Liya, hiện giờ chắc cũng đang nghỉ ngơi, đến lúc đó em có thể đi cùng họ.”
Lâm Mộc gật đầu “Em còn muốn mang một ít thức ăn cho Liya, sinh em bé rất tốn sức.”
Patrick thấy Lâm Mộc hấp tấp vào nhà bếp, đi theo phía sau cười vừa không có cách nào khác mà lại cưng chiều. Liya sinh em bé, trong bộ lạc bọn họ lại có thêm một ấu tể, vẫn là ấu tể giống cái, chuyện này đúng là chuyện vui mừng. Nghĩ đến em bé, Patrick nhịn không được nhìn về phía bụng Lâm Mộc, không biết khi nào y mới có con, nhưng mà đây còn phải xem ý của thần thú, y cũng không yêu cầu quá đáng, chỉ cần Lâm Mộc vẫn ở cùng y là y thấy thỏa mãn rồi. Patrick nghĩ xong liền vào bếp nấu cơm cho Lâm Mộc.
Khi ánh mắt Patrick nhìn về phía bụng cậu, Lâm Mộc ngoài ý muốn nhìn thấy trong ánh mắt Patrick, ở đấy hàm chứa mong đợi, điều này làm cho trong lòng của Lâm Mộc có chút thất lạc, bản thân cậu thế nào cũng không sinh em bé được, chung quy cũng sẽ làm cho Patrick thất vọng. Sau lại thấy bộ dáng vừa thỏa mãn lại hạnh phúc của đối phương, Lâm Mộc biết đối phương nghĩ đến cái gì, lại yên lòng.
Cơm trưa xong, Lâm Mộc mang theo canh cá thơm ngon tự hầm cùng tất cả trứng gà trong nhà có đến tìm Liya nhìn cục cưng.
Thời điểm Lâm Mộc vừa đến nhà Damon, chợt nghe thấy giọng Sacha, “Ai nha, cục cưng thật đáng yêu, quá đáng yêu! Nhưng mà hơi nhỏ, cảm thấy thật yếu ớt, không dám chạm vào!”
“Em bé nào cũng thế, tôi cũng không dám ôm!” Linie cũng thấy vậy.
Lâm Mộc đi vào phòng thì thấy mọi người ngồi quanh trên giường lớn nhìn cục cưng trong lòng Liya. Casso và Cầu Cầu cũng im lặng nằm trên giường, ánh mắt kia, giống như có thể đem cục cưng nhìn thành đóa hoa.
Thấy Lâm Mộc đến, Sacha vội vàng nói “Lâm Mộc mau đến đây, Liya sinh ra cục cưng giống cái, nhìn xem, đang ngủ kìa, thật đáng yêu, chỉ quá nhỏ!”
Liya nghe thấy tiếng nói của Sacha hơi lớn, sau đó nhìn thấy cục cưng đang ngủ ngon trong lòng, cười thỏa mãn.
Lâm Mộc ngồi bên giường, đưa canh cá mình nấu bưng cho Liya “Tôi nấu cho cậu đấy, cậu nên bồi bổ thân mình.”
Tuy vừa mới ăn cơm xong không lâu, nhưng uống chén canh vẫn được. Liya nhận lấy, cẩn thận uống, “Lâm Mộc nấu canh uống rất ngon.”, cúi đầu nhìn em bé trong lòng, “Thật ngoan, chúng ta ồn ào như vậy mà nó cũng không ầm ĩ.”
Được người khen, Lâm Mộc vẫn có chút thẹn thùng, “Cậu thích là tốt rồi.”
“Ừ, rất ngoan. Trước kia tôi thấy các tiểu giống cái hơi động tí là khóc.” Linie nói.
Lúc này Damon đi đến, cầm trái cây tươi mới đưa cho Liya, thấy chỗ này đều là giống cái cho nên hắn cũng sẽ không đứng lâu. Buông mọi thứ trong tay xuống rồi đi ra, hắn muốn đến chỗ Matt lấy nôi mà bọn họ nhờ Matt làm giúp.
Damon vừa đi, mọi người lại bắt đầu nói đùa, Sacha trêu ghẹo “Damon cũng thật quan tâm, trái cây này cũng rất khó tìm.”
Lâm Mộc cũng gật đầu, “Mấy ngày trước tôi có ăn thử, Patrick nói, giờ trái cây còn chưa kết quả đâu, muốn ăn trái cây phải tìm rất lâu.”
Sacha oán niệm “Cậu còn được ăn thử, tôi còn chưa được ăn nữa nè.”
Linie đứng ở một bên không tính tham dự vào đề tài này.
Liya thấy bộ dáng tôi muốn ăn của Sacha, liền cầm lấy trái cây có số lượng không nhiều lắm kia đưa cho Sacha một quả “Đây là cho cậu ăn.”
Sacha đẩy lại như kiểu cầm khoai lang nướng phỏng tay cho Liya “Tôi không cần, đó là Damon tìm cho cậu. Tôi muốn ăn, Locker sẽ tìm cho tôi.” Chê cười, nếu cậu dám ăn trái cây của Liya, Lâm Mộc bọn họ sẽ đánh cậu đến chết.
Đang nói, Hoàng Viễn cùng Phil cười nói đi vào, hai người ngủ một giấc hiện giờ cũng rất tinh thần, sau đó nhìn xem cục cưng.
Hai người thấy mọi người đều có mặt, sau đó vây quanh nhìn cục cưng, Hoàng Viễn cười nói “Em bé rất khỏe mạnh, về sau uống nhiều sữa, nhất định sẽ lớn một cách khỏe mạnh.”
Trong lòng Lâm Mộc chảy mồ hôi, khỏe là được rồi, làm giống cái thì vẫn nên mảnh khảnh thì tốt hơn. Đương nhiên đây chỉ là ý của Lâm Mộc, nhưng Liya làm cha thân thì vẫn thích con mình tráng kiện. Cho nên sau này khi cục cưng trưởng thành, trở thành một người mảnh khảnh tuấn tú nghênh đón hàng loạt thú nhân theo đuổi, thời điểm Damon đi ra đánh một sóng lại một sóng, Liya lại cảm thấy tiếc nuối vì đứa nhỏ nhà cậu ta lớn lên không tráng kiện, nói vậy, đứa nhỏ nhà cậu ta có thể ở bên cạnh cậu ta một thời gian nữa, đương nhiên đây là nói sau. Hiện giờ cục cưng của chúng ta còn là em bé nằm trong lòng Liya, bị các chú còn chưa quen biết chơi đùa.
Phil nhìn cục cưng, giống như những em bé mới sinh ra khác, làn da trên người nhăn nheo, bởi vì ăn no nằm trong lòng cha thân ngủ thoải mái, còn thường xuyên chóp chép cái miệng nhỏ nhắn làm cho mọi người moe một chút.
Thời điểm Damon đi vào, bên người còn có Mischa, Mischa vừa vào cửa liền chạy lại xem em trai tiểu giống cái.
“Chú Liya, cháu muốn nhìn em bé.” Từ sau khi biết chú Liya sinh ra cục cưng là tiểu giống cái, Mischa rất vui mừng, trước kia chỉ có mỗi nó là tiểu giống cái trong bộ lạc, đều không có bạn bè gì hết, Casso bọn nó đều là tiểu giống đực, mà Lâm Mộc bọn họ lại lớn hết rồi, hiện giờ trong bộ lạc có thêm một tiểu giống cái, Mischa nghĩ, đợi cho em trai lớn lên, nó có thể chơi cùng em ấy, bọn nó đều là còn bé, có thể trở thành bạn bè tốt nhất.
Mischa nằm trên giường nhìn cục cưng đang ngủ “Chú Liya, vì sao cục cưng xấu vậy?” Mischa có chút thất vọng.
Liya nở nụ cười “Em bé mới sinh đều như thế, qua vài ngày sẽ khác.”
Casso nghe thấy Mischa nói em trai mình xấu thì không vui trong lòng, trong lòng bất mãn nghĩ “Em trai tôi làm sao xấu chứ, được lắm mà. Không phải, là rất đẹp, nhìn còn phun nước miếng, quá đáng yêu.” Cho nên nói, Casso cũng là một thành phần bao che khuyết điểm, nhà nó là tốt nhất.
Bọn họ không biết suy nghĩ trong lòng Casso, Lâm Mộc nhìn em bé “Liya, cậu đã nghĩ ra tên cho cục cưng chưa?”
“Chuyện này, chúng tôi còn chưa nghĩ ra.”
Lâm Mộc nói “Không cần vội vàng, chuyện này cậu cùng Damon có thể chậm rãi nghĩ, hiện giờ cứ gọi cục cưng đi.’
Cuối cùng tên của cục cưng quyết định gọi là Andeane, nhũ danh cục cưng.
————-
Hai năm sau
Theo cách nói văn nghệ là thời gian lướt nhanh như cơn gió, thời gian như ngày tháng đưa thoi, mặc kệ cách nói như thế nào, thời gian trôi qua từng ngày cho dù quá khứ có ra sao thì ngày mai cũng phải đến.
Hiện giờ đang là mùa hè, Lâm Mộc đang làm cỏ cho vườn rau phía sân sau. Thời gian hai năm có nhiều thay đổi, ví dụ như, tóc của Lâm Mộc đã dài ra rất nhiều, bộ lạc của bọn họ càng ngày càng tốt, cục cưng be bé hôm nào nay đã có thể chạy trên đất, sói con Casso nay đã có thể biến thành người. Tất cả mọi thứ đều phát triển thanh hướng tốt đẹp, tuy rằng trong bộ lạc còn nhiều độc thân làm cho mọi người không thể bỏ qua, nhưng nghĩ đến có rất nhiều bộ lạc cũng như thế (giống cái quá ít, luôn có một số người chẳng có vợ), mọi người đều cảm thấy không có gì. Nhìn duyên phận thôi, duyên phận đến, có lẽ sẽ tìm được một bầu bạn về. Tất cả những người độc thân đều có một hy vọng tốt đẹp ấy để sống qua từng ngày tươi đẹp.
Lâm Mộc rửa sạch tay, nhìn thấy một đứa bé (ưm….thiếu niên?) ôm Cầu Cầu, Lâm Mộc cười nói “Casso đã đến rồi.” Lâm Mộc thấy ngoài ý muốn khi Casso biến thân, vốn Lâm Mộc nghĩ Casso biến thân sẽ biến thành đứa bé năm sáu tuổi, chỉ không nghĩ đến sau khi Casso biến thân lại biến thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, làm cho Lâm Mộc kinh ngạc không nhỏ.
Casso xấu hổ cười “Chú Lâm Mộc, Cầu Cầu muốn ăn điểm tâm chú làm, cho nên cháu dẫn nó đến đây.”
Cầu Cầu bất mãn cắn Casso một cái, cho cậu bán đứng tôi! Sau đó vui vẻ đi lấy lòng Lâm Mộc.
Lâm Mộc để cho Cầu Cầu mang đi đủ lượng điểm tâm, rồi nhàn nhã ngồi dưới tàng cây nho uống trà. Từ hai năm trước cậu ủ rượu nho rất được Patrick thích nên mùa xuân năm thứ hai đã đem một cây về trồng trong vườn, như vậy hàng năm cậu đều có nho để ăn, đương nhiên cũng sẽ ủ một ít rượu nho, năm nay cũng không ngoại lệ. Nghĩ hiện giờ bộ lạc càng ngày càng tốt, nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã của bọn họ, dưới con gió nhẹ thôi qua, Lâm Mộc ngủ gục.
Patrick trở về nhà liền thấy Lâm Mộc đang ngủ trong sân, gió mùa hè thổi nhẹ tung vạt áo của Lâm Mộc, làm cho người ta cảm thấy hình ảnh như thế không nên quấy rầy.
Patrick đi đến bên người Lâm Mộc, cẩn thận ôm người lên, ngủ ở trong phòng vẫn tốt hơn.
Người được Patrick ôm còn có chút mơ màng “Patrick” Giọng nói mềm mại, làm cho người ta ngứa lòng.
Patrick nhẹ giọng nói “Em ngủ tiếp đi, anh ôm em vào phòng.”
“Ừ” Lâm Mộc phát ra giọng mũi, cọ cọ ở trong ngực Patrick, vừa lòng ngủ tiếp.
Thời điểm buổi tối, hai người nằm trong sân, nhìn bầu trời đầy sao.
“Patrick, em muốn đi nhìn biển rộng.”
“Biển rộng?”
“Anh từng thấy biển rộng chưa?”
“Ừ, thấy qua. Nước biển mênh mông không bờ.”
“Đúng, biển luôn rộng lớn. Em muốn đi bờ biển chơi, cảm thấy lâu rồi không có đi ra ngoài chơi.”
“Được.” Hiện giờ bộ lạc đã phát triển rất tốt, tất cả đều đâu vào đó, cho dù y có rời đi một khoảng thời gian cũng không có gì.
“Biển cách đây xa lắm không?” Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn Patrick.
“Ừ, không gần, nhưng cũng không phải rất xa. Biển nằm ở phía nam, đi lộ trình hơn hai mươi ngày.
Lâm Mộc nghe xong, nghĩ lại lộ trình Patrick bay một ngày, đây thật sự không gần.
“Mộc Mộc muốn đi lúc nào?” Patrick nghĩ đã lâu rồi Lâm Mộc không có đi ra ngoài chơi, tất cả đều bận rộn vì phát triển bộ lạc, hiện giờ Mộc Mộc muốn đi chơi, muốn đi nhìn biển, Patrick tự nhiên đồng ý. Hơn nữa cũng chỉ có hai người bọn họ đi ra ngoài, cũng là thế giới hai người khó có được.
“Được, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
“Ừ, nhà của chúng ta cũng phải thu dọn một chút, cần đi mấy tháng mà.”
Cứ như vậy, ở dưới bầu trời đầy sao, hai người nằm trên gghế quyết định kế hoạch ra ngoài của bọn họ. Ra ngoài du lịch, nhìn biển rộng, Lâm Mộc đã nghĩ rất lâu, hôm nay xem như hoàn thành.