Nghĩ đến hắn trước khi được Patrick bọn họ nhặt được đã mang những vết thương này chạy thoát không ít thời gian. Bị thương nặng như vậy cũng chỉ có thể chất cường hãn của thú nhân mới chống đỡ nổi.
Thú nhân này được đặt trong đại sảnh, do Carl bọn họ có nhiều giường nên bị lấy ra cho hắn nằm.
Việc chữa trị cũng không có nhượng Lâm Mộc xuống tay, hoàn toàn giao cho Phil bọn họ. So với Lâm Mộc, Phil rõ ràng biết cách dùng thảo dược hơn. Cho dù là chuyện khâu lại miệng vết thương, Linie cũng thích hợp hơn Lâm Mộc, bởi vì châm pháp của Lâm Mộc là dở nhất trong đám bọn họ.
Linie cùng Phil hợp tác, xử lý vết thương cho thú nhân thật tốt. Tẩy trừ tốt miệng vết thương, nên bôi thuốc cũng bôi thuốc, nên khâu lại cũng khâu lại, sau đó dùng da thú mềm mại băng vết thương lại. Hết thảy hai người đều làm gọn gàng ngăn nắp.
Lâm Mộc ở một bên nhìn cũng chỉ có thể ngẫu nhiên chỉ điểm một ít phương pháp, không cần làm mẫu. Hắn vốn nhàn như vậy, những việc như bưng trà rót nước lau mồ hôi hẳn là do hắn hỗ trợ, bất quá ngươi ta có thú nhân đau giống cái ở bên cạnh thủ đâu, động tác của Lâm Mộc không nhanh bằng Ryland bọn họ, đơn giản đứng một bên để không gây trở ngại cho người ta xun xoe.
Lâm Mộc không nói gì chỉ nhìn Ryland ở bên cạnh vội trước vội sau, cho dù là Jason khốc khốc cũng tỏ vẻ mình quan tâm.
Vết thương của thú nhân kia đã được xử lý tốt, Patrick khiến người nâng hắn vào gian phòng thứ nhất bên tay phải, nơi đó tuy rằng đã có bốn người ở, nhưng gian phòng rộng một trắm mấy chục mét vuông kê thêm cái giường cũng không thấy chật chội.
Lâm Mộc thấy thú nhân kia được an bài tốt rồi, người khác cũng không tỏ vẻ có cảm xúc phản đối, hắn lôi kéo Patrick trở về phòng.
Lâm Mộc ngồi lên giường, sau đó lôi kéo Patrick ngồi lên.
“Nói đi.” Lâm Mộc từ khi nhìn thấy thú nhân kia bị thương cũng bắt đầu thấy kì quái, dựa theo cá tính của Patrick, y làm sao có thể nhặt người đem về. Hắn hiểu rõ Patrick, nhìn thấy thú nhân bị thương dẫn tới hôn mê, thấy chết mà không cứu mới là việc y sẽ làm. Dù sao vô luận là thú nhân hay là du thú đối với bọn họ đều là địch nhân.
Sự tình là như vầy:
Patrick cùng thú nhân trong tộc giống như thường ngày rời xa khu vực săn bắn của sơn cốc này. Ngày hôm nay bọn họ vận khí tốt gặp được mấy con đát đát thú đi ra kiếm ăn.
Đát đát thú là động vật ăn cỏ, thân hình cao lớn, tính nết ôn hòa. Chạy trốn rất nhanh, nếu chui vào trong rừng rậm rất khó bắt giữ.
Bọn họ vài cái đều là tay nghề săn tốt, tự nhiên sẽ không để thức ăn đưa tới tận miệng chạy mất. Bọn họ lẳng lặng chờ đợi con mồi tiếp cận, chờ chúng nó tiến vào khoảng cách một kích mất mạng.
Khi bọn họ khởi xướng công kích, một con đát đát thú kinh hoảng chạy trốn ra ngoài.
Hoắc Tư là một dực sư màu vàng. Hắn nhìn thấy con đát đát thú chạy trốn nói câu: “Tộc trưởng, ta đi bắt nó.” Liền vội vàng đuổi theo.
Lyn là ca ca của Hoắc Tư, nhìn thấy bộ dáng cấp bách của đệ đệ cười nói với Patrick: “Nhìn tiểu tử này.”
Vừa mới dứt lời, bọn họ chợt nghe thấy tiếng rống của Hoắc Tư. Đó là phương thức truyền đạt tin tức của bọn họ.
“Nghe như Hoắc Tư phát hiện ra cái gì.” Lyn cùng Patrick đem con mồi cõng trên lưng.
“Đi xem.”
Lúc bọn họ đuổi tới nơi liền thấy một thú nhân nằm trên mặt đất cùng với một sư tử đã hóa thành người.
Hoắc Tư thấy bọn họ đến, “Lúc ta gặp được hắn đã như vậy, theo ta không có quan hệ a.” Không thể trách hắn giải thích vội vã như vậy, trước kia hắn đã từng cố ý tập kích thú nhân khác, cũng bởi vì ghen tị, ghen tị hắn làm chi mà không thể sống như bọn họ.
Patrick mắt lạnh nhìn thú nhân kia, bị vây vào trạng thái hôn mê chứng tỏ hắn bị thương rất nặng. Bất quá chuyện này cũng không cùng y có quan hệ. Mặc kệ người này là thú nhân hay là du thú đều có thể là địch nhân của y, cho dù hắn không phải là địch nhân thì y cũng không có thừa sự lương thiện mà cứu trị cho thú nhân này. Thế giới này chính là mạnh được yếu thua.
Mà Ryland trước đó, đó là Lâm Mộc lương thiện. Đối với Lâm Mộc, mặc kệ hắn yêu cầu Patrick y làm gì thì y cũng đều đáp ứng, huống chi hắn kiên trì sự lương thiện của mình. Tuy rằng đôi lúc Lâm Mộc quá mức đơn thuần, không có ý thức nguy hiểm, nhưng nếu hắn nguyện ý kiên trì thì y liền vui lòng vẫn luôn bảo hộ hắn như vậy. Làm cho bạn lữ của mình vô tư vô lự là trách nhiệm của thú nhân.
Lyn ngồi xổm xuống nhìn thú nhân kia, “Đây la hùng tộc.”
Patrick không nhìn, “Ném cho hắn một con đát đát thú, chúng ta đi thôi.” Đây là lương thiện mà y có thể cho.
Những thú nhân khác không có ý kiến, cuộc sống bây giờ của bọn họ đã ổn định, bọn họ không nghĩ bởi vì thiện ý thu lưu mà mang đến tai nạn.
Khi bọn họ muốn đi, bọn họ đột nhiên nghe được âm thanh của thú nhân kia.
“Tộc trưởng. Không phải ta. Không phải ta. Ta không có làm chuyện xấu, các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy. Các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy….”
Patrick quay đầu lại.
“Chẳng lẽ thú nhân này bị trúc xuất khỏi bộ lạc.” Hoắc Tư hỏi.
Lyn tiểu tâm đi qua nhìn hắn một chút, “Tộc trưởng, hắn lại nhắm mắt, ý thức mơ hồ.”
Nếu đúng như lời Hoắc Tư nói, thú nhân này mới vừa bị trục xuất khỏi bộ lạc của mình, hắn thật sự đồng tình với thú nhân này. Hắn từng trải qua loại này, hắn vốn liền có thể cùng giống cái mà hắn thích kết làm bạn lữ, lại trong một đêm mà mất tất cả, loại đả kích này có thể nghĩ. May mắn bọn hắn gặp được tộc trưởng Patrick này, tuy rằng lúc ấy bọn hắn không phục y. Nhưng bây giờ bọn hắn có ngày lành yên ổn.
Ở trong lòng thở dài, thú nhân này nếu như có thể sống sót cũng muốn tiêu phí một thời gian dài để chấp nhận chuyện này. Bị tộc nhân đuổi đi còn mang theo điềm xấu, trong lòng tất nhiên không tốt quá.
Lyn nhìn Patrick, y đang nhìn thú nhân bị thương này không biết đang nghĩ gì. Trong lòng hắn rất muốn tộc trưởng cứu thú nhân này, nhưng lại lo lắng sẽ mang tới phiền toái, hắn không có biện pháp nói ra ý tưởng của mình.
“Dẫn hắn trở về.” Patrick nói xong biến thanh bay đi.
“Để ta mang hắn. Ca ca hỗ trợ phóng hắn lên lưng ta.” Thú nhân ghét nhất bị thú nhân khác cõng, hừ hừ, cho tức chết ngươi. Hoắc Tư thật sự không phúc hậu nghĩ.
Đối với đệ đệ nhà mình hảo tâm như vậy, Lyn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới đệ đệ mặc dù có khi sẽ có chút ác liệt nhưng kỳ thật cũng rất tốt.
Hỗ trợ tiểu tâm thả người lên lưng Hoắc Tư, “Hoắc Tư, ngươi đi đường tiểu tâm chút. Hắc bị thương rất nặng.”
Đại sư tử khog6 kiên nhẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó vội vã chạy đi. Hắn còn vội vã trở về ăn cơm.
Nghe xong sự việc trải qua.
“Sự tình chính là như vậy?” Lâm Mộc hỏi.
Patrick gật đầu, y vẻ mặt có chút mệt mỏi nằm trên giường.
Lâm Mộc ghé vào bên cạnh y, “Có phải hắn làm cho ngươi nhớ tới chuyện của mình…. Ta đoán, trước kia ngươi cũng sống trong bộ lạc, ngươi hiểu ý ta mà.”
Patrick nhu nhu tóc hắn, mỉm cười nói: “Ngươi nói đúng. Hắn làm cho ta nghĩ tới thời điểm đó.” Cũng là máu tươi, cũng là trốn đi.
Lâm Mộc nằm song song cạnh Patrick, vỗ bờ vai y, cười hì hì an ủi: “Không khổ ha. Nhìn ta hiện tại rất không tồi đi?”
Patrick bị hắn chọc cười, ôm hắn nhìn nóc nhà, “Hiện tại không khổ.”
“Vậy là tốt rồi. Không biết thú nhân kia thế nào. Hẳn sẽ rất nhanh tỉnh lại. Dù sao sức khôi phục của thú nhân các ngươi cũng biến thái như thế.”
Patrick nằm lên người Lâm Mộc, cọ cọ mặt hắn, “Ở trước mặt của ta nghĩ tới thú nhân khác cũng không tốt đi?”
Lâm Mộc giả ngu nói: “Có sao, có sao? Sao ta lại không biết?”
“Giả ngu cũng vô dụng, làm sai phải chịu trừng phạt.”
“Không cần a…”
Ngày hôm sau Lâm Mộc thức dậy trễ như bình thường. Bất quá mọi người cũng đã quen, cũng quen chừa điểm tâm cho hắn.
Lúc ăn điểm tâm hắn có hỏi thú nhân ở trong đại sảnh, Phil bọn họ đi nơi nào. Từ sau khi Lâm Mộc lén trộm ra ngoài về sau tổng sẽ có một hai người thích ở đại sảnh ngốc.
Nghe nói Phil bọn họ đi đổi dược cho thú nhân kia, hắn vội buông bát chạy đi tìm. Cũng không biết thú nhân kia như thế nào, kỳ thật hắn đối với câu chuyện của thú nhân kia cảm thấy rất có hứng thú, dù sao hiện tại hắn rất nhàn.
Lúc Lâm Mộc đi tới, chính là nhìn thấy bọn họ đang băng bó vết thương cho thú nhân kia, xem ra rất nhanh liền xong. Lâm Mộc tiến lên hỏi: “Hắn sao rồi?”
Lâm Mộc nhìn thú nhân này, bộ dáng rất hàm hậu, bất quá nghĩ tới Khoa Ân gương mặt trung hậu nhưng nội tâm rất phúc hắc, hắn cũng không dám dán nhãn hàm hậu cho người ta.
“Hắn còn không có tỉnh.” Phil đáp.
Linie ôm đống da thú được thay ra chuẩn bị đi ra, “Dù sao bị thương nặng như vậy, không tỉnh lại nhanh như vậy đâu.”
Sacha chỉ là đi xem náo nhiệt, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi.
Lâm Mộc nhìn một chút, thấy biểu tình thoải mái của đối phương nghĩ tới dược hiệu cũng không tệ lắm, hắn nói với huynh đệ Lyn: “Các ngươi chú ý chút tình huống của hắn. Nếu trán quá nóng thì phải lấy khăn lau thân thể hắn.”
Hai huynh đệ Hoắc Tư và Lyn cũng ở trong phòng này, trong phòng còn có hai người khác, một người tên Khải Đặc, một người tên Will, bất quá hiện tại hai người không ở trong phòng.
Lyn cười đáp ứng, Hoắc Tư chỉ tùy tiện gật đầu liền bận chuyện của mình.
Lâm Mộc cùng Linie bọn họ đi ra ngoài.
Thấy bọn họ đi ra ngoài, Hoắc Tư nhìn thú nhân kia rồi nói với Lyn: “Ca, ngươi không thấy kỳ quái sao? Tộc trưởng vốn không định cứu người, vì sao cuối cùng lại quyết định cứu hắn?
Lyn cười cười, “Không có gì kỳ quái. Chúng ta cũng từng trải qua như vậy mà đúng không?”
Bọn họ vốn là thợ săn số một số hai trong bộ lạc, bọn họ cường tráng, thụ giống cái ưu ái, cuộc sống của bọn họ quả thực qua thuận lợi. Nhưng trong một đêm bọn họ mất hết tất cả. Bộ lạc, vinh quang, tâm ái của giống cái, hết thảy tất cả mọi thứ chỉ trong đêm đó đã không còn. Bọn họ không rõ, vì sao vừa mới tỉnh dậy liền mọc thêm khối giáp bì chứ?
Loại dị tượng này chưa từng xuất hiện torng bộ lạc, tộc trưởng trước kia của hai huynh đệ Lyn kích động đi thỉnh tế sư. Tế sư ở trong bộ lạc gách vác trách nhiệm bái tế thần thú, bọn họ là người duy nhất có thể giao lưu cùng thần thú. Tộc trưởng nhượng tế sư hướng thần thú xin chỉ thị thần dụ. mà tai nạn của bọn họ cũng bắt đầu từ đây. Tế sư lấy được thần dụ, kết quả là —–bọn họ là người không rõ chi, là người phản bội thần thú. Hai người vốn bị xử tử, nhưng bởi vì người trong bộ lạc cùng bọn họ có tình cảm, hơn nữa bọn họ chưa làm chyện gì xấu, với lại bọn họ cũng là thú nhân ưu tú trong bộ lạc. Cho nên tộc trưởng không để ý tế sư phản đối chỉ quyết định đuổi bọn họ đi. Nghĩ tới thú nhân này không có may mắn như bọn họ, cho nên mới bị thương nặng như vậy.
Lyn xuống giường nhìn vết thương. Thấy hắn tựa hồ có chút không thoải mái, lấy khăn mặt lau mặt cho hắn.
Hoắc Tư ở bên cạnh bĩu môi, “Ca, ngươi không cần chiếu cố hắn như vậy.”
Lyn cười không để ý tới Hoắc Tư có chút ghen tị, Lyn vui mừng vì tính tình hiện tại của Hoắc Tư đã tốt hơn nhiều. Lúc vừa mới bị trục xuất khỏi bộ lạc, tính tình nó phi thường nóng nảy, giống như dã thú phát cuồng. Hiện tại đã bình thản nhiều.
Lyn đổi khăn mặt mới, đang chuẩn bị lau thân thể cho hắn, phát hiện đối phương mở đôi mắt có chút mê mang nhìn mình.
Lyn cười nói: “Ngươi tỉnh rồi.”