• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rau-xao-thap-cam-17AN202-9b424

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

*********

Ánh nắng mùa hè luôn sáng rực rỡ, nhiệt độ ban ngày cũng cao. Lâm Mộc rất sợ nóng, cho nên bọn họ ngoài trừ buổi sáng và chiều tối sẽ bay trên bầu trời thì thời gian còn lại đều đi trong rừng rậm. Bởi vì đi ra ngoài du lịch cho nên hai người cũng không đi gấp rút, chậm rãi đi trong rừng cũng nhìn thấy được nhiều cảnh sắc.

Cây ăn quả không biết tên, hoa tươi không biết tên, rau dại chẳng biết tên…….Do ở trong rừng rậm lâu dài cho nên cũng thu hoạch được nhiều hơn. Bọn họ ăn rất nhiều loại trái cây chưa từng ăn, may mắn thì hái được không ít nấm và rau dại, leo cây hái trái cây, nhìn xem thác nước chảy, bắt cá trong sông ngòi, bắt thỏ con trong bụi cỏ…… Điều này làm cho Lâm Mộc thấy thích thú, tuy rằng hành trình chậm chạp, nhưng dù sao cũng là ra ngoài đi du lịch, vui vẻ là được. Mà để cho Lâm Mộc vui mừng chính là bọn họ tìm được cây thì là.

Ở trong lòng Lâm Mộc, thịt nướng được ướp với thì là là ngon nhất, đáng tiếc khi ở bộ lạc cậu vẫn không có tìm được loại gia vị này, mà lần này đi du lịch, cậu lại có vận may tìm được nó.

Ngày đó hai người giống như mọi khi, vì né tránh ánh mặt trời chói chang nên đi trong rừng rậm. Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi đến, không chỉ mang đến mát mẻ còn kèm theo một mùi hương quen thuộc làm cho hai mắt Lâm Mộc sáng lên. Lập tức hưng phấn bảo Patrick mang cậu tìm chỗ phát ra hương thơm này. Mà không ngoài sở liệu của cậu, bọn họ quả nhiên tìm được mục tiêu ở phía trước cách hơn hai mươi bước chân —— một mảnh thì là nhỏ.

Patrick nhìn thấy mắt Lâm Mộc sáng lên, không hiểu vì sao cậu lại hưng phấn vì một mảnh nhỏ có mùi quái lạ này, nhưng không có vội vã hỏi, y biết chỉ một lúc nữa Lâm Mộc sẽ nói cho y biết. Quả nhiên, Lâm Mộc hưng phấn vuốt quả nhỏ kia rồi vui mừng nói với Patrick “Hắc hắc, Patrick, chúng ta tìm được thứ tốt. Đây là thì là! Vận khí của hai ta quá tốt nên đã tìm được thì là! Ha ha, cái này ướp vào thịt nướng ăn rất ngon!” Nói xong nắm tay Patrick “Mau hái cho em!”

Lâm Mộc nói, Patrick lập tức bắt đầu làm theo, y nhận lấy cái túi da thú nhỏ mà Lâm Mộc đưa cho, cái túi này là Lâm Mộc chuyên môn làm để thu thập vật nhỏ, đương nhiên Lâm Mộc bình thường đều tìm được có quan hệ với cái ăn. Mà khi Lâm Mộc vừa thấy mà sáng mắt thì phần lớn có quan hệ với mỹ thực.

“Làm thịt nướng sẽ ngon lắm.” Patrick tự nhiên sẽ đi hái, y đương nhiên cũng thích mỹ thực.

Patrick bọn họ thu gom thì là suốt ba tiếng, Lâm Mộc nhìn gói to trong tay vui mừng nói với Patrick “Hai ta tìm chỗ dựng trại trước đi. Giữa trưa hai ta làm ăn.”

Lâm Mộc không tính toán chạy đi, cậu tính chiều tối mới đi tiếp. Nghĩ muốn phơi nắng thì là mới hái, thời tiết như này phơi khô thì là cũng dễ, hơn nữa tâm tình hiện giờ rất tốt cho nên cũng muốn khao bản thân, cho nên giữa trưa muốn chuẩn bị ăn tốt một chút. Bình thường bọn họ ăn cơm vẫn rất đơn giản.

Patrick không có ý kiến gì với đề nghị của Lâm Mộc, bọn họ tìm một nơi rộng rãi để dựng trại, do Lâm Mộc nói muốn làm bữa tiệc lớn, Patrick tự nhiên muốn đi săn thú.

Giống như mọi khi, Patrick để Lâm Mộc ở một nơi bí mật, hơn nữa ngàn vạn dặn dò bảo cậu phải ngoan ngoãn ở trong này không cần chạy loạn, cũng bảo cậu tùy thân mang theo cốt đao. Khi Lâm Mộc cam đoan nhất định sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ cho tới khi y trở về thì Patrick mới an tâm rời đi. Không trách Patrick như mẹ già vậy, mà vì Lâm Mộc có tiền án trước rồi. Lúc trước có một lần, Lâm Mộc chờ Patrick chờ đến nhàm chán, liền rời khỏi chỗ chuẩn bị đi hái chút thức ăn và trái cây, thiếu chút nữa bị một con vật không biết tên giống như con chuột lại to như con heo đụng bị thương, may mắn Patrick đúng lúc trở về, nhưng mà khi nhìn thấy ‘con chuột’ kia muốn đụng Lâm Mộc rồi há miệng muốn cắn, y cũng rất sợ hãi. May mắn y cứu Lâm Mộc đúng lúc, nhưng điều này làm cho y sợ không thôi, nếu lúc đó y về không kịp thì sao? Trong đầu xuất hiện hình ảnh máu me làm cho Patrick xanh cả mặt.

Lâm Mộc cũng bị kinh hách nhìn thấy dáng vẻ rất khẩn trương của Patrick trong lòng vừa hối hận vừa áy náy. Cậu vẫn đều ở dưới sự bảo vệ của Patric nên cũng chưa bị tổn thương lần nào, cũng đã quên trong rừng rậm rất nguy hiểm. Thấy dáng vẻ lo lắng của Patrick, rất áy náy cam đoan với y rằng cậu sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Về sau sẽ ngoan ngoãn chờ Patrick trở về mà không bao giờ chạy loạn.

Sau khi bình phục trái tim bị kinh hách hai người vẫn chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú, vì làm cho Patrick không tức giận, Lâm Mộc lại dụng tâm nấu. Cho nên cơm trưa rất phong phú. Mà sau khi ăn qua món thịt nướng có thêm thì là, Patrick liền thích cái loại hương vị kì lạ này.

Nói sau khi Patrick rời đi. Lâm Mộc ở trên cây, xung quanh đều là lá cây với rừng rậm, từ bên ngoài nếu nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ở đó có người. Lâm Mộc thấy Patrick đi rồi, liền lấy đến ba lô của cậu. Trong ba lô chủ yếu để một ít gia vị cùng vật nhỏ, đương nhiên vẫn là đồ ăn vặt Lâm Mộc thích ăn.

Lâm Mộc lấy bọc thịt khô cậu làm ra ăn từ từ, một bên chờ Patrick trở về. Mà trong đầu thì nghĩ đủ mọi chuyện, Bởi vì lực chú ý không tập trung, không chú ý nên gói thịt khô rớt xuống.

“Á! Rớt!” Lâm Mộc nhìn xuống phía dưới, bởi vì ở trên cao nên cũng không nhìn thấy túi thịt của cậu. Cũng không để ý nữa, chờ Patrick về sẽ nhặt sau. Lại lấy ra một quả cắn.

Chỉ là Lâm Mộc không có biết, khi cái túi thịt khô của cậu rớt xuống đất liền bị một bàn tay nhỏ bé trong lùm cây kéo lấy.

Thời điểm Patrick trở về mang theo rất nhiều thịt, đương nhiên cũng thuận tiện mang về một ít trái cây và rau xanh.

Patrick để hành lý của bọn họ ở trên một cây cao cách cái cây Lâm Mộc ngồi khoảng hai ba mươi cây, nhưng mà Patrick trở về gấp đầu tiên là đi xác nhận xem Lâm Mộc có thành thật ở trên cây chờ y không, để thịt dưới đất rồi giống như mọi khi vươn tay ở dưới chờ Lâm Mộc nhảy xuống. Tuy Patrick có thể lên cây đón Lâm Mộc, nhưng mà Lâm Mộc lại thích cái loại vẫn động nhảy từ trên cây xuống này.

Lâm Mộc được Patrick thả xuống, tâm tình tốt cười ha ha “Anh nhanh đi lấy đồ lại đây đi.”

Khi Patrick đi lấy đồ thì Lâm Mộc nhớ đến túi thịt khô của cậu, đi tìm khắp bốn phía quanh gốc cây mà chẳng thấy đâu, Lâm Mộc nghi hoặc nhìn bụi cỏ. “Chẳng lẽ rớt trong bụi cỏ?” Nhìn bụi cỏ cao một mét, Lâm Mộc quyết định vẫn nên để cho Patrick lại tìm cho cậu, chẳng may bên trong có sâu hay con gì đó sẽ không tốt lắm.

Patrick mang theo đồ lại thì thấy Lâm Mộc nhìn bụi cỏ không biết nghĩ gì “Làm sao thế?”

“Em làm rớt túi thịt xuống đất, nhưng tìm không thấy, chắc rơi vào trong bụi cỏ, anh giúp em tìm xem sao.” Lâm Mộc chỉ vào bụi cỏ trước mặt.

Lâm Mộc không có chú ý khi cậu nói cho Patrick đi vào tìm thì bụi cỏ run run, nhưng theo cơn gió thổi qua Lâm Mộc cũng không để ý trận run run kia. Lâm Mộc không có phát hiện không có nghĩa Patrick không có phát hiện.

Patrick híp mắt nhìn phiến bụi cỏ, cuối cùng chưa nói cái gì.

“Mộc Mộc, chúng ta nấu cơm trước, để anh tìm cho em.”

“Được.”

Thời điểm Patrick nướng thịt có chút đăm chiêu nhìn phiến bụi cỏ kia, y khẳng định thứ trốn trong đó còn chưa rời đi. Nhưng mà y xác định thứ này vô hại với bọn họ, nói đơn giản chính là Patrick có thể dễ dàng thu phục.

Lâm Mộc không có chú ý đến sự khác thường của Patrick, cậu đưa mật qua cho Patrick “Quét ít mật lên thịt nướng.” Lâm Mộc cũng thích thịt nướng quét mật. Mật là do Patrick tìm được, mật đặc biệt ngon. Hiện giờ Lâm Mộc liền thích sớm, tối uống một ly nước mật, tốt cho cơ thể.

Sau khi hai người ăn no, Lâm Mộc nấu canh và thịt nướng đều thừa lại một ít, nhưng mà Patrick cũng không giống như mọi khi thu dọn đồ vật mà trực tiếp kéo Lâm Mộc đi đến dưới gốc cây đại thụ cách chỗ nướng đồ không xa chuẩn bị ngủ trưa.

“Dọn dẹp trước cái đã.”

“Tỉnh rồi dọn sau.” Nói xong ôm Lâm Mộc vào lòng rồi ngồi trên da thú dựa vào cây ngủ.

Lâm Mộc cảm thấy nóng, muốn nằm trên da thú ngủ, dù sao du thú cũng lớn, còn kéo Patrick ngủ cùng.

Tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng Patrick ngủ ngon, không bao lâu Lâm Mộc liền mơ hồ, nhưng cảm thấy không lâu liền có người nhẹ nhàng gọi cậu.

“Hả?” Lâm Mộc mở to đôi mắt đầy sương mù có chút khó hiểu vì sao Patrick lại gọi cậu tỉnh, lúc trước không phải đều tự tỉnh sao.

Tiếp theo thấy Patrick thần bí bảo cậu không cần nói lớn, bảo cậu nhìn trộm về chỗ lúc nãy ngồi ăn.

Lâm Mộc tò mò nghiêng người, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một đứa bé. Ưm, một đứa bé đang ăn vụng đồ ăn của hai người.

Đứa bé rất bẩn, trên người không mặc quần áo, làm cho cậu kinh ngạc là, phía sau đứa nhỏ có một cái đuôi dài.

“Nó!”

“Suỵt —–” Patrick ý bảo cậu nhỏ giọng “Đừng kinh động đến nó!”

Lâm Mộc tiếp tục nhìn lén, đứa bé ăn rất nhanh, hiển nhiên là đói bụng rất lâu rồi “Hai ta nên làm gì đây?” Lâm Mộc thấy đứa bé thật đáng thương, nhỏ như thế, nhìn chỉ như mới hơn một tuổi.

“Em muốn làm thế nào?”

“Em muốn nuôi nó, nó chắc bị vứt bỏ, bằng không sẽ không như thế.” Ấu tể quan trọng thế nào cậu biết, làm sao nó lại ở một mình trong rừng rậm như thế này, rất nguy hiểm. Chủ yếu là, hình dạng của đứa nhỏ này rất kỳ lạ, nếu là thú nhân, khi còn bé thì không thể biến thành hình người, mà nếu là giống cái, nó lại có nhiều hơn một cái đuôi. Lâm Mộc cảm thấy, đứa bé này bị vứt bỏ cũng chắc do nó có thêm cái đuôi này.

Patrick biết Lâm Mộc có tấm lòng rất tốt, y cười gật đầu đồng ý.

Lâm Mộc thấy Patrick đồng ý, rất vui mừng, lập tức đứng lên nhìn đứa bé kia.

Đứa bé kia chú ý đến Lâm Mộc thì Lâm Mộc đã chạy đến bên người nhóc con rồi, mà nhóc con khi nhìn thấy Lâm Mộc rõ ràng ngây ngẩn cả người. Nhưng khi Patrick đến thì sợ hãi đến run cả người, ôm đầu cuộn tròn kêu ô ô. Lâm Mộc nhìn thấy thì rất đau lòng.

Lâm Mộc ngồi xổm xuống, cẩn thận vươn tay ôm lấy đứa bé, cậu cảm nhận được khi bàn tay cậu chạm vào đứa bé thì nó càng run rẩy hơn. Lâm Mộc đau lòng ôm đứa bé vào trong ngực, càng gần thì tim Lâm Mộc càng đau, trên người đứa bé có nhiều vết thương, hơn nữa nó rất nhẹ, lại rất nhỏ.

Lâm Mộc nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó, khi được cậu ôm thì vẫn run. Lâm Mộc nhìn thấy chua sót đến mức nhịn không được rơi nước mắt.

“Patrick, cục cưng thật đáng thương.” Nghĩ đến đứa con béo tròn của Liya ở trong bộ lạc, lại nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, tim Lâm Mộc càng đau hơn.

Patrick thấy Lâm Mộc khóc, rất đau lòng mà an ủi, ôm người vào lòng “Mộc Mộc đừng đau lòng nữa, về sau hai ta nuôi nó, nhất định sẽ nuôi nó béo tròn.”

“Ừ, em nhất định sẽ nuôi nó béo tròn lên, cục cưng rất gầy.”

Bởi vì hơi thở trên người của Lâm Mộc mềm mại, cho nên làm cho đứa bé dần bình tĩnh lại không được bao lâu thì ngủ.

“Mộc Mộc đừng khóc, chúng ta lau mình cho đứa nhỏ này nào.” Patrick lau khô nước mắt cho Lâm Mộc rồi đưa ra đề nghị.

Lâm Mộc nhìn đứa bé trong lòng đã ngủ, cả người đều bẩn “Ừ, anh đi nấu nước đi.”

Patrick nấu nước, lại đề nghị làm chậu gỗ. Đứa bé rất nhỏ, để trong chậu gỗ thích hợp hơn.

Nước trong chậu gỗ là nước ấm, thích hợp cho tắm vào thời tiết mùa hè. Có thể do đứa bé rất mệt, ngay cả trong quá tình tắm rửa cũng không có tỉnh lại. Chỉ là khi cơ thể dính nước thì lầm bầm hai tiếng.

Lâm Mộc cẩn thận tắm rửa cho đứa bé, lại dùng thảo dược xử lý vết thương trên người nó, may mắn vết thương không có mưng mủ.

Hiện giờ cũng không có quần áo thích hợp cho đứa nhỏ mặc, Lâm Mộc chỉ có thể đem áo sơ mi thuần sợi bông vải của cậu mặc cho cục cưng, cái áo này to hơn đứa bé rất nhiều, vừa lúc bao trọn cả người cục cưng.

Tối hôm nay cục cưng ngủ càng thoải mái hơn.

Patrick thấy Lâm Mộc hơi mệt “Mộc Mộc, chúng ta cũng ngủ một lúc.”

Hai người nằm trên thảm da thú, Lâm Mộc để cho cục cưng ngủ trong lòng mình, mặc dù hơi nóng, nhưng Lâm Mộc cũng không để cho đứa nhỏ ngủ một mình. Rõ ràng đứa bé này không có cảm giác an toàn.

Patrick nhìn thấy bộ dáng che chở cẩn thận của Lâm Mộc dành cho đứa bé này lại không có cách nào khác, coi như bản thân tìm phiền toái cho mình. Thấy bộ dáng Lâm Mộc để ý đứa bé là biết, đứa nhỏ này sẽ cướp đi không ít sự chú ý của Lâm Mộc. Y vì địa vị của mình mà lo lắng.

“Patrick, anh cảm thấy đứa bé này bao nhiêu tuổi?”

“Tầm một tuổi.”

“Còn nhỏ như thế mà đã bị vứt bỏ, nó nhất định sẽ rất đau lòng, về sau hai ta phải đối tốt với nó hơn. Không thể cho nó biết nó bị bỏ rơi, như vậy nó sẽ rất đau lòng. Chúng ta cần phải làm cho nó lớn lên trong sự hạnh phúc.”

Patrick gật đầu, y biết tư vị bị vứt bỏ.

Thời điểm Lâm Mộc tỉnh lại chỉ thấy bé con mở to mắt nhìn cậu. Lâm Mộc nhìn thấy thích “Bé con tỉnh ngủ rồi sao.” Nói xong hôn nhẹ bé con.

Cục cưng không có giãy dụa cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn Lâm Mộc. Lâm Mộc ôm cục cưng vào lòng nhẹ giọng nói nhỏ dỗ dành đứa bé, mà Patrick ở cách đó không xa thì đang chỉnh đồ vật, thuận tiện dựng lều trại lên, bởi vì bọn họ có nhiều thêm một đứa bé, cho nên hôm nay không có biện pháp đi tiếp.

Lâm Mộc vừa ôm đứa bé nói chuyện với nó vừa đi đến bên cạnh Patrick “Patrick, khi anh ra ngoài săn thú nhớ nhặt một ít trừng gà hay trứng chim về, bé con còn nhỏ, hơn nữa lại đói bụng rất lâu, hiện giờ cho bé ăn thịt thì không tốt. Cũng không biết cục cưng là giống cái hay giống đực, nhưng mà tạm thời vẫn không cần ăn thịt.”

Patrick gật đầu “Anh cảm thấy đứa nhỏ này là giống cái.” Y cũng không xác định được.

Lâm Mộc gật đầu, cậu cảm biết là giống cái, nhưng mà giống cái hay giống đực cậu cũng không quan tâm, cậu thấy cho dù bé con là giống cái hay giống đực thì tương lai đều có thể tìm được bầu bạn.

Patrick đem một lớn một nhỏ bố trí ổn thỏa rồi mới ra ngoài săn thú.

Buổi tối Lâm Mộc nấu canh trứng cho bé con, bé con rất thích ăn, hiện giờ đứa bé đã ỷ lại Lâm Mộc, nếu Lâm Mộc buông bé con ra, nó nhất định sẽ cầm lấy góc áo của Lâm Mộc không buông, Lâm Mộc phải nhẹ nhàng nói với bé thật lâu thì bé mới buông tay ra, sau đó thường xuyên nhìn Lâm Mộc chăm chú giống như sợ hãi không gặp được nữa.

Thời điểm buổi tối đi ngủ được Lâm Mộc ôm vào lòng, ngửi mùi của Lâm Mộc thì mới ngủ, mà Patrick vẫn ôm Lâm Mộc ngủ thì lại rất oán giận chuyện này, bởi vì Lâm Mộc cảm thấy cậu ôm bé con ngủ thì không thích hợp cho y ôm cậu ngủ nữa, như vậy sẽ đè lên bé con.

Patrick bảo Lâm Mộc để nó qua một bên cho nó tự ngủ, nhưng chỉ cần rời khỏi cái ôm của Lâm Mộc thì nó sẽ khóc hu hu, Lâm Mộc liền đau lòng ôm nó vào lòng. Patrick hết cách đành nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ, mà y chỉ có thể cô đơn một người nằm ở một bên nhìn. Patrick cảm thấy y hơi hối hận. Đáng tiếc, chậm rồi………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK