****************
Một đêm yên tĩnh đi qua.
Lâm Mộc cảm thấy ý thức đã muốn tỉnh, lại không nguyện ý mở mắt ra. Hắn dùng tay sờ vị trí bên cạnh, không còn nóng ấm, biểu hiện đối phương đã sớm rời giường.
Lâm Mộc mở mắt ra, trong phòng thực tối, bởi vì biết Lâm Mộc thích ngủ nướng cho nên Patrick không lấy huỳnh thạch ra.
Ngồi dậy, duỗi thắt lưng ngáp một cái, bị không khí bên ngoài chăn kích thích, Lâm Mộc mới tỉnh lại hoàn toàn.
Hắn chậm rãi từ tủ trên đầu giường lấy một túi da thú nhỏ, lấy huỳnh thạch từ bên trong ra. Trong phòng nháy mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Trong túi nhỏ có bốn viên huỳnh thạch, mỗi khôi lớn bằng nắm tay Lâm Mộc. Thời điểm kiến phòng, bốn vách tường của phòng đều làm ngăn gỗ đựng huỳnh thạch.
Lâm Mộc xuống giường đem huỳnh thạch cất đi. Lại đến bên giường mở cửa sổ ra, ngoài phòng vẫn âm u, nhưng hắn quan sát thấy cơm mưa đã nhỏ đi.
Lâm Mộc ra khỏi phòng, hắn hôm nay tương đối dậy sớm, cho nên có thể thấy các thú nhân đang ngồi ăn gì đó.
Ở trong đại sảnh không thấy bóng dáng Patrick mới nhớ tới, hôm nay là ngày y đi săn thú. Cũng không nghe thấy âm thanh của Carl, xem ra lại nhàm chán chạy ra ngoài săn thú. Thật không biết hắn đi săn thú hay đi giải sầu. Lâm Mộc ở trong lòng hâm mộ nghĩ.
Rửa mặt xong, Lâm Mộc nhìn bữa sáng. Cạnh thịt là không thể thiếu, còn có một nồi canh trừng không biết nấu bằng trứng gì. Nghĩ đến chắc là giữ lại cho hắn.
Bởi vì dưới nồi canh còn chút lửa, cho nên canh vẫn còn nóng. Lâm Mộc cầm chén chuyên dụng của hắn múc một chén, không múc thịt, hắn múc nhiều chút rau. Nhìn rau còn dư trong nồi, xem ra thú nhân vẫn thích ăn thịt hơn. Dù sao cũng là thú, thích ăn thịt cũng coi như cùng bản tính có liên quan.
Đem trứng bóc vỏ bỏ vào chén, Lâm Mộc ngồi trên bàn ăn.
Lúc ăn được một nửa, một thân ảnh màu trắng nhảy lên bàn. Lâm Mộc nhìn thân hình thịt đô đô của Cầu Cầu “Béo như vậy, sao có sức lực để nhảy lên bàn được nhỉ?”
Cầu Cầu thân thiết liếm mặt Lâm Mộc, sau đó ngồi trên bàn nhìn Lâm Mộc ăn.
Cầu Cầu chạy đến tự nhiên cũng có Casso. Trong chốc lát Casso cũng lại đây, nó nhảy lên cái ghế trống bên cạnh Lâm Mộc
Lâm Mộc sờ sờ thân mình Casso “Các ngươi ăn cơm chưa?”
Casso gật đầu, Cầu Cầu chần chờ một chút cũng gật đầu theo.
Lâm Mộc buồn cười nhìn Cầu Cầu, ánh mắt ướt át nhìn hắn, tràn đầy khát vọng “ Đừng dùng đôi mắt nhỏ long lanh của ngươi nhìn ta. Lấy cho ngươi chút đồ ăn là được chứ gì.” Hắn nói xong liền cầm chén đi.
Lâm Mộc đem chén nhỏ của Cầu Cầu đặt trước mặt nó, trong chén múc đầy thịt, chỉ có chút nước canh. Hắn biết mặc dù Cầu Cầu là động vật ăn tạp, nhưng vẫn tương đối thích ăn thịt. Về phần Casso, người ta tỏ vẻ không đói bụng, cho nên hắn cũng không lấy cho.
Casso cũng không để ý, nó quen rồi. Cầu Cầu hướng muốn ăn là sẽ không có nó.
Lâm Mộc ăn xong, đem chén của mình và chén của cầu Cầu rửa sạch, cái bàn cũng đã bị thú nhân để lại bên cạnh tường. Về phần quét tước phòng khách cũng không cần Lâm Mộc phải làm.
Lâm Mộc ôm Cầu Cầu nhìn cơm mưa bên ngoài đang nhỏ dần rõ ràng. Trong lòng hắn đột nhiên có cái chủ ý.
Ôm Cầu Cầu “Casso đổi kịp” Sau đó kích động chạy về phòng mình.
Trở lại phòng, Lâm Mộc kéo mành lên. Đem Cầu Cầu đặt ở trên giường, hắn đi lại đống da thú ở góc tường tìm kiếm.
Casso cũng nhảy lên giường đi đến bên cạnh Cầu Cầu ngồi xổm, cùng nó đồng thời nghi hoặc nhìn Lâm Mộc.
Chi chi chi… ( chủ nhân đang làm gì đó?)
“Không biết?”
Chít chít chít chít... ( liên cái này cũng không biết, thực ngốc!)
“Ừ, Cầu Cầu thông minh nhất, vậy ngươi biết Lâm Mộc đang làm cái gì sao?”
Chi chi chi... ( thiết, ta căn bản không cần phải đoán, chủ nhân sẽ nói cho ta biết.)
Casso: …
Lâm Mộc rốt cục tìm được đồ vật hắn muốn, một kiện tác phẩm thất bại của hắn, bất quá cũng có tác dụng khác. Hắn cười hỏi “Ha ha, các ngươi cứ còn thật giống như một hỏi một đáp, đang nói gì thế?’
Chít chít (không nói gì) Cầu Cầu bán manh huy móng vuốt nhỏ.
Casso trầm mặc.
Lâm Mộc cũng không yên tâm. Ngồi lên giường, sau đó thần bí hề hê nhỏ giọng cùng Casso nói “Casso, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Casso sửng sốt, nó cảm thấy mình nghe được chuyện huyền huyễn.
“Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý….” Lâm Mộc còn chưa nói xong thì Casso đã điên cuồng lắc đầu, vui đùa cái gì chứ, nó cũng không muốn bị Patrick thúc thúc hận chết, lại càng không nghĩ bị phụ thân đánh chết!
“Thật sự không thể suy xét một chút sao?”
Cái đầu nhỏ của Casso lay như trống bỏi.
Lâm Mộc ôm lấy Casso nhỏ giọng nói “ Ngươi không theo ta đi ra ngoài, ta liền cùng Cầu Cầu hai người đi. Ngươi cũng biết sức chiến đấu của cầu Câu như thế nào rồi, nếu chúng ta gặp phải mãnh thú nhất định sẽ bị răng rắc thành những mảnh nhỏ.”
Casso nghe vậy nhíu mày. Tuy nó biết trong sơn cốc thực an toàn, mãnh thú xung quanh đều bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng sợ vạn nhất còn tồn tại con nào thì sao.
Ngẫm lại bọn họ chỉ có hai người, cho dù gặp phải cự xỉ thú cũng không có cơ hội còn sống huống chi gặp phải những mãnh thú khác. Casso nghĩ tới khả năng này liền lo lắng, cắn răng rắc? Vàn ngàn lần không cần, ngẫm lại nếu Cầu Cầu chết, nó nhất định sẽ thương tâm chết đi. Mà nếu Lâm Mộc lỡ gặp nạn, không cần tộc trưởng nói, phụ thân của nó nhất định sẽ đánh chết nó. Đây cũng không điều nó muốn.
Lâm Mộc biết Casso đang do dự, kỳ thật hắn cũng không muốn bức Casso. Nhưng hắn muốn đi ra ngoài tản bộ. Hơn nữa hắn cũng sợ gặp phải tai họa, mang theo Casso cho dù sức chiến đấu không lớn, nhưng ít nhất ở tên đường gặp phải một ít sâu, chuột, rắn linh tinh gì đó thì Casso cũng có thể giải quyết.
Casso ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, làm giãy dụa lần cuối.
“Có thể không cần đi được không. Sẽ gặp nguy hiểm.” Sau đó nói với Cầu Cầu “Cầu Cầu, đừng đi cùng Lâm Mộc được không?”
Cùng Lâm Mộc ngôn ngữ không thông, Cầu Cầu thì ồn ào đi theo Lâm Mộc “Ta nghe lời chủ nhân nha. An toàn nha, an toàn nha, trong sơn cốc thực an toàn nha.”
Casso bất đắc dĩ, nó chỉ biết Cầu Cầu thích nhất vô giúp vui. Cuối cùng nó chỉ có thể thỏa hiệp, bất đắc dĩ gật đầu với Lâm Mộc biểu hiện nó đồng ý.
“Yes!” Lâm Mộc nhỏ giọng hoan hô một tiếng, sau đó nhỏ giọng phân phó “Cầu Cầu, ngươi đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, nhìn xem các thú nhân có trở về phòng chưa?”
Cầu Cầu tuân lệnh, vèo một tiếng không thấy thân ảnh. Sau đó vèo một tiếng xuất hiện trước mặt Lâm Mộc, huy móng vuốt tỏ vẻ chúng ta có thể đi rồi.
Lâm Mộc thật cẩn thận nâng mành lên, quan sát đại sảnh một chút, chính xác không có ai. Sau đó làm bộ như không có gì ôm Cầu Cầu đi ra đại sảnh, vừa đi vừa nhìn hai bên.
Đi thẳng cho tới trước của, thở phào một cái, rất khẩn trương. Đang muốn xuất môn, Sacha đi từ trong phòng ra, thấy Lâm Mộc đứng trước cửa thuận miệng hỏi “Lâm Mộc, ngươi đứng đó làm gì thế?”
Lâm Mộc hoảng sợ, sau đó gượng cười “Ha ha ha, ta đang ngắm cảnh mưa rơi.” Sau đó xoay người ngẩng đầu 45 độ nhìn lên ưu thương “Nhìn, mưa là tinh linh thiên nhiên. Chúng nó làm dịu vạn vật, mang đến bình yên cho thế giới này. Nó tẩy rửa vạn vật, làm cho bọn nó tinh thuần, mưa…..” Hắn xoay người “Người đâu rồi?”
Sacha không thấy, Lâm Mộc vội vàng nhân cơ hội mặc áo vào, ôm Cầu cầu “Casso, chạy mau!” Sau đó vọt vào trong màn mưa.
Chạy một hơi ra khỏi rừng cây, đi đến con đường nhỏ hướng bắc. Lâm Mộc bắt đầu cười ha ha “Rốt cuộc cũng đi ra được.”
Ngẩng đầu nhìn từng giọt từng giọt mưa rơi xuống mặt mình, hơi lạnh thoải mái.
“Casso ngươi không cần lo lắng, ta chỉ đi dạo mà thôi, sẽ không lên núi, đượng nhiên cũng sẽ không xuống sông. An tâm đi. Hiện tại chúng ta xuất phát.”
Cầu Cầu nhảy từ trên người hắn xuống, đi cùng Casso.
Lâm Mộc xuất môn đe đôi giày vừa mới làm xong. Truyên người mặc áo khoác vốn cấp cho Patrick, nhưng bởi vì bị hắn khâu hư cho nên bị hắn đặt trong đống da thú. Hơn nữa cái áo khoác này còn bị Lâm Mộc khâu thêm cái mũ vào, tuy rằng hình dạng thật sự khiến người khác không dám khen tặng, nhưng có thể làm thành áo mưa.
Con đường dưới chân có chút lầy lội, đi không thoải mái cho lắm. Hiện tại hắn thực vì mình dự kiến trước mà đắc ý, nếu như đi giầy thể thao thì phí lắm.
Cầu Cầu liền bò lên lưng Casso. Cùng Casso líu lo nói chuyện phiếm. bất quá vì ngại ngôn ngữ không thông cho nên Lâm Mộc không có gia nhập vào.
Lâm Mộc đi ra vì một là muốn hít thở không khí mới mẻ, hai là muốn thu hoạch cái gì đó ngoài ý muốn, về phần thu hoạch cái gì, hắn không có mục tiêu.
Cứ như vậy mà đi, hai tay Lâm Mộc vẫn trống trơn, nhưng lại không có ảnh hưởng tới tâm tình, dù sa hắn là đi ra giải sầu.
Đi tới hiện tại cũng không nhìn thấy động vật nào xuất hiện “Casso, chúng ta hướng ngoài cốc nhìn xem đi?”
Casso lắc đầu, đề nghị này tuyệt không tốt.
“Ta chỉ đứng ngoài cửa động nhìn ra bên ngoài thôi, tuyệt không đi ra khỏi sơn cốc được không?”
Kiên trì lắc đầu.
“Casso, ngươi đều đã đi ra ngoài, tại sao ta không thể đi ra ngoài chứ?”
“Bởi vì ngươi quá yếu.”
Lâm Mộc không biết Casso nói cái gì, nhưng nhìn ánh mắt miệt thị của nó là biết nó nói lời không hay
“Ngươi không mang ta đi, ta liền không tự đi ra ngoài.” Lâm Mộc chỉ vào một hướng “Đi đến đó.’ Nói xong nhấc chân chạy đi.
Casso phe phẩy đuôi bấc đắc dĩ đi theo “Cầu Cầu thấy được đi, giống cái là phiền toái nhất.”
“Chủ nhân nói hắn là giống đực.”
“Ngươi tin?”
Cầu Cầu cắn ngón tay trầm mặc.
Đi vào trong sơn động, xem ra hắn không có nhớ nhầm.
Nhìn hai tiểu tử kia bộ lông ướt nhẹp, mưa bụi tạo thành phiền toái cho chúng nó, Lâm Mộc nghĩ trong lòng: hôm này là một ngày lành để ra ngoài a.
“Mau vào trong sơn động tránh mưa.” Nói xong đi vào trước.
Casso cũng đi theo.
Lâm Mộc ở trong sơn động đi tới, luôn nghe được âm thanh sàn sạt, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, không có thấy được cái gì. Lại nhìn Casso ở một bên, không có biểu hiện ra bộ dáng có nguy hiểm, chẳng lẽ hắn nghi thần nghi quỷ?
Ngẫm lại nếu thần sắc của Casso cùng Cầu Cầu đều bình thường, Lâm Mộc liền an tâm đi về phía trước.
Không bao lâu Lâm Mộc tìm được lối ra ngoài sơn động.
Lối ra bị một tảng đá lớn che trụ, chỉ để ở bên cạnh một khe hở giống cái có thể đi ra, còn dùng dây che lấp thực cẩn thận.
Lâm Mộc định kéo màn dây đi ra ngoài, chân vừa bước ra sơn động liền ‘phanh’ một tiếng, một con quái vật lớn dừng trước sơn động. Lâm Mộc ra đó là động vật bị săn, hắn vội trốn vào trong sơn động, nương tựa tường che chắn ngồi không nhúc nhích.
Có con mồi tự nhiên sẽ có thú nhân, hắn biết Patrick bọn họ bởi vì lo lắng bị phát hiện, cho nên lại không săn thú gần sơn cốc, những thú nhân này không phải người trong tộc mình.
Tuyệt không để cho bọn họ phát hiện ra sơn động này!
Lâm Mộc đem hô hấp phóng tới nhẹ nhất, cùng Casso bọn họ ngồi im không nhúc nhích, hắn biết rõ thích lực biến thái của các thú nhân kia.
Quả nhiên không bao lâu truyền đến động tĩnh ở bên ngoài.
Ngoài động, chỉ thấy hai con hổ lớn từ trên không trung hạ xuống. Một đen một hồng.
Hai con hổ sau khi hạ xuống liền hóa thành hình người.
Một cao một thấp, hai người cao hứng chạy đến bên cạnh con mồi.
Người cao kia cao hứng nói với người thấp “Thật tốt quá, Khoa Tát, ngươi săn được hỏa điểu, đưa cho Duẫn Ân hắn nhất định thật cao hứng.”
Khoa Tát vuốt lông chim xinh đẹp của hỏa điểu, giống cái trong tộc của bọn họ đều rất thích lông chim hỏa điểu. Săn được hỏa điểu, hắn có thể cùng Duẫn Ân cử hành nghi thức.
Khoa Tất khiêng hỏa điểu lên “Ma Nhân, chúng ta đi thôi.”
Ma Nhân cười đáp ứng, đột nhiên kéo Khoa Tát lại “Ta giống như ngửi được khí vị của giống cái.”
Lâm Mộc căng thẳng trong lòng.
Khoa Tát nghe xong cười ha ha, “Ma Nhân, ngươi không phải là nghĩ giống cái nghĩ tới điên rồi, mùa mưa làm sao có giống cái đi ra chứ. Có ai sẽ nhẫn tâm để giống cái chạy tới ngọn núi này.”
Ma Nhân gật đầu, “Cũng phải.”
“Đi thôi.”
Cảm thấy bọn họ đã đi rồi, Lâm Mộc thật sâu thở hắt ra để giảm bớt khẩn trương.
Thậm chí có thú nhân ở núi này qua lại, đây tuyệt đối là phiền toái.
“Casso, chúng ta đi mau.”
=================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: muốn cuộc thi, ~~~~(>_<)~~~~