Ngân Hách lên tiếng trước. Nãy giờ đứng như mất hồn, giờ mới định thần lại, tôi lắc đầu. “Là tên vô lại mà tôi nói. Hóa ra, tối hôm qua hắn đợi ở đây.”
“Nói gì thế?”
“Nếu hiếu kỳ thì xem cái này đi.”
Tôi mở điện thoại đưa cho Ngân Hách. Anh ta chăm chú xem hết các tin nhắn, rồi đóng mạnh nắp diện thoại.
“Này, điện thoại của tôi mà. Cậu mạnh tay vậy?”
“Là một tên quấy nhiễu. Bắt đầu khi nào?”
“Hôm qua. Không phải sao? Bắt đầu từ hôm qua? Tóm lại không lâu.”
“Là quấy nhiễu, một tên quấy nhiễu.”
“Sống 19 năm, bị quấy nhiễu thế này là lần đầu tiên.”
“Thời đại ngày nay, có nhiều người có sở thích không giống nhau, nhưng người này…”
“Phân tích tiếp đi?”
“Sắp trễ rồi.”
“A, phải rồi! Mau đi thôi!”
Ơ? Tôi luôn có cảm giác có vật gì đó xoay quanh. Ngân Hách chắc không nói ra điểm chính. Tôi tuy trong lòng không dễ chịu gì, nhưng cũng không thể trễ học được, đành phảu chạy băng băng đến trường. Ngân Hách đưa tôi đến tận cửa lớp.
“Này, cậu về lớp cậu đi.” Tôi nói.
“Cậu ngồi chỗ nào?”
“Chưa biết à?”
“Biết chứ. Hôm nay đừng đổi chỗ nhé!”
“Ừ.”
Ngân Hách hất cằm về phía chỗ ngồi của tôi, sau đó, hắn bước vào lớp tôi.
Bọn con gái đang bận bịu với công việc của mình. Sự xuất hiện của Ngân Hách, tất nhiên, làm cho mắt của bọn chúng biến thành mắt thỏ.
“Mỗi giờ đổi tiết, tôi đều đến xem xét tình hình. Cậu nên ngoan ngoãn đợi tôi ở đây.”
“Tôi không mềm yếu như những đứa con gái khác. Cậu đừng lo, cứ như trước là được rồi.”
“Giờ đổi tiết, tôi đến mà cậu không có ở đây?”
“Không có ở đây thì sao? Cậu tưởng có thể đánh chết tôi sao? Cậu là người làm thuê, không được làm tôi chết!”
“Ai nói tôi sẽ đánh chết cậu? Báo cáo với chủ tịch một vài chuyện xảy ra xung quanh “cẩu” hiệu phó thì được rồi.”
“Đồ xấu xa!” Tôi phát cáu, Ngân Hách đi ra ngoài. Các bạn nữ xung quanh nhìn tôi, vẻ thèm muốn. Mặt Ngân Hách ăn ngon lắm sao? Vài bạn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Nhất thiết đừng nhìn tôi như thế, ở cạnh một người như hắn có gì đáng ngưỡng mộ chứ? Bỗng nhiên, điện thoại trong túi rung lên.
“Anh yêu em.”
Ba từ quỉ quái! Nhân Vật chính là 1004.
Rốt cuộc là ai?
Mỗi lúc đổi tiết, Ngân Hách đều đến lớp tôi để xem tôi còn ở đó không. Sự bảo vệ quá đáng này không chỉ một ngày, ba ngày sau vẫn còn tiếp tục. Đến ngày thứ ba, lúc ăn cơm trưa và cơm tối, Ngân Hách làm một việc cực kỳ phiền toái là, bưng dĩa cơm đến lớp tôi ăn.
“Này, về lớp cậu mà ăn.”
“Nói chuyện khi ăn là mất lịch sự.”
“Chẳng lẽ vô duyên vô cớ xâm nhập lớp khác là lịch sự à?”
“Này, nuốt rồi hãy nói chuyện. Bẩn chết được, tôi không ăn nổi nữa.”
“Thế thì cậu về lớp mình ăn.”
“Văng trúng tôi rồi này.”
Luôn miệng nói văng trúng mình, lại còn ngồi trước mặt tôi ăn cơm là có ý gì? Việc mỗi tiết học đều có tin nhắn bí hiểm đã dồn ép tôi đến sắp điên lên, cậu lại còn xông vào lớp tìm tôi.
Bỗng điện thoại lại rung.
“Không được ngồi ăn cùng với tên con trai khác, không thể tha thứ.”
“Vô lại. Thiên sứ chết tiệt!”
Tôi lẩm bẩm chưa hết câu, lại có thêm tin nhắn nữa.
“Em phải đi cùng anh đến hết cuộc đời. Anh đang nhìn em.”
“Sau khi ngươi hiện thân, hãy nói những lời này.” Tôi lẩm bẩm tiếp.
“Gì thế?”
Tôi đưa điện thoại cho Ngân Hách, anh ta vẻ mặt lập tức biến dạng. Tôi bưng dĩa cơm đã ăn xong đứng dậy, suýt chút nữa lại ngồi bệt xuống đất. Nguyên nhân là bọn con gái lớp 11 ở ngoài cửa sổ lớp tôi.
Cho dù Ngân Hách rất đào hoa, nhưng các cậu cũng không nên đến nhìn lộ liễu thế chứ. Tôi chẳng phải đã không còn gì có thể nói nữa sao. Tôi đằng hắng, đi ra khỏi lớp, hình như ánh mắt của tất cả nữ sinh lớp 11 đều tập trung vào mọi cử động của tôi.
Tôi đặt dĩa cơm ở nơi quy định, rồi trở về lớp. Lớp phó dũng cảm của chúng tôi đang đứng cạnh Ngân Hách và nói với hắn: “Tớ giúp cậu mang dĩa cơm này ra ngoài nhé.”
“Thế thì nhờ cậu giúp rồi.”
“Khách sáo gì chứ… Cơm trưa ngon không?”