Thật hoang đường hết sức, ra vẻ thận trọng nghiêm túc như thế chỉ để nói được một câu: "Thuê bao trả trước"?
"Nói tiếp đi chứ? Ngân Hách."
"Thôi đi, nói chuyện gì với cậu chứ?"
"Chẳng phải cậu nói thẳng rồi sao?"
"Ừ... có thể suy luận bình thường hơn được không?"
"Cậu còn muốn biết gì nữa chứ? Thiên sứ, thuê bao trả trước."
"..."
Tôi nhìn vẻ mặt đang suy nghĩ của Ngân Hách. Anh ta dường như đã suy nghĩ rất lâu: "Hay là tìm tất cả khách hàng xài thuê bao trả trước?"
"Điên à?"
"Nếu không thì sao?"
"Thôi đi. Tôi biết nói sao vói cậu chứ?"
Tôi lấy lại điện thoại trong tay Ngân Hách, đi lên lầu. Ngân Hách có lẽ cũng nghe tiếng chuông vào lớp, cũng đi theo sau tôi.
Tôi tắt điện thoại tránh sự phiền hà khó hiểu, hơn nữa, cho dù là bạn bè nhắn tin cho tôi, tôi cũng không có tâm trạng trả lời.
Kết thúc tiết học đầu tiên buổi chiều, cho đến giờ giải lao, đều bình an vô sự. Hoá ra, đơn giản như thế, chỉ cần tắt điện thoại là được rồi.
Giờ giải lao sao một tiếng đồng hồ tự học, tôi và Tú Nhi ra ngoài hóng gió.
"ưm, nóng quá! Xem ra đã đến mùa hè thật rồi. Cậu cũng biết rồi chứ?"
"Gì?"
"Bọn mình chỉ nghỉ có 2 ngày, trường khác là 5 ngày. Chán thật! Truờng nói là học bù, cũng không biết sẽ hành hạ tụi mình đến mức nào. Nhìn thử đi, chỉ cần tốt nghiệp cấp 3 thôi mà!"
"Tốt nghiệp xong thì làm gì?"
Tú Nhi đang vươn vai, nghe tôi hỏi, im lặng. Xem ra, nó cũng là một trong những người không có kế hoạch gì. Tôi kéo Tú Nhi đi xuống cang tin, chúng tôi mua hai gói bánh và nước uống, ngồi ăn ở sân sau.
Tú Nhi cưòi tươi như hoa: "Ngon thật."
"Vì là không tốn tiền mua nên mới thấy ngon phải không?"
"Không loại trừ khả năng này, lần sau tớ mua cho cậu."
"đợi đến lúc cậu mua cho tớ, tớ mọc râu rồi."
"Cậu chẳng phải rất giàu sao. Tớ chỉ là thường dân. Cậu và Thái Nguyên có nhiều tiền đến nỗi không biết tiêu vào đâu. Còn tớ, ngay cả 500 won cũng không dám tiêu. Tớ là con trong gia đình lao động mà."
"Cho nên hôm kia đi đến quán Tất Thắng?"
"Hả? Hì hì..."
"Có tiền đi quán Tất Thắng vậy mà ngay cả 500 won cũng không dám tiêu?"
Tú Nhi đang uống nước, nghe tôi nói thì bị sặc. "Khụ! Khụ!"
"A, dơ quá. Đều tại cậu, mua cho cậu nên giờ ăn không được nữa nè!"
"Ai bảo cậu nói những lời làm người ta bị sốc như thế... Khụ, khụ!"
"Bực mình quá, tớ đi mua khan giấy đây."
Tôi đi xuống cang tin lần nữa, nhưng lúc này, chuông vào lớp lại reo lên, dù sao cũng là giờ tự học thôi mà, chắc không sao đâu. Lúc vào căng tin, tôi mở điện thoại, chỉ là muốn xem đã mấy giờ rồi.
TIn nhắn ào ào đến như nước lũ, điện thoại sẽ không nổ tung vì quá tải chứ? Tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
"Chú, bán cho con hai gói khăn giấy."
"Loại 500 won phải không? đây."
Tôi trả cho chú bán hàng ỏ căng tin 1000 won. Sau đó, nhìn điện thoại, xem đã trễ mấy phút rồi. Đã qua giờ giải lao hơn 5 phút rồi.
"Đều tại Tú Nhi." Tôi điên mất, ít nhất cũng mất đi một năm tuổi thọ.
Đi qua khoảng sân giữa căng tin và dãy phòng học, khi tôi định cất điện thoại vào túi, nó rung lên. Mở ra xem. "Đoán thử tôi ở đâu?" Quả nhiên không ngoài dự đoán, chính là tên 1004.
Khốn kiếp, tao làm sao biết mày ở đâu? Bực mình quá đi!
Điện thoại lại rung.
Nhìn thấy trong điện thoại hiện lên chữ "Sau lưng cậu", tôi sợ đến nỗi muốn trốn đi. Nhưng, đầu tôi bị cái gì đó tấn công rất mạnh. Không biết là vật gì đánh vào đầu tôi, tôi không còn biết gì nũa, nằm bẹp dưới đất.
"Đừng, xin đừng..."
"Câm miệng, nhiệm vụ của mày đã xong! Cút qua một bên!"
"Không được! Không cho phép cậu!"
Tôi mơ màng nhìn thấy bóng hai tên con trai. đã ngàn lần bảo mình đứng dậy, nhưng tôi lại bị đánh lần nữa, lại ngất đi.
Hạ Ngân Hách, mỗi lúc cần đến, cậu lại không xuất hiện. Bọn này rốt cuộc là ai?
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Ừ..."
Sau gáy tôi đau buốt, đầu ù ù. Khi tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là cái tên giống cá voi đó. Cái tên mà tôi va phải ở căng tin sao lại đứng trước mặt tôi?
"Gì thế."
"Xin lỗi."
"Thế này là sao?"
Tôi muốn đứng dậy, nhưng tay chân đều bị trói lại. Tôi nhìn xung quanh, đây là nhà kho đựng dụng cụ thể dục. Trong nhà kho, tôi bị trói thành thế này, truớc mặt tôi là hắn. Lẽ nào, tôi bây giờ là bị bắt cóc?
"Này, cậu còn không mau cởi trói?"
"Xin lỗi, việc này... Không ngờ... lại trở nên thế này."
"Cái gì? Rốt cuộc cậu đang nói gì! Lập tức cởi trói cho tôi! Nếu bây giờ cởi trói cho tôi, tôi sẽ chừa cho cậu một con đường sống."
"Tớ, tớ... không, không thể... cởi trói..." Thật hoang đường! "Cậu không có tay à? Mười ngón tay của cậu để làm gì hả? Cậu nhìn gì hả? Còn không mau cởi trói cho tôi? Chuyện bị đánh ngất đi đủ làm tôi tức điên lên. Cho nên, cậu đừng quá tuyệt tình. Cởi trói ngay cho tôi thì sẽ tốt cho cậu, nếu không tôi sẽ rất chán ghét cậu!"
"Ghét... ghét tớ?..."