Hai chữ "chán ghét" từ miệng tôi thốt ra đáng sợ vậy sao?
Cái tên giống cá voi đó khe khẽ lại gần bên tôi. Đúng lúc hắn sắp cởi trói cho tôi, cửa nhà kho bật mở. Sau đó, một tên giống nhu côn đồ bứoc vào, dưới cằm hắn có dán một miếng cao dán. "Đò khốn nhà ngươi!" Hắn đá vào càm Cá Voi. Cá Voi ngã bịch xuống sàn nhà.
Tôi hít một hơi dài, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn: "Đồ khốn! Lại chỉ thằng khốn khác la hét, trừ phi là thằng điên!"
"Cái gì? Con khốn này!"
"Truớc khi đánh tôi, có thể ngoan ngoãn nói rõ lý do được không?"
Vốn dĩ, tôi trước giò vì làm ra vẻ là học sinh ngoan mà cứ phải nói những lời dễ nghe, nó làm tôi thấy ngột ngạt. Hôm nay, mày dám chọc tức tao, tao đã chuẩn bị những lời lẽ thô tục, khó nghe nhất trên đời rồi.
"Hả... Mày không cần biết! Mày chỉ cần xem cảnh Ngân Hách đến là đựơc rồi."
"Ngân Hách? Khốn kiếp! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết nó!"
Tên này có phải mói uống thuốc trừ sâu sống lại không? Ở đâu ra thằng điên như thế?
Không hiểu nét mặt tôi, hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nói mông lung. "Dám chọc giận tao? Tao tuyệt đối không thể tha thứ. Cá Voi! Mày mau chuẩn bị chặt đầu nó!"
"Khốn kiếp! Chặt đầu tao? Mày tưởng là giết gà à?" Tôi gào lớn.
"Bịt miệng con khốn này lại trước! Cá Voi, mày muốn nằm ở đó đến khi nào?"
Tên Cá Voi đó vẫn nằm lì duói sàn, không động đậy gì. Có phải vì cá voi leo lên bờ nên khó thở phải không? Có phải là vì không có nước? Chết tiệt, trong kho chứa dụng cụ thể thao thì lấy đâu ra nước chứ? Nhưng trong thời khắc nguy cấp thế này, tôi sao lại suy nghĩ lung tung thế chứ? Tại sao?
"Tôi, tôi, tôi... làm... làm không được... tôi, tôi... thích... thích Huệ... Huệ Bân. Cho nên... cho nên tôi không thể làm... làm hại cô ấy. Tôi.. tôi muốn trở thành thiên... thiên sú của Huệ Bân. Cho nên, tôi... không thể... làm hại... cô ấy."
"Hả, hoá ra cậu là Thiên Sú à?"
Cá Voi gật đầu, sau đó lắp bắp: "Huệ, Huệ Bân... giúp tôi tìm lại ví tiền bị mất... còn, còn... cứu tôi khỏi bọn côn đồ... Tôi sao có thể làm hại cô ấy... Tuyệt đối không thể! Cậu... cậu từng nói chỉ cần đánh Ngân Hách là được rồi...?"
Khoan, khoan đã... Tôi giúp cậu tìm lại ví tiền à? Cứu cậu khỏi bọn lưu manh à? A! Tôi nhớ năm ngoái, tôi có cứu một tên đang la mất ví tiền trên đường. Đó là vì tôi không chịu được khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của hẳn ở trước cửa nhà mình, tôi mới giúp hắn, cứu hắn khỏi bọn lưu manh. Nhung có thể là vì đã uống say rồi, tôi ghét bọn chúng ồn ào quá nên mới ra tay cứu giúp. Ha, lầm to rồi?
Cá Voi nói xong, tên côn đồ an ủi, vỗ về hắn: "Đồ khốn, phiền chết đựơc! Mày chẳng phải rất thích con nhỏ này sao? Thế nếu như hạ được Ngân Hách thì chẳng phải thuộc về mày sao? Mày cũng không thích nhìn thấy hắn mà. Chỉ cần lần này, mày giúp tao diệt được Ngân Hách, con nhỏ này sẽ thích mày, sẽ tốt với mày. Tao đâu có bảo mày làm hại nó, phải không? đã đến nước này, mày còn muốn rút lui à? Chỉ là kẹp tay vào cổ nó."
"Tên này điên à?!"
Vừa nghe tiếng tôi, tên du côn đó lấy băng keo màu vàng dán ngay miệng tôi. A! Có bao nhiêu băng keo trong, tại sao lại lấy băng keo màu vàng? Mày có biết khi gỡ ra đau thế nào không? A! Tôi sao lại có thời gian nghĩ nhừng thứ kỳ quái này chứ?
Đúng lúc tôi bị bịt miệng, cửa nhà kho mở ra.
"Thằng dùng thuê bao trả trước là ai?!"
_