• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ khốn, cậu mà đến thì cậu chết với tớ"

Gửi tin nhắn trên đã hơn 10 phút, nhưng tôi vẫn chưa nhận được tinn nhắn trả lời nào.

Cuối cùng cũng trấn áp được hắn.

15 phút sau, chuông tan học vang lên. Sau khi cô giáo dạy Văn đi khỏi, tôi trở vào lớp, ngồi vào chỗ của mình đợi Ngân Hách xuất hiện. Đã hơn 2 phút rồi, tôi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

"Tên này?..." Tôi mở cửa lớp, ra ngoài hành lang đứng. Chẳng bao lâu, Ngân Hách xuất hiện, hắn hỏi ngay: "Sao lại đứng ngòai này?".

"Đợi cậu đấy!".

"Cậu nhớ tớ đến thế à?".

"Hiểu lầm cũng là một chứng bệnh đấy". Tôi vừa nói, vừa lắc đầu. Ngân Hách toét miệng cười:

"Cậu đã nghĩ kĩ nên làm thế nào chưa? Có kế hoạch gì không?".

"Kế hoạch gì?".

"Lẽ nào, cậu chưa từng nghĩ rằng phải làm thế nào?".

"Có gì phải nghĩ? Chỉ cần đi nói với mọi người là tớ và cậu không quen nhau thì chẳng phải là được rồi sao?".

Ông trời ơi, cầu xin ông! Kiếp sau, ông nhất định phải để cho tên Ngân Hách này khắc cốt ghi tam, cái gì gọi là "hiểu rõ tình hình" và "kế hoạch".

Đột nhiên, tôi nghe thấy phía sau có tiếng bàn ghế ồn ào. Quay lại nhìn, tôi phát hiện, tất cả con gái lớp tôi đều chạy đến trước cửa sổ cạnh hành lang, đang vươn dài cổ nhìn chúng tôi.

Tại sao mỗi lần tôi và Ngân Hách bên nhau đều gặp phải tình trạng này nhỉ?

"Thật đẹp trai qúa".

""Làm thế nào bây giờ? Thật đáng yêu quá".

"Tốt quá, thật tốt quá!".

Đào hoa như thế, chắc trong lòng cậu vui lắm nhỉ, Hạ Ngân Hách?

"Bây giờ làm thế nào?..." Tôi hỏi với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, Ngân Hách vẫn giữ nguyền nét mặt, không nói gì.

Lúc tôi đang do dự nên làm thế nào, Ngân Hách bỗng ôm chầm vai tôi. Sau đó, hắn nhìn mấy đứa con gái lớp tôi đang đứng bên cửa sổ, hỏi:

"Chúng tôi có xứng đôi không?".

Cái tên này, các bạn lớp tôi đều lớn hơn cậu mà? Cậu không ăn nói tử tế, cậu tưởng họ sẽ trả lời cậu à?

"Xứng!".

Vẫn có người trả lời đấy chứ.

Ngân Hách bỗng đầy nhẹ tôi ra, sau đó nói:

"Chị Huệ Bân không chỉ đẹp, học tập,thể thao đều rất xuất sắc, hơn nữa,tính cách rất tốt, nhưng....tôi không thích cô gái lớn tuổi hơn mình. Tôi cũng thích ăn cỏ non, cho nên, con gai từ lớp 9 trở lên, đều không nằm trong tầm ngắm của tôi. Nhưng bỗng lan truyền tin tức nhảm nhí, làm cho người ta thật khó chịu. Phải không? Chị?"

Tôi gật đầu, nếu bây giờ tôi mở miệng, nhất định tôi sẽ mắng hắn té tát. Ông trời ơi, hãy cho con sức chịu đựng.

Ngân Hách vừa nói xong, tại sao mặt các bạn lớp tôi lại chùng xuống?

Lúc này, chuông vào học vang lên. Ngân Hách vỗ vai tôi, nói: "Chị, em có bạn gái rồi. Em muốn chị gặp cô ấy".

"Hử? Ừ, ừ...". Hạ Ngân Hách, tài diễn xuất của cậu có thể nói là tuyệt vời!

"Cô ấy rất đẹp. Chị đừng ngủ gật, phải chăm chỉ học. Em đi nhé!".

Sau khi tiễn Ngân Hách xong, tôi trở về chỗ ngồi của mình, phát hiện ra là cả lớp đang chìm trong bầu không khí u ám. Đây có lẽ là hiệu ứng do câu con gái lớn tuổi không nằm trong tầm ngắm của tôi mà Ngân Hách mang lại.

Tiết học Triết học này thật im lặng khác thường, điều này khiến cho thầy cô giáo vui mừng, nhưng hơi bỡ ngỡ.

Giờ đổi tiết, các bạn vẫn ngồi ủ rũ.

Hóa ra, trong lớp tôi, Ngân Hách cũng có sức ảnh hưởng lớn đến thế?

Tôi viện cớ đi vệ sinh, chuồn ra khỏi lớp.

"Ơ?".

Ngân Hách đang đứng ở hành lang, nhìn thấy tôi, liền kéo xuống bãi chứa rác dưới tầng trệt.

"Hiệu quả thế nào?".

"...?"

"Tin tức nhảm nhí đó có phải là được dẹp yên rồi không?".

"Đúng thế, bây giờ vẫn chưa biết. Cậu nói không có hứng thú với con gái lớn tuổi, điều này càng có uy lực hơn tin tức nhảm nhí đó. Cậu muốn biết kết quả thì nhắn tin là được rồi, chạy đến đây làm gì?"

"Điện thoại bị tịch thu rồi"

"Khi nào?".

"Lúc nãy, sau khi nhắn tin chi cậu xong. Không sao, yên tâm đi."

"Ừ...". Tôi đã nhắn một tin khủng bố, lần này thì xong rồi. Không biết Ngân Hách hiểu nỗi lòng của tôi không. Hắn vẫn nói:

"Nhưng chúng ta cứ thế này đến bao giờ? Thật chán quá đi."

"Đến khi tớ tốt nghiệp!"

"Này, cậu mau tốt nghiệp cho tớ"

"Đồ điên"

"Lời nói ra cho thấy nhân cách của người nói!".

"Đồ khỉ!".

"Cái này là do cậu nói đấy".

Sao hắn dẻo miệng đến thế nhỉ? Không biết trong đầu hắn có cái gì mà lại nói chuyện lợi hại thế! Tôi trừng mắt nhìn hắn.

Ngân Hách bật cười thành tiếng: "Là bạn gái xinh đẹp? Bảo bối đáng yêu? Hay người yêu xinh dẹp?".

"Cậu...điên à? Cậu làm gì thế?". Tôi lùi lại ra sau, Ngân Hách lại không từ bỏ ý định, cứ tiến bước tới.

"Hì hì! Xinh đẹp...chết rồi...."

Ngân Hách đang mải mê làm cho tôi vui, bỗng quay đầu qua. Mặt hắn lộ vẻ như "dã tràng xe cát biển Đông", tôi cũng quay đầu lại. Là mấy đứa con gái lớp tôi, bọn họ có thể là đã nhìn thấy tôi và Ngân Hách xuống lầu, liền chạy theo.

Chết thật rồi! Lần này thì chết thật rồi!

Ánh mắt bọn họ sáng rỡ, như là đã nắm được điểm yếu gì đó. Bọn chúng bắt đầu ghé tai nhau thì thầm, xem ra, lúc Ngân Hách dùng từ "bạn gái xinh đẹp" để làm cho tôi vui, thì bọn họ đã có mặt rồi?

Ngân Hách vuốt tóc ra sau, hắn chỉ ngón tay lên trán tôi, nói: "Chị, em nên gọi cô ấy là gì bây giờ? Chị giúp em nghĩ ra một cách gọi đáng yêu đi. Bạn gái xinh đẹp? Bảo bối đáng yêu? Hay người tình xinh đẹp? Em rốt cuộc nên gọi cô ấy là gi? Chị nghĩ giúp em đi."

Hành vi trước đó đã trở thành làm nền cho màn kịch này. Ngân hách hỏi tôi rất tự nhiên, diễn xuất rất hoàn hảo, không lộ chút sơ hở. Bọn con gái đang xem kịch đều tròn xoe mắt.

Hạ Ngân Hách, nếu cậu tấn công vào lĩnh vực phim ảnh, vài năm sau, giải vàng chắc chắn sẽ thuộc về cậu.

"Thì...thì gọi cô ấy là người tình xinh đẹp đi?". Một vai diễn nữa là tôi.

"Thế à? Thế thì em sẽ viết trong thư như thế. Cám ơn chị. Ủa? Chị, mấy chị này đều cùng là bạn của chị hả?"

"Hả? Ừ, đúng thế..."

Ngân Hách giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy bọn họ. bọn đó vừa nhìn thấy Ngân Hách chỉ vào là hoảng hốt, biến mất dạng.

sau khi biết chắc rằng tụi cno gái đã đi hết, Ngân Hách lại trở về với bộ mặt thật của mình: "Diễn kịch khó thật đấy."

"Cậu là diễn viên xuất sắc nhất."

Nghe tôi nói, Ngân Hách nhoẻn miệng cười.

"Cậu thích cách gọi người tình xinh đẹp à? Người tình xinh đẹp?".

*****

"Về trước rồi à?"

"Ừ, câu ấy đã về trước rồi."

Vũ Hiền về trước rồi? Như thế tức là, hắn cố ý tránh mặt tôi....Hắn muốn chơi trò mèo bắt chuột à? tôi lập tức sa sầm nét mặt. Hắn cố ý tránh tôi, điều này chứng tỏ, hắn có việc khó nói với tôi.

Lúc tôi đi ra khỏi phòng giáo viên, điện thoại tôi reo lên.

"Alo, xin chào." Tôi nói.

"Đang ở đâu thế?".

"Trước cửa văn phòng, cậu mới lấy điện thoại ra à?"

"Vừa mới lấy ra.Tớ đang trong cửa hàng. Bây giờ, tớ đi tìm cậu,cậu cứ đợi tớ nhé.."

"Cậu cứ di coi hàng đi."

"Cậu sao thế? Người tình xinh đẹp của tôi? Hử?".

"Cậu đang chọc cười tớ đấy à? Coi chừng tìm đến cái chết đấy? Cậu muốn tớ mắng cho cậu một trận phải không?".

"Tớ gửi cho cậu một tin nhắn thú vị nhé."

"Lại nhắn tin nhảm nhí gì thế?".

"Sao cạu biết? Cậu đợi nhé....người tình xinh đẹp của tôi.... ha ha ha...!"

Thằng thần kinh này, không biết trong đầu hắn bị thiếu mất mấy cái dây thần kinh.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Ngân Hách. Có lẽ, đây là câu trả lời câu "đồ khốn" mà tôi gửi lúc nãy. Tóm lại, nhận được tin nhắn thế này, tôi chỉ có thể tức nghiến răng.

"Cảnh cáo! Người ngoài hành tinh! Còn chưa rời khỏi à?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK