• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



  Nhìn sư phụ nhà mình không muốn để ý tới mình, Mộ Lam Huyền đều muốn lăn lộn, đành phải gãi đầu một cái mang theo áy náy hướng Lữ Ngữ An nói: "Lữ cô nương, thật sự xin lỗi, ta không thể lấy ngươi".


  "Cái này......" Lữ Ngữ An có chút bất đắc dĩ nhìn Mộ Lam Huyền.


  "Thế nào? Đánh xong lôi đài lại không cưới nữ nhi của ta liền muốn đi?" Lúc này một thanh âm rất uy nghiêm truyền đến, nghe tiếng nhìn lại là một nam tử tướng mạo có chút anh tuấn, nhưng bởi vì đã có tuổi nên trên mặt đã rất nhiều nếp nhăn.


  Mộ Lam Huyền mang theo áy náy cười cười: "Ta thật sự không thể lấy nữ nhi của ngươi, huống hồ lôi đài này của ngươi đều không có viết chữ luận võ chọn rể, nếu không ta cũng sẽ không đánh".


"Ngươi!" Lữ chấn đôi lông mày nhíu lại, sắc mặt khó coi, hắn vừa rồi ở phía trên nhìn thấy Mộ Lam Huyền ra tay, lại thêm dáng người của Mộ Lam Huyền cũng không tệ, mặc y phục cũng giống nhà có tiền, bởi vậy cảm thấy nữ nhi gả cho Mộ Lam Huyền sẽ không phải rất khó chịu. Cho nên lúc này hắn mới đồng ý để Lữ Ngữ An ra ngoài nói chuyện, có ai mà ngờ được tên tiểu tử này vậy mà nói không muốn cưới nữ nhi của hắn!


  Lúc đầu, luận võ chọn rể này chính là Lữ Ngữ An tự mình nghĩ ra được biện pháp, Lữ Chấn lúc vừa mới bắt đầu liền không đồng ý việc này, lần này Mộ Lam Huyền ở đây cự tuyệt hôn nhân này hắn liền càng tức giận hơn, lập tức trừng mắt liếc Lữ Ngữ An.


  Lữ Chấn vung tay lên, hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay ngươi không muốn cưới cũng phải cưới cho ta!"


  Mộ Lam Huyền nghe nói hừ lạnh một tiếng, nhíu mày: "Làm sao? Ta không cưới ngươi còn cứng rắn ép buộc ta cho bằng được? Nếu như vậy cũng muốn nhìn ngươi có năng lực đó hay không!" Mộ Lam Huyền trong nháy mắt tản ra tu vi Nguyên Anh trung kỳ.


  Lữ Chấn nhìn thấy Mộ Lam Huyền tuổi còn trẻ mà tu vi lại cao như vậy, càng tốt nhất định phải đem nữ nhi gả cho Mộ Lam Huyền, kẻ này tiền đồ vô hạn sáng lạng, chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng: "Thiên phú của ngươi rất mạnh không sai, nhưng muốn trách thì trách ngươi bây giờ không có được tu vi cao như ta". Nói xong Lữ Chấn đem khí tức Nguyên Anh thượng kỳ phát ra, lạnh lùng nhìn Mộ Lam Huyền, hắn đã chuẩn bị muốn đem Mộ Lam Huyền trói lại mang đi.


  "Được chăng hay chớ, muốn mang đồ đệ của ta đi cũng hẳn là phải hỏi ta một chút đi". Bạch Linh đứng ở một bên một mực không lên tiếng bỗng nhiên đi tới, đứng ở bên cạnh Mộ Lam Huyền.
Lữ Chấn nhìn hồng y nữ tử mang mặt nạ màu trắng này, trong lòng có một tia cảnh giác, nếu là sư phụ vậy khẳng định từ vi của nàng phải cao hiện so với đồ đệ, khả năng không cẩn thận mà chọc đến Luyện Thần kỳ cường giả, hắn cũng không dám chủ quan nên ngữ khí cũng cung kính mấy phần: "Vị công tử này chiếm được vị trí đài chủ nên cưới nữ nhi của ta, việc này ngài không thể phủ nhận đi".


  "Ân?" Khoé miệng của Bạch Linh ở dưới mặt nạ có chút giương lên, trong giọng nói mang theo một chút ý vị lười biếng, nàng cũng không đem người này nhìn ở trong mắt: "Thì tính sao?"


  Ngay lúc Lữ Chấn vừa muốn mở miệng thì Bạch Linh lại nói tiếp: "Ta nhìn Vấn công tử kia cũng không tệ, liền để cho hắn cưới nữ nhi của ngươi là được, đồ đệ của ta sẽ không lấy".
"Như vậy sao mà được?" Lữ Chấn cau mày nói.


  Hai mắt của Bạch Linh thoáng nhìn thả ra một cỗ sát khí, cặp mắt phượng kia tựa như hàn băng nhìn chằm chằm Lữ Chấn, trong giọng nói có một cỗ uy nghiêm không dung kháng cự: "Đừng nói nhảm!"


  Sau khi Lữ Chấn cảm nhận được khí tức Luyện Thần viên mãn cả người run lên một hồi, cung kính đem đầu cúi thấp, cả người không cầm được phát run.


  Bạch Linh quay đầu nhìn về phía Mộ Lam Huyền thản nhiên nói: "Đi thôi".
Lữ Ngữ An thấy thế cả người đều gấp, vội vàng kéo Lữ Chấn không cam lòng nói: "Cha, ngươi đang làm gì đi a!"


  Nàng ngay lúc Lữ Chấn cùng Bạch Linh nói chuyện biết Bạch Linh là sư phụ của Mộ Lam Huyền, nhưng vừa rồi Mộ Lam Huyền rõ ràng là vì bảo hộ cho Bạch Linh nên mới nổi giận, cảm xúc kia không giống với tình cảm sư đồ mà là xen lẫn tình cảm khác, Lữ Ngữ An có thể nhìn ra được, nói đến việc này người khác có lẽ không tin, nhưng Lữ Ngữ An nhìn thấy một khắc này khi Mộ Lam Huyền đứng tại trên đài, trong lòng nàng thật giống như bị cái gì đó kích thích. Không thể nói nhất định là phải gả, nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, nàng tin tưởng có thể cùng Mộ Lam Huyền ở chung rất tốt.
Nhưng bây giờ, Mộ Lam Huyền lại muốn hối hôn, thế nhưng nàng là tiểu thư của Lữ gia a! Bao nhiêu công tử tranh bể đầu muốn cưới nàng, nàng đều không đồng ý, bây giờ thật vất vả mới nhìn thấy được một người mình thích mà người kia lại muốn hối hôn!


  Nàng nhìn xem cha của mình thờ ơ, trong lòng giận dữ vội vàng đuổi theo về phía trước giữ chặt cổ tay Mộ Lam Huyền, chất vấn: "Vì cái gì không thể lấy ta?"


   "Cái này a......" Vẻ mặt của Mộ Lam Huyền khó xử, thở dài, đưa tay đem cột tóc của mình cho tháo ra, trong nháy mắt, một cái công tử văn nhã biến thành một cô nương mang theo khí khái hào hùng, Mộ Lam Huyền nhìn xem Lữ Ngữ An đã ngẩn cả người, chỉ chỉ mình, trên mặt áy náy: "Như ngươi đã thấy, ta là nữ tử".


  "Thì ra là như vậy a"...... Lữ Ngữ An buông tay ra, cảm thấy mình có chút buồn cười, mình tự tiện luận võ chọn rể, thật vất vả tìm được một người thích hợp , nhưng công tử văn nhã kia lại là một cô nương gia, đúng là mỉa mai.


  Nàng quay người rời đi, lúc đi ngang qua Lữ Chấn nàng nhàn nhạt để lại một câu nói.


"Không lấy chồng".


Lữ Chấn thấy thế chỉ là bất đắc dĩ thở dài, trải qua chuyện lần này nữ nhi nhà mình cũng sẽ ổn trọng một chút đi.


  Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền cũng ở trước mắt bao người hoàn hảo không chút tổn hại mà rời đi.


Trên đường đi Bạch Linh một mực trầm mặc không nói, Mộ Lam Huyền thận trọng nhìn thoáng qua khuôn mặt Bạch Linh mang theo màu trắng: "Sư phụ, ngươi đem mặt nạ lấy xuống đi".
"Vì sao?" Bạch Linh rủ xuống mắt nhìn.
Mộ Lam Huyền gãi đầu một cái, thận trọng nói: "Ta muốn thấy a". Tiếp theo lại cảm thấy chính mình nói có chút không ổn, lung lay tay có chút lời nói không có mạch lạc nói: "Ngạch, không, chính là lấy mặt nạ che đi mặt của sư phụ có chút đáng tiếc".


  Bạch Linh nghe nàng nói không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ đây không phải là ngươi để vi sư mang sao, tại sao lại muốn tháo xuống.


  "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi đối với mặt của vi sư rất để ý?" Nàng giống như cười mà không phải cười nhìn xem Mộ Lam Huyền, trêu đùa.


"Không có không có....."
  Mộ Lam Huyền vội vàng lắc đầu.
Bạch Linh nhíu mày cười khẽ, đưa tay lấy xuống bộ mặt nạ màu trắng, một khuôn mặt đẹp đến mức không gì sánh được trong nháy mắt bạo lộ ra.
Mộ Lam Huyền nhìn ngây người, hôm nay Bạch Linh tâm tình giống như là không tệ, ngày bình thường khuôn mặt biểu tình không thay đổi, bây giờ lại mang theo vẻ tươi cười, rất mê người......


  "Ngạch......" Mộ Lam Huyền nhìn ánh mắt ở chung quanh quét tới, nàng lẳng lặng cầm lấy mặt nạ của Bạch Linh, lại khấu trừ đi, nàng cũng không muốn sư phụ nhà mình bị người khác nhìn trộm, cho nên vẫn là mang lên thì tốt hơn......


  Lần này Bạch Linh càng không giải thích được, thầm nghĩ mang cũng là ngươi mà không mang cũng là ngươi, bây giờ tháo xuống, lại đem đi đeo trở về......


  Mộ Lam Huyền nhìn một chút mặt của Bạch Linh bị che đến kín mít, hài lòng gật đầu, đem mặt nạ hồ ly của mình cũng mang lên mặt.


  "Ai..". Nhìn xem ánh mắt chung quanh Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.


  "Làm sao?" Bạch Linh nhìn lại hỏi.
Mộ Lam Huyền rắm thúi che che mặt nạ của mình, bất đắc dĩ nói: "Vóc người đẹp mắt chính là làm cho người ta chú ý đến, thật sự là không có cách nào a".

  ....... Bạch Linh nghe nàng nói xong, không nói một lời, mặt không thay đổi quay người rời đi.


  Mộ Lam Huyền thấy thế vội vàng đi theo: "Sư phụ đừng đi a". Thấy Bạch Linh vẫn như cũ mà không để ý mình, nàng cười hắc hắc: "Ta nói chính là sư phụ đẹp mắt a, ngươi nhìn ngươi một lần tháo xuống mặt nạ mà nhiều người như vậy đều nhìn qua".


  Bạch Linh nghe nói mắt phượng quét nhẹ, khóe miệng gảy nhẹ: "Miệng lưỡi trơn tru".


  Mộ Lam Huyền cười không nói, ba bước cũng thành hai bước đi đến bên cạnh Bạch Linh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã đen nhánh, sợ là đã đến đêm khuya, mà đèn đuốc của mọi nhà ở bên trong Đế Thành đã sáng trưng, trên đường cũng rất náo nhiệt, hoàn toàn không có cảm giác như ban đêm.


  Nàng giương mắt nhìn một chút Bạch Linh ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng: "Sư phụ, người có thể hàng năm đều cùng đồ nhi đến Tình hoa tiết ở nơi này được không?"


  "Ân?" Mắt Bạch Linh mơ hồ nghi hoặc nhìn Mộ Lam Huyền, không nghĩ ra vì sao tiểu đồ nhi này lại thích kề cận mình như thế, cũng không có nghĩ lại, chỉ coi tiểu hài tử đối với trưởng bối làm nũng nịu thôi, huống hồ chính nàng cũng cảm thấy ngẫu nhiên đi ra ngoài nhìn xem phong cảnh thế tục cũng không tệ, lập tức nhẹ gật đầu đáp: "Được".


  Nhìn thấy sư phụ đáp ứng, Mộ Lam Huyền cao hứng cười cười, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, tâm trí của nàng vốn thành thục nhưng bây giờ gặp được Bạch Linh lại như tiểu hài tử, sẽ lôi kéo Bạch Linh nũng nịu, lại bởi vì nhất cử nhất động của nàng, mỗi tiếng nói cử động của nàng mà cảm xúc lại dao động.


  "Nga?" Đang lúc Mộ Lam Huyền cảm khái, chợt thấy hai thân ảnh quen thuộc lập tức nghi hoặc lên tiếng.
Nàng tóm lấy ống tay áo của Bạch Linh, chỉ vào hai người ở cách đó không xa, nghi ngờ nói: "Sư phụ ngươi nhìn xem đó có phải hay không là Ngô sư thúc cùng Tử Y sư thúc sao".


  Bạch Linh thuận theo ánh mắt của Mộ Lam Huyền nhìn xem, phát hiện quả nhiên là Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y. Ngô Chỉ Hạc mặc nam trang bạch y mà bình thường nàng hay mặc khi xuống núi, Tử Y thì mặc giống như mọi khi váy dài màu tím, rất tốt để phân biệt, cho nên mới để cho Mộ Lam Huyền một lần nhìn đến đã nhìn ra.
Mà Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh mang mặt nạ trên mặt, hai người kia cũng không có phát hiện.


  Bạch Linh vừa định tiến lên lại bị Mộ Lam Huyền đem kéo lại.
"Ân?" Bạch Linh nghi hoặc nhìn Mộ Lam Huyền, chỉ thấy được tiểu đồ nhi thở dài một tiếng, nhìn Ngô Chỉ Hạc cùng Tử Y ở cách đó không xa nói khẽ: "Sư phụ trước tiên đừng đi qua".


  Bạch Linh nhíu nhíu mày, không hiểu rõ Mộ Lam Huyền muốn làm gì, bất quá một giây sau nàng liền đã hiểu.


Chỉ thấy hai người kia ở cách đó không xa bỗng nhiên ôm nhau, biểu lộ của Tử Y một mặt mị hoặc, gương mặt của Ngô Chỉ Hạc cũng tràn đầy nhu tình.


  Bạch Linh càng xem càng thấy không đúng, cặp mắt phượng xinh đẹp kia cũng không nhịn được chớp đến mấy lần, cuối cùng nhìn thấy hai người đó không để ý đến người bên ngoài mà ôm hôn. Bạch Linh càng thêm chấn kinh, trong lúc nhất thời sững sờ đứng nguyên chỗ không biết là tránh đi hay là giấu đi.


  Mộ Lam Huyền cũng rất là chấn kinh a, bất quá những năm này nàng cũng nhìn ra được một chút, chỉ bằng lần trước ở Thúy Hoa lâu gặp phải Ngô Chỉ Hạc về sau nàng đã cảm thấy không được bình thường. Còn có Tử Khuynh cô nương gì đó, hiện tại lại nghĩ đến dáng dấp của Tử Khuynh cùng với Tử Y rất tương tự a, thì ra là thế, thì ra là thế.

  Mộ Lam Huyền nhẹ gật đầu, nhìn xem hai người kia đã hôn đến quên mình, lại nhìn sư phụ nhà mình ngu ngơ tại chỗ, không khỏi khẽ cười một tiếng, thăm dò kêu một tiếng: "Sư phụ?"


  "Nga?" Bạch Linh nghe được thanh âm của tiểu đồ nhi mà giật nảy mình, vô thức coi là bị phát hiện, nếu không phải mặt nạ che đi biểu tình trên mặt, chỉ sợ bây giờ Mộ Lam Huyền có thể nhìn thấy được Bạch Linh khó được kinh hoảng.


  Không lâu, hai người kia dán chặt lấy nhau cũng tách ra, Ngô Chỉ Hạc lộ ra một nụ cười xán lạn, mà sắc mặt của Tử Y khó được như tiểu nữ nhân mà đỏ lên, cuối cùng Ngô Chỉ Hạc lôi kéo tay của Tử Y mà rời đi.


  "Sư phụ, chúng ta có hay không nên tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi một chút?" Mộ Lam Huyền nhìn xem Bạch Linh, quan tâm nói.


Bạch Linh mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, quả thực nên nghỉ ngơi một chút, nhẹ gật đầu xem như ngầm cho phép.


—————-
  Editor:
   Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
   Mặt trời chân lý chói qua tim


Bạch Linh đã được "Thông não chi thuật" :))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK