• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





"Buông ta xuống."


Ngô Chỉ Hạc bỗng nhiên xuất hiện cũng khiến nàng khôi phục một chút lý trí, nàng tự trách mình sao lại có thể dễ dàng mà luân hãm vào như vậy, không hề đề phòng để cho tiểu đồ đệ thừa cơ hội.


"Sư phụ ta..."


"Ngươi cùng Lục cô nương kia là quan hệ gì?"


Ánh mắt của Mộ Lam Huyền như lửa nóng đang muốn đem Bạch Linh làm cho bỏng cháy, liền bị nàng cắt đứt, tiếp theo chợt nghe đến thanh âm chất vấn của người nọ.


Tuy rằng bị nàng ôm vào trong ngực, nhưng Bạch Linh đã cùng với lúc trước bất đồng, khi dò hỏi đến Lục Cửu ánh mắt cũng lạnh lên.


Thấy thế Mộ Lam Huyền liền biết Bạch Linh đã nghiêm túc lên, liền vội bận rộn giải thích nói: "Lục Cửu chỉ là vì phối hợp cùng ta nên mới làm như vậy, vì muốn để cho sư phụ ăn dấm chua, đồ nhi mới làm như vậy ."
Đẳng nói xong những lời này nàng liền hối hận , chỉ thấy Bạch Linh nheo lại mắt lộ ra nụ cười nguy hiểm: "Ân? Vì để cho ta ăn dấm chua?"


Nói xong nàng từ trong lòng của Mộ Lam Huyền đi xuống đứng trên mặt đất, cười như không cười nhìn nàng.


"Không không không !"


Nàng hoảng loạn khoát khoát tay, rồi sau đó lại cảm thấy không đúng, sự thật chính là như vậy a, nàng cũng không có cách nào để phản bác.


"Nhưng nếu ta không làm như vậy, sư phụ người cũng sẽ không đi nghiêm túc mà đối mặt phần cảm tình này a... ."
Nghe đến câu này, ánh mắt Bạch Linh nhảy giật mình, chợt lại lóe trốn đi.


"Ngươi..."


Qua một hồi lâu, nàng ngẩng lên nhìn Mộ Lam Huyền.
"Ngươi thật sự cùng Lục Cửu kia không có gì sao?"


"Tuyệt đối không có! Nếu nói có cũng chỉ là bằng hữu cùng hoạn nạn mà thôi, ta có thể xin thề!"


Nói đến này, Mộ Lam Huyền thật sự muốn giơ tay lên thề.
Bạch Linh đánh cái tay đang giơ lên của nàng, nhẹ liếc mắt: "Không nhất thiết phải xin thề."


Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng kia vẻ mặt lại chưa hề tiêu tan, giống như là lật úp bình dấm chua.
Nhìn bộ dạng không được tự nhiên của sư phụ nhà mình, nàng không nhịn được khẽ cười một tiếng, tiến lên ôm vòng eo mảnh khảnh kia.


"Ta thích sư phụ, điểm ấy sư phụ khẳng định đã sớm biết, nhưng sư phụ người có thích đồ nhi hay không?"


Lúc hai tay của nàng đặt ở trên lưng, nàng cảm giác được thân thể của người nọ có chút cứng ngắc, khóe miệng nàng gợi lên một mạt đạm cười, ngữ điệu ngả ngớn, nàng biết cảm tình của sư phụ nhà mình, nhưng nàng chính là không hiểu sao lại muốn làm khó dễ sư phụ một chút khiến nàng không được tự nhiên để cho nàng phải chính miệng nói ra.


"Ngươi nói đi?"


Ngoài dự liệu của Mộ Lam Huyền, chỉ thấy Bạch Linh chủ động ôm chặt thắt lưng của nàng, gợi lên nụ cười cùng với thường ngày bất đồng, nàng cười rất là mị hoặc, hướng về phía trước đè sát vào một ít, bởi vì cử động này, môi của hai người cách nhau càng gần.


Nàng vốn không phải là loại người lặp đi lặp lại do dự, nếu nàng đã động tâm, không bị khống càng lún càng sâu, không thể vi phạm, vậy thuận theo là tốt rồi.


"Ta..."
Tình trường nàng vốn là tiểu bạch thật vất vả mới có dũng khí lên lập tức bị cử động này của Bạch Linh đem đánh vỡ, lại thêm nụ hôn vừa rồi còn chưa có hòa hoãn khẩn trương, cả mặt của nàng đều đỏ bừng, nói chuyện đều nói lắp.


Khuôn mặt của Mộ Lam Huyền đỏ tới mang tai, bộ dáng quả thực khiến người ta cảm thấy có chút muốn cười. Nàng khẽ cười một tiếng, vẻ mặt như mưu kế đã thực hiện được.


"Sư phụ ngươi không ngoan a."
Nhìn bộ dạng mừng thầm của nàng liền biết là mình đã bị trêu chọc, nàng bày ra một bộ dạng nghiêm túc nhìn Bạch Linh, ngữ khí có chút không vui.


"Ngươi nói cái gì?"
Chỉ thấy Bạch Linh vừa rồi còn bình dị gần gũi bỗng nhiên tiếu tán đi, trong nháy mắt khí thế chưởng môn của sư phụ nhanh chóng hiện lên, khí tràng cùng vừa rồi rất bất đồng.


"Không có, không có gì... Đồ nhi không ngoan, là đồ nhi không ngoan."


Cảm nhận được hàn khí bức người của nàng, Mộ Lam Huyền nuốt nước bọt lúng túng, lòng còn sợ hãi nhìn Bạch Linh.


Tại sao sắc mặt muốn biến là biến a, quả nhiên lòng của nữ nhân là mò kim đáy bể, ngay cả sư phụ của nàng cũng không ngoại lệ...


Lúc nàng còn đang ngây người, Bạch Linh bỗng nhiên đi tới gần, sau đó hơi nhấc chân lên một chút, dùng đôi môi đỏ mọng của nàng điên nhẹ trên môi nàng một chút, sau đó tách ra, khóe miệng mang theo một mạt đạm cười sau đó rời khỏi.


Mà Mộ Lam Huyền đã sững sờ ở tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, trái tim cũng kinh hoàng đập không ngừng, sư phụ lại có thể chủ động hôn nàng ?!
Nàng trong lòng mừng như điên, dùng tay sờ sờ độ ấm còn lưu lại ở trên môi, nhìn bóng lưng đã đi xa liền vội vàng đuổi theo.


Mà lúc này khuôn mặt Ngô Chỉ Hạc sau khi đánh vỡ chuyện tốt của hai người đang đầy u sầu ở trong phòng đi tới đi lui. Tử Y nhìn nàng từ khi ở chỗ của Bạch Linh trở về liền vẫn luôn treo cái bộ dáng này, bởi vậy cũng nhìn ra được một ít manh mối.


"Chỉ Hạc ngươi làm sao vậy?"
Tử Y lo lắng dò hỏi.


"Ta!"


Ngô Chỉ Hạc thở dài một tiếng, đặt mông ngồi ở trên ghế, vẻ mặt lo lắng của Tử Y khiến cho nàng không khỏi cảm động, một tay cầm lấy cái tay trắng nõn kìa của nàng.


"Ta, ta sợ rằng ta sắp xong rồi..."
Nàng vẻ mặt sợ hãi.


"Chuyện gì xảy ra? Phát sinh cái gì ?
Ngươi đừng dọa ta a Chỉ Hạc."


"Ta nhìn thấy chuyện không nên nhìn ..."
Ngô Chỉ Hạc phun ra một hơi, nhớ tới một màn vừa rồi mình nhìn đến, không khỏi cảm thán Mộ Lam Huyền thật lợi hại, thế mà có thể đem tiểu sư muội đáng sợ của nàng bắt được... Bất quá tốt xấu gì cũng là sư đồ, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt lắm a...


Bất quá hiện tại việc nên nghĩ không phải là chuyện đó! Mà là an nguy của chính mình....


Thấy được chuyện không nên nhìn, còn lại là của tiểu sư muội đáng sợ kia... Sợ rằng nàng sẽ không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai. Bạch Linh nhất định sẽ đem đầu lưỡi của nàng nhổ đi! Sau đó đem nàng đánh vào Hàn Băng động! Trọn đời không thể siêu sinh !


Nghĩ tới đây nàng giống như đã thấy được bộ dạng khủng bố đó của Bạch Linh, bị dọa đến run run.


Tử Y nghe nàng nói, lại nhìn thất vẻ mặt e ngại của Ngô Chỉ Hạc, hơn nữa vừa rồi nàng còn vừa vặn đi tìm Bạch Linh, chớ không phải là...


"Chỉ Hạc không lẽ ngươi nhìn thấy Lam Nhi..."
Tử Y yếu ớt nói ra ý nghĩ trong lòng của bản thân.


"Sao ngươi lại biết được! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ..."
Ngô Chỉ Hạc cũng không muốn quản Tử Y làm sao mà biết được, chỉ là mặt của nàng đầu khổ sở, nàng tự trách mình vì sao không chịu gõ cửa rồi mới đi vào!


"Xong xong, Bạch Linh nhất định sẽ đem đầu lưỡi của ta nhổ xuống sau đó đem ta hai mắt của ta lộng mù đi, cuối cùng sẽ đem ta ném vào Hàn Băng trong động... Làm sao bây giờ a sư muội."


Nàng nhìn Tử Y, hai con mắt đều nhanh nghẹn ra nước mắt ...


"Ở trong lòng của sư tỷ ta đáng sợ đến như thế?"


Lúc này bỗng nhiên có một người từ ngoài cửa đi vào, Ngô Chỉ Hạc định thần nhìn lại phát hiện thì ra là Bạch Linh sau đó bị doạ sợ đến mức bay lên. Trong nháy mắt nàng trốn phía sau cái bàn nịnh nọt xoa xoa tay.


"Hì hì, sư muội a ngươi làm sao lại rảnh rỗi mà tới đây."


Đối với cái này Bạch Linh chỉ là cười nhẹ, ngồi ở bên cạnh bàn rót một tách trà, nhẹ mân một ngụm.


"Không phải sư tỷ vừa mới nhắc tới ta sao, sao bây giờ ta tới thì sư tỷ lại trốn sau cái bàn."


"Sư muội ta sai rồi, sư tỷ thật sự sai rồi, cái gì ta cũng không phát hiện ra, thật sự không phát hiện !"
Ngô Chỉ Hạc cầu xin tha thứ, giống như Bạch Linh là La Sát vậy.


Mộ Lam Huyền thấy một màn như vậy liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới nàng ôn nhuận như ngọc phóng đãng không kềm chế được sư thúc lại có thể như thế sợ hãi sư phụ của nàng, li ngay cả cái danh sư tỷ đều không có .


"Chuyện gì xảy ra?"
Mộ Lam Huyền đứng ở phía sau Bạch Linh nhìn Tử Y dùng khẩu hình miệng hỏi.


Chỉ thấy Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Ngô Chỉ Hạc vẻ mặt bất đắc dĩ.


"Sư tỷ không cần như vậy, mấy năm nay ta cũng không có xử lý qua môn phái, vẫn luôn là sư tỷ làm lụng vất vả, cho nên sao sư muội lại có thể đối với sư tỷ hạ độc thủ được. Huống hồ nếu ta đem đầu lưỡi của ngươi rút đi, đem đôi mắt đào làm mù lại đánh vào Hàn Băng động, thì Tử Y sẽ cô độc một mình, loại chuyện chia rẽ uyên ương này sư muội vẫn là làm không được."
Bạch Linh rót vào tách chỉ còn một chút nước trà, phong khinh vân đạm nhìn Ngô Chỉ Hạc.


"Ừ, đúng đúng, sư muội có tâm như vậy sư tỷ ta an tâm rồi... Khoan đã!"
Lời muốn nói được phân nửa, Ngô Chỉ Hạc đang mừng thầm bỗng nhiên thức tỉnh, vẻ mặt khiếp sợ.


"Ngươi làm sao mà biết được? Có phải Mộ Lam Huyền nói cho ngươi biết hay không?"


Ánh mắt bắn chết người của nàng loé qua Mộ Lam Huyền, chỉ thấy nàng vô tội lắc lắc đầu.


Bạch Linh thảnh thơi loay hoay trà cụ, thong thả nói.
"Tình hoa tiết, nơi đố đèn."


Chỉ thấy Ngô Chỉ Hạc cúi đầu suy tư một phen, sau đó nhớ tới lần đó nàng cùng Tử Y tình đang chính nồng ở trên đường cái ôm hôn.


"Có yêu cầu gì."


Nàng từ phái sau cái bàn đi ra, ngồi vào ghế nghiêm trang nhìn Bạch Linh.


"Năm mươi năm."


Bạch Linh thảnh thơi nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói.


"Không được! Mười năm !"
Ngô Chỉ Hạc lập tức vỗ bàn đứng lên.


"Năm mươi."


Bạch Linh như trước vẻ mặt hờ hững.


Đây là đang nói cái gì vậy?
Vẻ mặt của Mộ Lam Huyền cũng nhìn mờ mịt.


Chỉ thấy Ngô Chỉ Hạc cắn răng: "Ba mươi!"


Bạch Linh lắc đầu.
"Năm mươi."


"Bốn mươi, không thể nhiều hơn nữa, sư tỷ ta cũng đã già rồi a..."


Ngô Chỉ Hạc điểm mấu chốt cuối cùng, đã sắp khóc ra.


"Tốt, vậy sau này trong bốn mươi năm, môn phái này liền giao cho sư tỷ xử lý ."


Nói xong, khóe miệng của nàng không nhịn được gợi lên một mạt đạm cười, mà Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt giống như già nua đi, vẻ mặt suy sụp.


——————
Tác giả có lời muốn nói: đại trưởng lão luôn bị lừa làm sao bây giờ, online chờ rất khẩn cấp .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK