• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




"Ngạch..."
  Mộ Lam Huyền có vẻ như đã thấy được khoảng thời gian sắp tới, cả người đều dại ra vài phần.


   Còn vẻ mặt của Thành Mộc Thu lại là xem kịch vui vỗ vỗ bả vai nàng, lắc lắc đầu: "Ai, sư tỷ nghe nói ngày mai ngươi phải cùng chưởng môn đi tu luyện, bởi vậy ta cố ý đến để nói cho ngươi chuyện này, hài lòng sao?"


  "Hài lòng..."
  Mộ Lam Huyền thì thầm một tiếng, thở dài nói: "Quên đi, chỉ cần có thể cùng sư phụ ngốc một chỗ, dù cho có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng bằng lòng!"


  Nói xong, cả người nàng bi tráng cứ như là muốn đi chịu chết.


  "Năng lượng tình yêu thật vĩ đại, chậc chậc chậc." Nàng xem Mộ Lam Huyền bằng ánh mắt kỳ quái: "Sao ta cảm giác
từ sau khi ngươi thích chưởng môn, con người ngươi cứ như là thay đổi..."


  "Có sao?"


  "Ân, trước đây ngươi không phải như thế, cũng rất ít nói giỡn, giống như ông cụ non, tính tình so với hiện tại rộng rãi hơn rất nhiều."
Thành Mộc Thu chăm chú nói.


  "Phải không..."
Mộ Lam Huyền nghe nói ngẫm nghĩ một chút phát hiện xác thực như vậy, trước kia nàng xác thực không yêu thích nói giỡn, chỉ là thỉnh thoảng chọt chọt Diệp Thiện hay trêu chọc Thành Mộc Thu, xảo trá trưởng lão các loại, làm đều là chuyện cáo già, so sánh với hiện tại nếu nói là rộng rãi, chẳng bằng nói là ngây thơ một ít, linh hồn vốn trong cơ thể cũng đã trầm ổn xuống. Bây giờ chỉ là gặp được người mình yêu thích cho nên liền có vẻ ngây thơ, làm nũng, khóc lóc om sòm, xấu lắm, bán manh, tất cả nàng đều có thể làm được.


  Như vậy xem ra, không chỉ có là nàng thay đổi một ít tính tình của sư phụ, mà chính nàng cũng vậy.


  "Lam nhi Lam nhi ~ "


  Lúc hai người đang nói chuyện bỗng nhiên bị một người cắt đứt, xa xa Mạc Thanh mặc lục y nhìn thấy Mộ Lam Huyền tâm tình liền kích động lên chạy vội tới.


"Mạc Thanh !"


  Mộ Lam Huyền nhìn đến quân sư sau đó cũng thực kích động, dù sao cũng có một đoạn thời gian không thấy.


  "Vị này chính là?"


  Mạc Thanh nhìn đến Thành Mộc Thu một thân bạch y đứng ở bên cạnh Mộ Lam Huyền, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời nghi hoặc hỏi.


Hôm nay Thành Mộc thu rất khó có được mà mặc nữ trang vào, mặc vào một thân bạch y bộ dáng cũng không có ngả ngớn giống như trước kia, đứng bất động nói, ngược lại là là một bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc. Nhưng là chỉ cần mở miệng, toàn bộ phá tan, trong nháy mắt liền biến trở về bộ dạng như trước kia, bạch y đều cứu không được nàng...


  Mộ Lam Huyền thấy thế thầm nghĩ thật đúng lúc, sẽ không cần đơn độc giới thiệu cho các nàng quen biết, hiện nay tụ cùng một chỗ ở đây không phải chính là cơ hội tốt nhất sao.
Nàng lập tức vỗ vỗ lưng Thành Mộc Thu, đem nàng đẩy về phía trước, long trọng giới thiệu nói: "Đây là Nhị sư tỷ của ta! Thành Mộc Thu."


  "Thành cô nương, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu !"


  Mạc Thanh vừa nghe trong nháy mắt tiến lên kéo tay Thành Mộc Thu, nàng làm thế ngược lại là đem Thành Mộc Thu hoảng sợ, trước kia đều là nàng đi khiêu khích cô nương, hiện nay thay đổi vị trí hoàn toàn, cảm giác rất không được tự nhiên.


  Mộ Lam Huyền nhìn trong đôi mắt kia của Mạc Thanh có vẻ mạo hiểm tinh tinh liền biết người này bị bề ngoài của nàng lừa gạt. Phải biết rằng hình dạng của Thành Mộc Thu sau khi thay nữ trang đem đi so sánh với đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành có thể nói là chỉ hơn chứ không kém, như thế mà mang nàng đi ra ngoài tuyệt đối sẽ mê đảo một mảnh nam tử. Nhớ ngày đó nàng lần đầu tiên nhìn đến Thành Mộc Thu mặc nữ trang cũng là bị hoảng sợ, thiếu chút nữa liền chạy đi tìm Ngô Chỉ Hạc hô to.


  "Thành Mộc Thu đã bị người khác đoạt xác!"


  Thành Mộc Thu lấy tay từ trong tay Mạc Thanh rút ra, cười khan vài tiếng.
"Mạc cô nương, tự trọng a."


  "Không, Thành cô nương, ta chỉ là muốn cùng ngươi làm bằng hữu."


  "Xì."


  Thấy một màn như vậy, Mộ Lam Huyền giống như thấy được bộ dạng trước kia của Thành Mộc Thu khi quấy rầy người khác, nhìn vẻ mặt của Thành Mộc Thu khó xử, trong lòng mừng thầm không ngớt, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người có thể trị Nhị tỷ tỷ làm càn.


  "Ngươi mặc thành như vậy đi ra làm cái gì a? Dọa người?"


  Mộ Lam Huyền dẫn đầu mở miệng giải vây, Nhị tỷ tỷ này bình thường có thể không mặc nữ trang là không mặc, hôm nay xuyên khẳng định có chuyện gì đó, bằng không nàng thà chết cũng sẽ không mặc .


  Quả nhiên, Thành Mộc Thu bỏ qua Mạc Thanh, thở dài.
"Việc này không phải là do sư phụ của ta bức sao..."


  Kế tiếp Thành Mộc Thu nói ra như thổ nước đắng, đơn giản mà nói Ngô Chỉ Hạc đúng là ác ma, không có tính người, nói cái gì mà mặc nam trang làm bại hoại bầu không khí, không có ra dáng cô nương các loại, nói xong cái này Thành Mộc Thu như là được mở ra cái nút gì, lại bắt đầu oán trách chuyện của Uyển Tuyết, nàng nói cái gì đạo bất đồng khó lòng hợp tác, nữ nữ không thể mến nhau, vi phạm lẽ thường, một đống lớn nước đắng hướng Mộ Lam Huyền đảo lại.


  Xem ra Nhị tỷ tỷ cùng Uyển Tuyết kia là không có duyên, vừa bị cự tuyệt, lại bị Ngô Chỉ Hạc bức nàng mặc nữ trang, nói như vậy trong lòng của Nhị tỷ tỷ mau khóc chết đi...


  Nghe đến mặt sau, trong lòng Mộ Lam Huyền lắc đầu cảm thán một phen, nàng thấy người nọ còn muốn  tiếp tục nói, may mà trực tiếp đem Thành Mộc Thu giao cho Mạc Thanh , thừa dịp người nọ đang ùn ùn nói không dứt nàng nhanh như chớp chạy đi.
Sau khi rời khỏi chỗ Thành Mộc Thu sau, nàng cái lỗ tai trong nháy mắt thanh tỉnh rất nhiều, Nhị tỷ tỷ luyên thuyên nói cũng là không có người nào có thể so sánh, một lần nói có thể nói hết một ngày đêm, nghĩ vậy, nàng tiếc hận lắc lắc đầu, khổ cho Mạc Thanh ...
Mộ Lam Huyền trở lại tẩm điện, chăn mền còn ở chỗ như cũ, nàng đặt mông ngồi trên đi, nhìn lên xem đám mây trên trời.


  Lúc một đám mây cùng khác một đám mây va chạm cùng một chỗ, nàng rốt cục nhịn không được, mắt nhìn cửa chính đóng chặt kia, bất đắc dĩ thở dài.
Nếu vào không được, cũng không trò chuyện được, vậy có lẽ nên tu luyện được rồi.


  Nàng vắt chân ngồi dưới đất, bắt đầu hấp thu linh khí.


  Không thể không nói, linh khí ở Cửu Tuyền tông rất đầy đủ, đem so với bên ngoài gấp ba có thừa, mà nơi này của Bạch Linh thuộc về  lđịa phận trung tâm của Cửu Tuyền tông, linh khí càng giai tràn đầy .
Hiện tại Mộ Lam Huyền giống như mở bàn tay vàng, linh khí hấp thu nhanh chóng vù vù trướng.


  Mà lúc này hai người Thành Mộc Thu cùng Mạc Thanh đúng là ngồi dưới đất uống rượu với nhau.


Đúng như dự đoán của Mộ Lam Huyền, hai người mới quen đã thân, lúc đầu Thành Mộc Thu còn oán trách Mộ Lam Huyền vứt bỏ nàng rời đi, cũng không tới một hồi lâu hai người liền tới ngồi cùng nhau .


Đề tài đơn giản chính là các cô nương ở gia lâu là nhiều nhất! Rất xinh đẹp!


  "Thanh nhi a, ta nói với ngươi, cô nương ở Chúc Thanh Ngọc lâu nhiều nhất, lại còn xinh đẹp nhất !"
  Thành Mộc thu bưng bình rượu say khướt nhìn Mạc Thanh nói.


  "Không không không, Thu Thu a, này cô nương xinh đẹp nhiều nhất vẫn là Thúy Hoa lâu mới đúng!"


 
Mạc Thanh vươn một ngón tay chỉ vào chóp mũi Thành Mộc Thu một chút.


  Thành Mộc Thu đánh tay của Mạc Thanh ra, lắc lắc đầu, bưng bình rượu mãnh liệt uống một ngụm lớn rượu.


  "Đừng có quản chỗ đó có cô nương ít nhiều, dù sao Thanh Ngọc lâu ta đi không được, Thúy Hoa lâu ta cũng đi không được a..."


  "Chuyện này là vì sao a?"


"Ai."
Chỉ nghe Thành Mộc Thu nặng nề thở dài, tiếp theo cùng Mạc Thanh chậm rãi nói tới việc bị Ngô Chỉ Hạc chi phối mà sợ hãi...


Lần này ngồi xuống, lại là đến một đêm, hai người uống rượu cũng uống nguyên một đêm, đồng thời ngã vào chòi nghỉ mát vù vù ngủ đi.


Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Lam Huyền mở hai mắt, trong miệng thốt ra một ngụm khí vẩn đục.


Hấp thu linh khí cả một đêm, tinh thần của nàng rất tốt, đứng lên duỗi thắt lưng lười biếng.


  "Tu luyện thật tốt đẹp nha."


  "Nga, phải không?"
Lúc này cửa chính đóng chặt ở phía sau rốt cục mở ra, Bạch Linh từ trong đó đi ra, nàng vốn còn nghi hoặc tiểu đồ nhi này vì sao tối hôm qua lại nghe lời như vậy mà ở ngoài cửa ở một đêm, không nghĩ tới đúng là tu luyện cả một đêm. . . . .


Khóe môi của nàng nhẹ cong, thiếu phi thiếu nhìn nàng: "Sau này sẽ làm cho ngươi càng thích tu luyện ."


  Một giây trước còn đang cảm thán nhân sinh thật tốt đẹp, tu luyện thật tuyệt vời trong nháy mắt Mộ Lam Huyền rùng mình một cái.


Nhìn khuôn mặt của Bạch Linh đang mang vẻ mỉm cười, như thế nào nàng lại nghe thấy được một chút hương vị nguy hiểm...


"Sư phụ a, tối hôm qua người ngủ có ngon không?"


  Mộ Lam Huyền trong nháy mắt liền hóa thành tiểu cẩu, nhìn Bạch Linh vẻ mặt lấy lòng.


  Bạch Linh nghe nàng nói nhẹ liếc liếc mắt nhìn đống kia che ở cửa ra vào.


"Có ngươi làm chó trông cửa vi sư đương nhiên ngủ được rất tốt".


"Chó trông. . . . . Trông cửa?!"
Mộ Lam Huyền trừng mắt to vẻ mặt kinh ngạc, ngay lúc Bạch Linh cho rằng nàng sinh khí trong nháy mắt thay đổi khuôn mặt, đi phía trước chất vấn, làm ra bộ dạng muốn ăn đòn: "Không có việc gì, sư phụ nói là cái gì liền là cái đó, đừng nói là chó trông cửa, ngay cả làm mèo trông cửa đồ nhi đều làm được."


  Nói xong, nàng dùng thanh âm cực kỳ nhuyễn học tiếng mèo kêu.


  "Meo meo ~ "


Nàng rất rõ ràng nhìn đến vùng xung quanh lông mày của Bạch Linh rạo rực, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi...


Mộ Lam Huyền thấy thế vội vã đuổi theo, vòng ở bên cạnh Bạch Linh líu ríu nói liên tục.


  "Ai, đừng đi a sư phụ, mèo trông cửa không được vậy liền làm chó trông cửa, muốn hay không gọi đồ nhi là Mộ Lam Khuyển là được rồi !"


——————
Editor: Thỉnh Mộ cô nương nhặt tiết tháo lên :)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK