• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cứ như vậy lại qua đi mấy ngày đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nay nàng mỗi ngày không phải tu luyện chính là đến chỗ Bạch Linh.


Bạch Linh thậm chí đều muốn trực tiếp đem nàng ném vào hai cái cấm địa lớn còn lại, nhưng vẫn luôn không có thực hiện,  nàng vẫn sợ Mộ Lam Huyền có nguy hiểm gì, hơn nữa lần đó là thật đã khiến cho nàng thật sợ hãi.


Mấy ngày gần đây Lục Cửu cũng rời đi, có người nói là nàng trở về gia tộc của mình.


Thân thế của Lục Cửu Mộ Lam Huyền cũng không hiểu biết nhiều cho lắm, chỉ là nghe nàng nói gia tộc của nàng là gia tộc ẩn cư ở núi rừng rất lâu rồi, không có thường xuất hiện ở trước mặt thế nhân.


Trong Thiên Huyền Đại Lục, gia tộc ẩn cư cũng nhiều đếm không xuể, trong đó cũng có cường giả gia tộc Như Vân, điểm ấy Mộ Lam Huyền cũng là không nghi ngờ, cũng liền không có hỏi quá nhiều.


Nhưng lúc này Mộ Lam Huyền đã có chút việc phức tạp.


  Trải qua Ngô Chỉ Hạc cho nàng một chút tin tức nhỏ, để cho nàng hiểu được một tháng sau là ngày Bạch Linh nhập tu.


Cái gọi là ngày nhập tu chính là ngày đầu của mỗi cường giả bắt đầu tu luyện dẫn khí nhập thể. Ở chỗ này ngày quan trọng nhất của mỗi người không phải là ngày được sinh ra, mà là ngày đi lên con đường hướng đến tu luyện.
Nếu đi hỏi tu luyện giả, bọn họ thường thường không nhớ được ngày chính mình được sinh ra, nhưng nói đến lần đầu tiên tu luyện, gần như mỗi người đều nhớ rõ.


Ngày vui này đương nhiên đáng giá để chúc mừng, nhưng còn nàng lại nghĩ đến muốn đưa cho sư phụ một phần lễ vật.


Nhưng đưa cái gì, chuyện này thành chuyện mà hiện tại làm nàng khốn nhiễu...
Lúc này Mộ Lam Huyền đang nâng cằm ánh mắt mê ly nhìn về phía trước không biết là đang nghĩ cái gì.


Bộ dạng nàng nửa chết nửa sống tại đây nhiệt huyết dâng trào, tích cực hướng về phía trước, sức sống bắn ra bốn phía trong trường luyện võ phá lệ đẹp mắt.


Lần trước đã đưa nhẫn, lần này cần phải đưa chút gì tương đối mới mẻ...
Cần phải là một thứ gì khác biệt, ngoại trừ này thế gian ít có, đồ vật độc nhất vô nhị, cái khác Cửu Tuyền tông mà không có?
Thậm chí ngay cả những món đồ độc nhất vô nhị Cửu Tuyền tông đều có, nếu là như vậy sư phụ nhận được cái gì cũng sẽ không có quá bất ngờ...


"Ai."
Nàng ngồi ở trên bậc thang trong tay cầm một nhánh cây viết vẽ loạn khắp nơi trên mặt đất, như biểu đạt buồn bực trong lòng của mình.


"Lam Nhi ngươi ở đây lười biếng không lo tu luyện một hồi Diệp đại sư tỷ sẽ đánh chết ngươi."
Thành Mộc Thu sang sảng bỗng nhiên từ xa xa chạy tới, ăn mặc bạch y một chút hình tượng thục nữ đều không có.
Từ sau lần kia Ngô Chỉ Hạc nói nàng xong, nàng cũng có điều quy củ hơn chút, mỗi cách hai ngày nhất định phải mặc trường váy.
Dùng nguyên văn lời của Ngô Chỉ Hạc mà nói.
Đây là vì để cho đồ đệ nhà mình càng có thêm khí chất thục nữ!
Thành Mộc Thu đối với việc này cũng khó mà nói được cái gì, không thể làm gì khác hơn là nhịn, dù sao sư phụ cũng đã già, vẫn là nên nghe theo lão nhân gia là được rồi... .


"Hiện tại ta có chuyện càng quan trọng hơn, tu luyện thì có tính cái gì..."
Mộ Lam Huyền cầm cành cây chọt chọt làm váy của Thành Mộc Thu, nhìn bộ dáng buồn cười của người nọ, nàng không khỏi cười khúc khích.


"Ngươi cười cái gì."
Thành Mộc Thu mặt mày không tốt, từ trong tay áo lấy ra một thanh chuỳ sắt khảm vàng bạc huyễn khốc, giống như chỉ cần Mộ Lam Huyền nói thêm một câu không đúng một búa tuyệt đối liền nện qua.


"Không có... Không có gì."


Nhìn đến Thành Mộc Thu không biết từ lúc nào nàng có được chùy sắt, nàng theo bản năng trốn đi.


"Thực tốt."
Nàng thoả mãn gật đầu, thu hồi chuôi chuỳ sắt để người ta giật mình.


"Ngươi... Ngươi khi nào thì đổi vũ khí ..."
Nàng chỉ chỉ chuỳ sắt ở sau lưng Thành Mộc Thu, hậm hực hỏi.


"Cái này a." Nàng từ phía sau lấy ra cây chuỳ, phóng trên tay gõ vài cái.


"Đây là của Diệp đại sư tỷ đưa ta."


"Đại sư tỷ đưa ngươi cây chuỳ này để làm gì a..."


"Ta nói tiểu sư muội a."
Chỉ thấy Thành Mộc Thu cũng không có đáp lại vấn đề của nàng, nàng chỉ lo cầm chùy sắt trên tay gõ vài cái, cười như không cười nhìn Mộ Lam Huyền.


"Làm sao vậy..."
Nàng sau đó lại muốn trốn đi, nhìn tư thế kia cảm thấy nàng giống như muốn bổ nàng...


"Ngươi quên ngày ta nhập tu rồi đi."
Nàng trên mặt vung lên một cái tươi cười rộng rãi, nhìn vào khiến người ta thấy rất là thoải mái.


Nếu như trong tay không có cầm chùy sắt kia mà nói...


Nghe nàng vừa nói như thế, Mộ Lam Huyền vừa nghĩ đến mấy ngày trước là ngày Thành Mộc Thu nhập tu, mà nàng chỉ nhớ có mỗi ngày của sư phụ nên liền quên mất... .


Nàng từ trong nhẫn cụ lấy ra một túi linh thạch, nịnh nọt trình đến trước mặt Thành Mộc Thu: "Sư tỷ nói giỡn đâu, ta không phải đã chuẩn bị cho ngươi một bất ngờ sao, nặc, ngươi nhìn đi, một túi linh thạch lớn nga."
Thành Mộc Thu vừa nhìn thấy tiền hai mắt lập tức loé lên sao sáng, nhưng vẻ ngoài vẫn là giả vờ ho khan vài tiếng, yên lặng đem linh thạch bỏ vào trong túi.


"Coi như ngươi có tâm, sư tỷ không có uổng công thương ngươi."


"Phải phải phải."


"Bất quá ngươi đang sầu lo cái gì a?"
Thu hồi linh thạch xong Thành Mộc Thu trong nháy mắt biến thành một bộ dạng sư tỷ tri âm.


"Lễ vật gì sẽ khiến cho người ở trước mắt sáng lên a?"


Nàng dùng cành cây gãi gãi đầu của chính mình.


  "Trước mắt sáng lên? Cái này a."
Nói xong, Thành Mộc Thu càng làm cho cái chuôi của chùy sắt phát sáng ra.


"Không phải ta nói a, Diệp đại sư tỷ của ngươi thật đúng là không thẳng thắn đâu, đưa thì đưa đi còn để lại một câu nói, cái gì đưa lễ nhỏ, chùy gió bão, đỉnh trung nhập, nói một chuỗi dài khiến người ta nghe không hiểu..."


"Bất quá không nói Diệp đại sư tỷ của ngươi ở phương diện này còn hiểu được lòng người, tuy rằng chùy sắt này không có tác dụng gì chỉ có thể bổ người, nhưng lúc ta thu được thật đúng là kinh ngạc một phen ôi chao, ngươi nhìn chất liệu gỗ, ngươi nhìn đường viền hoa này, đúng là dùng kim loại cao cấp nhất khảm lên, không sai không sai..."


Nàng vừa nói một bên yêu thích vuốt cây búa không buông tay, thuận tiện còn vung vài cái.


"Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, cái xúc cảm này rất tuyệt a! So với dùng kiếm còn thông thuận hơn nhiều ."
Nàng càng rung động càng hăng hái, dứt khoát trực tiếp trình diễn cho Mộ Lam Huyền trình múa cây chuỳ một hồi.


"Sư tỷ... Ngươi kiềm chế một chút đi a, ôi chao! Đừng đi qua bên kia!"
Thành Mộc Thu múa tới quên mình, trực tiếp chuyển tới phía trong trường luyện võ, Diệp Thiện đã híp mắt chờ Thành Mộc Thu đến đây, mộ lam huyền cũng thấy như vậy một màn theo bản năng vội vàng rống đi ra.
Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy Thành Mộc Thu một búa nện trước mặt Diệp Thiện đang ở trên võ đài, trong nháy mắt toàn bộ luyện võ đài nứt ra một khe hở...


"Xong xong..."
Nhìn Diệp Thiện đứng ở giữa võ đài đã để lộ ra sát khí, nàng che đôi mắt không đành lòng nhìn thẳng một màn sẽ phát sinh sau đó...


"Thành Mộc Thu."


Diệp Thiện híp mắt, cười nói.
"Ta cho ngươi cây búa là để ngươi gõ cái đầu của chính mình, có ai mượn ngươi gõ cái khác gì đó ? Hả?!"
"Cái gì... Gõ bản thân ta?"


Thành Mộc Thu yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lên Diệp Thiện đầy sát khí, nói chuyện đều run .


"Bằng không đâu?"
Diệp Thiện nhặt lên cây chuỳ trên mặt đất, một búa bay tới Thành Mộc Thu, nàng tránh đi sợ đến té, mấy đệ tử tu luyện ở một bên đã sớm lẫn mất xa xa, rất sợ hai người này chiến đấu lan đến gần chính mình.


"Phí sửa chữa tùy ngươi ra, có thể chứ? Hảo sư muội?"
Nàng híp mắt, trong nụ cười mang lên mang theo một chút uy hiếp, giơ cây búa tùy ý lung lay hai cái.


"Được được được..."
Thành Mộc Thu khóc không ra nước mắt gật đầu, kể cả Mộ Lam Huyền đưa linh thạch cùng thêm tích luỹ của bản thân đều lấy ra để tu sửa luyện võ đài... .


"Lần sau cẩn thận một chút, nhớ rõ gõ đầu của mình."


Diệp Thiện đem cây búa ném qua cho Thành Mộc Thu, lưu lại bóng lưng khí phách liền đi đến chỗ tài nguyên nộp lên linh thạch...


Trải qua cục diện kinh tâm động phách này, nàng cũng không có tâm trạng mà đi hỏi Thành Mộc Thu không đáng tin cậy kia.


Chính mình chỉ lo nghĩ biện pháp, để chuẩn bị đưa cho sư phụ một bất ngờ...
Mấy ngày sau, hàng loạt chưởng môn của các môn phái đều thu được một phong thư.


Bạch Linh cũng không ngoại lệ.
Đem cuốn giấy màu trắng từ trong miệng con chim đang ngậm ở bên cửa sổ đặt ở trên tay Bạch Linh, sau đó vỗ cánh từ bên giường bay lên bầu trời.
Nàng đem cuốn giấy nắm trong tay, tiếp theo chỉ thấy một cổ khói xanh bỗng nhiên bay ra, trong lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa chích nhiệt, đem trang giấy đốt sạch sẽ.


Giữa lúc Mộ Lam Huyền đang buồn, chỉ thấy từng mảng sương khói bay ở trong không trung dần dần hình thành một đám văn tự.


"Ba năm một lần môn phái đại so tài, ba ngày sau tại Thông Thiên Các ở Đế Thành sẽ triển khai.
Mong các chưởng môn của các đại môn phái sẽ đúng hạn mà đến.
Thiên Hành Sách."


Nhìn đến này, Bạch Linh đem tay vung lên, sương khói hình thành trong nháy mắt chữ biến mất ở trong không khí.


"Chúng ta không tham gia sao?"
Nhìn bộ dạng của Bạch Linh như  chuyện này không liên quan gì đến mình, nàng không nhịn được hỏi.


"Không đi."


"Nếu ngươi muốn đi có thể đi cùng Diệp Thiện hay Thành Mộc Thu đi."


"Nhưng ta muốn cùng sư phụ đi a."
Nàng kề sát, trong ánh mắt mang theo một chút khẩn cầu.
Thi đấu thì tính là cái gì, chủ yếu là nàng muốn đem sư phụ suốt ngày chỉ ở trong nhà ngốc, muốn kéo nàng ra ngoài đi dạo cũng coi như đi hẹn hò .


"Loại thi đấu này ngươi đi tham gia một chút cũng không có tác dụng gì."


"Ta đây có thể tham gia cấp Nguyên Anh viên mãn thi đấu a."


"Ngươi tiết lộ thực lực không tốt, dễ dàng trở thành cây đinh trong mắt của các môn phái khác..."
Bạch Linh thản nhiên nói.


"Sợ cái gì, không phải có sư phụ người rồi sao."
Nói đến này, nàng kề sát Bạch Linh cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt đạm mạc của nàng: "Có sư phụ ở đây ai dám động đến tiểu đồ đệ của người a, huống hồ đồ nhi rất ít cùng người khác nói chuyện, lần này nói không chừng có thể chạm đến cơ hội đột phá a."


Nghe lời nói khuyên bảo của Mộ Lam Huyền, nàng nheo lại đổi mắt dài nhỏ, dùng ngón tay thon dài vân vê trang sách: "Có thể."


"Thật vậy chăng !"
Thấy Bạch Linh đồng ý, khóe miệng của nàng muốn kéo đến tận bên tai .


"Bất quá..."


Bạch Linh bỗng nhiên buông quyển sách trên tay.


"Cái gì?"


"Nếu ngươi muốn đi, vậy phải nhất định phải bắt được trước vị trí thứ ba cho vi sư, không thể để cho Cửu Tuyền tông mất mặt."


"Vâng!"


Liếc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạch Linh nàng lập tức đáp ứng với nàng. Kỳ thực cho dù không cần Bạch Linh nói, chính lòng tự trọng của nàng cũng không cho phép nàng thất bại.
Môn phái đại so tài là Thiên Hành Sách thượng vị đã tới làm ra nhiều kiểu, dùng lời của hắn mà nói là vì tăng tiến cảm tình của các đại môn phái trong lúc đó.


Tự nhiên sẽ không có người không để cho hắn chút mặt mũi, nhưng ngoại trừ một người, đó chính là chưởng môn Bạch Linh của chúng ta. Kể từ khi hắn nhậm chức mà nói, tông môn đại thi đấu cử hành không đến mấy mươi lần. Nhưng nhiều lần ngoại trừ Bạch Linh ở ngoài, người của các tông môn khác đều đến đông đủ. Một là sợ đắc tội đến Đế Thành bởi vì bọn hắn chỉ là một bộ phận nhỏ, thứ hai là vì được thưởng cho mà đến.


Trước không nói điều thứ nhất, chỉ là điều thứ hai Thiên Hành Sách có ghi người xuất sắc sẽ được thưởng cho một năm so với một năm nồng hậu hơn.


Mà này hai điều này đặt ở trên người Bạch Linh vốn dĩ không có một chút hứng thú gì đối với đối ngoại giới mà nói thì hoàn toàn không có tác dụng.


Sợ đắc tội Thiên Hành Sách? Chê cười, Bạch Linh nàng còn chưa bao giờ sợ qua người nào.


Người xuất sắc sẽ được thưởng cho thật nồng hậu? Ngượng ngùng, không cần, ngươi có thì Cửu Tuyền tông của ta cũng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK